Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 440: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (6)



“Tôi là Trần Tam, đây là em gái tôi Trần Liên. Chúng tôi tới đây vì muốn biết chuyện xảy ra tối hôm đó, rốt cuộc mẹ chúng tôi bị ngã thế nào, chúng tôi là con, phải tìm hiểu cho rõ ràng đúng không?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ cậu bị ngã th nào ư? Không phải tối hôm đó bà ấy đã nói rồi à? Là bà ấy tự ngã, cậu còn đến hỏi chúng tôi làm gì? Lúc ấy chúng tôi đứng cách chỗ mẹ cậu ngã rất xa, tuy trong ngõ có đèn, nhưng vợ chồng chúng tôi đều già cả rồi, mắt không còn tinh nữa, cũng không nhìn rõ rốt cuộc bà ấy bị ngã thế nào. Sau khi mẹ cậu ngã, Tiểu Tề mới vào ngõ nhỏ, thằng bé càng không biết. Hôm đó chính mẹ cậu đã nói rõ ràng rồi, bây giờ cậu lại đến hỏi chúng tôi, rốt cuộc cậu có ý gì? Hay là cậu định làm tiền chúng tôi?”

Lưu Đại Ngân nói toạc ra ý đồ của anh em nhà họ Trần không nể nang chút nào, khuôn mặt Trần Tam, Trần Liên đều hơi xấu hổ.

Trần Liên nói: “Tổng giám đốc Lưu, ngài không thể nói như vậy, mẹ tôi bị ngã, chúng tôi làm con đương nhiên phải lo lắng, muốn tìm hiểu cho rõ ràng chân tương rồi. Về mặt tình cảm có thể tha thứ được, có cần phải ăn nói khó nghe như vậy không?”

Cha mẹ Tề cũng không nhịn được, con trai mình tốt bụng giúp đỡ người ngoài lại rước vạ vào thân thế này, ai chịu được chứ?

“Hai người muốn tìm hiểu rõ ràng thật sao? Tôi nghe Dĩ An nói, khi đó chính mẹ cô cậu đã thừa nhận mình tự ngã rồi. nếu là tự ngã, thì cô cậu còn muốn tìm hiểu điều gì? Muốn tìm hiểu mẹ cô cậu tự ngã thế nào thì đi hỏi bà ấy đi, tới hỏi chúng tôi làm gì? Nghe lời cô cậu nói, chẳng phải ý là chuyện mẹ cô cậu ngã có liên quan đến chúng tôi sao? Đã làm việc tốt còn gặp tai hoạ, đúng là đen đủi.”

Cha Tề cũng nói: “Cậu bảo mẹ cậu bị ngã có liên quan với bọn họ, cậu có chứng cứ gì không?”

Hai anh em Trần Tam Trần Liên liếc nhau, Trần Tam nói: “Ngày thường mẹ chúng tôi rất nhanh nhẹn, nếu không gặp phải điều gì, sao có thể té ngã vô duyên vô cớ như vậy?”

“Chẳng phải hôm đó đường rất trơn sao?” Lưu Đại Ngân nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Thời tiết như vậy, người trẻ tuổi khả năng còn ngã nữa là người lớn tuổi như mẹ cậu, bị ngã cũng không có gì lạ. Chuyện này trách ai chứ, đương nhiên là trách người làm con như cô cậu rồi, biết thời tiết không tốt, đường không dễ đi, còn để mẹ già ra ngoài một mình, sợ mẹ cậu sống quá lâu, hay sợ sức khoẻ của mẹ cậu quá tốt à?”

Lưu Đại Ngân nói xong, hai nhóm người ngồi hai bên bà ấy tỏ thái độ khác nhau.

Cha mẹ Tề ngồi bên tay phải thì bị bà ấy chọc cười. Anh em Trần Tam, Trần Liên ngồi bên tay trái thì bị lời của bà ấy chọc tức không nhẹ.

Bình thường Trần Tam là người nóng tính, lời Lưu Đại Ngân nói lại kẹp d.a.o giấu kiếm, châm chọc mỉa mai như vậy, anh ta đã không nhịn được từ lâu rồi.

“Mẹ tôi nói, ngày đó vì bà ấy sợ hãi, nên mới nói là tự mình té ngã. Thật ra ngày đó bà ấy bị người ta đẩy ngã, rốt cuộc trong ba người, ai là người đẩy ngã mẹ tôi?”

Từ đầu đến giờ Tề Dĩ An vẫn chưa nói gì, lúc này lập tức đáp trả: “Khi tôi vào ngõ nhỏ, mẹ anh đã ngã rồi. Ông bà Lưu đi từ đầu bên kia ngõ nhỏ đến chỗ mẹ anh bị ngã, anh lại nói mẹ anh bị người ta đẩy ngã, ngõ nhỏ chỉ có ba người chúng tôi, đều cách mẹ anh rất xa, chẳng lẽ mẹ anh bị ma quỷ đẩy ngã sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trần Liên: “Tôi không tin lời các người nói, dù sao lúc ấy trong ngõ nhỏ chỉ có ba người, chắc chắn việc mẹ tôi bị ngã có liên quan với một trong ba người.”

Trần Liên nói rất khéo, trong ba người chỉ có một người liên quan đến việc mẹ cô ta bị ngã, nói cách khác chỉ cần một người đứng ra chịu trách nhiệm là được. Câu nói này đã đẩy Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Tề Dĩ An về hai phía đối lập nhau.

Tề Dĩ An đỏ mặt: “Chị nói bậy, rõ ràng mẹ chị tự ngã.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân thở dài, nói: “Hôm đó còn cho chúng tôi đi, hôm nay lại tới tìm chúng tôi, muốn đẩy trách nhiệm lên đ chúng tôi, còn luôn miệng nói việc mẹ cô bị ngã có liên quan đến chúng tôi, tôi đoán thử nhé, chắc là khi tới bệnh viện mẹ cô đã khám ra bệnh hiểm nghèo gì đó, cần chúng tôi bỏ tiền ra, phải không?”

Trần Tam và Trần Liên sửng sốt, bà cụ này đoán đúng tám chín phần mười rồi. Đúng là mẹ bọn họ khám ra bệnh hiểm nghèo, phải phẫu thuật, chi phí phẫu thuật còn không ít.

“Hôm nay tôi với em gái tôi tới đây vì muốn lấy lại công bằng cho mẹ tôi. Nếu ông bà không thừa nhận, chúng tôi đành phải báo cảnh sát.” Trần Tam nói.

“Vậy thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát giải quyết chuyện này.” Lưu Đại Ngân cho người nhà họ Tề ánh mắt trấn an: “Dù sao chúng tôi cũng không liên quan đến chuyện mẹ cô cậu bị ngã, dù cảnh sát tới tôi vẫn nói như vậy.”

Lý Tam Thuận vẫn luôn yên lặng, nghe thấy Lưu Đại Ngân nói định báo cảnh sát, thì quay sang hỏi: “Đại Ngân, chúng ta gọi điện thoại báo cảnh sát, hay đi thẳng tới đồn công an?”

Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta trực tiếp tới đồn công an đi, gọi đồng chí cảnh sát chạy qua đây làm gì? mọi người thấy thế nào?”

Câu cuối cùng là bà ấy nói với người nhà họ Tề.

Mẹ Tề gật đầu phụ hoạ: “Đi đồn công an.”

Nhìn dáng vẻ này của người nhà họ Trần, cho dù bọn họ không muốn tới đồn công an khả năng cũng không được.

“Được thôi, chúng ta tới đồn công an đi.” Trần Tam nói: “Cách quán trà này không xa có đồn công an, chúng ta đi luôn chứ?”

Nói xong, Trần Tam, Trần Liên đi trước, Lưu Đại Ngân và người nhà họ Tề đi cùng nhau.

Bà ấy hạ giọng, nói: “Đừng lo lắng, tôi có chứng cứ chứng minh bà già kia tự ngã.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com