Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 453: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (5)



Khai Lâm nằm giường bệnh cạnh cửa sổ, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đi một bước là lại có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Lý Lưu Trụ chỉ biết tự an ủi bản thân, Khai Lâm chỉ đang ngủ thôi, Khai Lâm chỉ đang ngủ thôi, chắc chắn thằng bé sẽ tỉnh lại.

Lý Tam Thuận đi nhanh hơn con trai mình, đến trước giường bệnh của Khai Lâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu trai, vẫn chưa nói câu nào nước mắt đã rơi xuống thành dòng.

Lý Lưu Trụ đi đến bên kia, cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, gọi một tiếng: “Khai Lâm!”

Y tá nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Hai người chỉ có mười phút, cố gắng nói với bệnh nhân vài câu cổ vũ, như vậy có ích cho người bệnh.”

Trong tay y tá cầm một cái máy ghi âm nho nhỏ, cô ấy điều chỉnh âm lượng thích hợp rồi đặt bên gối đầu của Khai Lâm.

Giọng của nhà sư Hoằng Nhất truyền ra từ máy ghi âm: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế...”

Trong chiếc máy ghi âm nho nhỏ kia, ngoài nhà sư Hoằng Nhất ra, còn có tiếng niệm kinh trừ tà của vài vị hoà thượng và đạo sĩ khác nữa.

Lý Tam Thuận đưa đồ trong tay cho y tá, nói: “Đây là sạc pin, y tá, cô nhớ sạc điện cho chiếc máy ghi âm này giúp tôi nhé, cứ bật cả hai tư tiếng một ngày cho Khai Lâm nghe.”

Nghe tiếng niệm kinh của hoà thượng truyền ra từ máy ghi âm, y tá hơi sửng sốt. Trước kia người nhà bệnh nhân đều phát một vài câu cổ vũ gì đó, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy người phát kinh văn.

“Chỗ chúng tôi không có ổ sạc, hay là thế này nhé. Khi nào chiếc máy ghi âm này hết pin, tôi sẽ giao nó cho người nhà, đợi mọi người sạc đầy pin tôi lại mang về mở lên cho bệnh nhân nghe.”

“Vậy cũng được, làm phiền cô y tá rồi.”

“Không phiền, ông mau nói chuyện với bệnh nhân đi.”

Trong lúc đó mấy tấm bùa hộ mệnh và bùa trừ tà đuổi quỷ cũng được y tá đặt dưới gối đầu của Khai Lâm.

Bên kia giường, Lý Lưu Trụ đã nắm lấy tay Khai Lâm, nói: “Khai Lâm, cha tới thăm con đây, ông bà nội cũng tới, anh trai con thì đang trên đường tới đây. Người nhà chúng ta đều nhớ con, con phải tỉnh lại đấy, nếu không, nhà thiếu một người không còn là nhà nữa. Năm nay cha đã gần sáu mươi rồi, thật sự không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Khai Lâm, nhất định con phải tỉnh lại đấy, cha và mọi người đều ở bên ngoài chờ con.”

Lý Tam Thuận cũng nắm tay Khai Lâm, nói: “Khai Lâm, ông bà nội chỉ cần cháu tỉnh lại thôi, nhất định cháu phải tỉnh lại đấy, đừng để cô hồn dã quỷ khác chiếm mất cơ tể cháu. Trên đường tới đây ông đã nghĩ, không biết bây giờ Khai Lâm của ông thế nào nhỉ? Bây giờ cháu đang nằm ở đây, không nói lời nào, cũng không mở mắt ra, nhìn như ngủ rồi vậy. Khai Lâm, cháu cố gắng lên nhé, mau tỉnh lại mở mắt ra nhìn cha cháu, nhìn ông bà nội được không? Khai Lâm, nhất định phải tỉnh lại đấy, ông bà chờ cháu tỉnh lại.”

Hai cha con nói lải nhải rất nhiều với Khai Lâm, cho đến khi y tá tới, nói: “Hết giờ thăm hỏi rồi, hai người ra ngoài đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều lưu luyến, nhưng mà không có cách nào khác, đây là quy định của bệnh viện, bọn họ phải tuân thủ.

“Khai Lâm, cha ra ngoài trước, lần sau lại đến thăm con.”

“Khai Lâm, ông nội đi trước, lát nữa lại đến thăm cháu.”

Lưu Đại Ngân đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp trên của Khai Lâm, đa phần là cấp trên của Khai Lâm nói, Lưu Đại Ngân nghe.

Thành tích của Khai Lâm ở trong quân đội rất tốt, lập được rất nhiều chiến công, năm trước còn được thăng chức lên làm trung đội trưởng của đội đặc chủng.

Vân Chi

Tất cả những điều này, chưa bao giờ Khai Lâm kể với người nhà, Lưu Đại Ngân biết, cậu ấy sợ người nhà lo lắng.

Quân nhân muốn thăng chức thì phải lập công, chiến công đều đánh đổi bằng nguy hiểm, công lao càng nhiều, chức vị càng cao, chứng minh cậu ấy đã phải đổ rất nhiều mồ hôi và máu.

Lưu Đại Ngân vừa nghe vừa khóc không thành tiếng.

Vừa rồi khi nhìn thấy Khai Lâm nằm trên giường không nhúc nhích, bà ấy đã hối hận rồi, hối hận vì cho Khai lâm đi tòng quân.

Thành tích học tập của Khai Lâm không tốt lắm, thì để cậu ở nhà thích làm gì thì làm cái đó, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu tiền.

Nếu Khai Lâm không đi tòng quân, hiện tại thằng bé sẽ không nằm giống như đang ngủ ở nơi đó, mà sẽ khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót trước mặt bà ấy.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, tất cả đều là chuyện đã rồi, Lưu Đại Ngân chỉ có thể tận lực bổ cứu, không cho cô hồn dã quỷ bên ngoài chiếm mất cơ thể của Khai Lâm.

“Lãnh đạo, ngày thường bộ đội đặc chủng các anh hay hát bài hát gì?”

Cấp trên của Khai Lâm nghe không hiểu ý của Lưu Đại Ngân: “Bà ơi, ý bà là?”

“Tôi muốn mở cho Khai Lâm nghe một vài bài hát trong quân đội hay hát, hay nghe, như vậy khả năng sẽ giúp được thằng bé.”

“Bình thường trong quân đội chúng tôi thường hát quân ca gì đó để cổ vũ ý chí, bà nội Lý, việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi chọn bài hát cho Khai Lâm.”

Cấp trên của Khai Lâm nói thêm vài câu với Lưu Đại Ngân, rồi quay về. Anh ta phái một chiến sĩ tới chăm sóc cho vợ chồng Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com