Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 439: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (5)



Cậu ấy đã nhìn ra, hai vợ chồng nhà kia không phải người tốt lành gì, lời vừa rồi bọn họ nói cứ như đang ám chỉ bà cụ bị ngã có liên quan với bọn họ vậy.

Nếu như bọn họ gây phiền phức cho ông bà này thì phải làm sao?

Lý Tam Thuận vỗ vào chiếc máy quay phim đang đeo trước n.g.ự.c mình, nói: “Cậu bé, cháu đừng sợ, chuyện xảy ra vừa rồi ông quay phim lại hết rồi. Vốn dĩ ông bà định tìm nơi nào đó yên tĩnh để quay lại cảnh tuyết rơi, không ngờ lại quay được cảnh này.”

Tề Dĩ An gãi đầu, nói: “Ông bà ơi, đã muộn thế này rồi, ông bà định về nhà kiểu gì? Hay ông bà đến nhà cháu ngồi nghỉ trước đi, để cháu bảo cha cháu đưa ông bà về. Nhà cháu gần lắm, ở ngay bên kia thôi.”

Lưu Đại Ngân thầm nghĩ: Đúng là đứa bé ngoan, đứa trẻ tốt như vậy, phải trải qua chuyện tuyệt vọng cỡ nào mới biến thành dáng vẻ như trong sách viết chứ.

“Không cần đâu, lát nữa người nhà ông bà sẽ tới đón ông bà, cháu mau về nhà đi, muộn thế này rồi, đừng để cha mẹ lo lắng.”

“Vâng ạ.” Tề Dĩ An lộ ra nụ cười trong vắt: “Cháu chào ông bà.”

Nhìn Tề Dĩ An đã đi xa, Lý Tam Thuận nói: “Thằng bé ngoan quá, nếu chúng ta không tới, thằng bé đã bị bà già kia huỷ hoại rồi.”

Lưu Đại Ngân phụ họa: “Ừ, may mà chúng ta đã tới. Tề Dĩ An học giỏi như vậy, mai này chắc chắn sẽ thi đỗ đại học tốt, không thể để cậu ấy đi vào con đường tan cửa nát nhà.”

Thời gian này đã không còn xe buýt, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại về nhà, bảo Khai Nguyên tới đón bọn họ.

Sau hai ngày yên bình, Lưu Đại Ngân đã nhận được điện thoại của Tề Dĩ An gọi tới.

“Alo, bà Lưu ạ?”

Vừa nghe điện thoại, Lưu Đại Ngân đã nghe ra được giọng nói này là của ai.

“Tiểu Tề à, bà là bà Lưu đây.” Lưu Đại Ngân cười nói.

“Bà Lưu ơi, bà còn nhớ bà cụ chúng ta giúp đỡ tối hôm ba mươi không ạ? Con của bà ấy đã tới nhà chúng cháu.” Lưu Đại Ngân nghe được giọng nói sốt ruột của Tề Dĩ An ở đầu bên kia điện thoại: “Bà Lưu ơi, bọn họ hỏi cháu rất nhiều vấn đề, ý là muốn đẩy trách nhiệm việc bà cụ bị ngã lên người cháu.”

Lưu Đại Ngân thầm mỉa mai một tiếng, cuối cùng người nhà bà già kia cũng tìm tới rồi.

“Tiểu Tề, cháu đừng sợ. Bà có chứng cứ chứng minh bà ta tự ngã. Hiện tại người nhà kia còn ở nhà cháu không?”

“Bọn họ đi rồi ạ, bọn họ hỏi cháu có quen ông bà không, cháu nói cháu không quen.”

“Được rồi, đợi lần sau bọn họ lại đến nhà cháu, thì cháu gọi điện thoại cho bà nhé. Bà sẽ đến nhà cháu xem bọn họ còn giở trò gì nữa. Rõ ràng bà cụ kia tự mình ngã, không liên quan gì đến chúng ta.”

Nói xong một đống lời an ủi Tề Dĩ An, Lưu Đại Ngân dặn: “Vậy bà cúp máy trước nhé, nếu bọn họ lại đến, cháu nhớ gọi điện thoại cho bà đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Quả nhiên, người nhà kia không khiến Lưu Đại Ngân thất vọng, chưa đến hai ngày bọn họ lại tới nhà họ Tề rồi.

Vân Chi

Tề Dĩ An gọi điện thoại cho Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân nói địa chỉ quán trà, hẹn gặp mặt ở đó.

Lưu Đại Ngân gọi Lý Tam Thuận đi cùng, còn gọi điện thoại cho bộ phận cố vấn pháp luật của công ty, bảo bọn họ đi cùng mình đến quán trà kia.

Quán trà được Lưu Đại Ngân coi trọng, tất nhiên giá cả không r rồi. Người nhà họ Tề và con trai con gái bà già kia đang đứng trước cửa quán trà chờ đợi Lưu Đại Ngân.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận xuống từ một chiếc siêu xe, con trai Trần Tam của bà già kia khẽ nuốt nước miếng.

Ôi mẹ nó chứ, bà cụ này lắm tiền thật đấy, chiếc xe này cũng phải mấy trăm vạn nhỉ?

Nói không chừng, tiền thuốc men của mẹ mình thật sự có người tài trợ rồi.

Chẳng phải người có tiền đều coi trọng thanh danh sao? Nếu bọn họ không bỏ tiền ra, mình sẽ gọi công an đến, gọi cả đài truyền hình nữa, không tin bà ấy không bỏ tiền ra để giải quyết.

Trần Tam mơ đẹp lắm, nhưng mà Lưu Đại Ngân sẽ cho anh ta cơ hội này sao?

Đúng là người có tiền đều coi trọng thanh danh, nhưng người có tiền không phải kẻ ngốc, sẽ không bỏ tiền ra giải quyết chuyện vớ vẩn.

Nhìn đám người đứng trước cửa quán trà, Lưu Đại Ngân chỉ chào hỏi Tề Dĩ An: “Tiểu Tề, cháu với cha mẹ đợi lâu chưa? Chúng ta vào trong trước đi.”

Sau đó Lưu Đại Ngân dẫn ba người nhà họ Tề lướt qua hai anh em Trần Tam, đi vào trong quán trà.

Hai anh em Trần Tam và Trần Liên vội vàng đi theo sau.

Lưu Đại Ngân đặt một phòng riêng, đầu tiên là nói vài câu với cha mẹ Tề và khen ngợi Tề Dĩ An một phen: “Tiểu Tề là đứa trẻ tốt bụng, cô cậu có được đứa con như vậy, thật sự có phúc.”

Nghe được người khác khen ngợi con mình, luôn là niềm kiêu ngạo của bậc làm cha làm mẹ.

Nói thêm vài câu khách sáo nữa, Lưu Đại Ngân mới quay sang hỏi Trần Tam: “Mẹ cậu bị ngã nằm viện, cậu không ở bệnh viện hầu hạ bà ấy, mà tới tìm chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ để cảm ơn chúng tôi đã giúp đỡ mẹ cậu, muốn tặng chúng tôi cờ thưởng sao? Tôi họ Lưu, cô cậu cứ gọi tôi Tổng giám đốc Lưu là được, cô cậu tên gì thế?”

Thái độ đối xử của Lưu Đại Ngân với người nhà họ Tề và thái độ đối xử với anh em Trần Tam khác nhau rõ ràng.

Hai anh em Trần Tam không phải kẻ ngốc, biết bà cụ này chướng mắt bọn họ. Nhưng hiện tại mẹ già vẫn đang nằm trong bệnh viện, với bọn họ mà nói tiền thuốc men là con số thiên văn. Không phải nhà bọn họ không gom góp được, mà là trả tiền thuốc men rồi, nhà bọn họ sẽ không dư thừa chút nào nữa.

Chính vì như vậy, bọn họ mới định tìm người chia sẻ cùng mình.

Khi bà cụ bị ngã, chỉ có ba người này có mặt ở hiện trường, biết đâu việc bà cụ bị ngã có liên quan với bọn họ thì sao.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com