Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 454: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (6)



Sau khi tới bệnh viện, Lưu Đại Ngân đi thẳng tới tầng lầu Khai Lâm đang nằm, ngay cả chỗ ở vẫn chưa kịp sắp xếp. Chiến sĩ kia đưa Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đến nhà khách, sắp xếp chỗ ở giúp bọn họ. Còn Lý Lưu Trụ thì ở lại bệnh viện với Khai Lâm.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng muốn ở lại bệnh viện, nhưng bị Lý Lưu Trụ đuổi về. Hai người bọn họ đã hơn bảy mươi gần tám mươi tuổi rồi. Đi ô tô lâu như vậy, đến bệnh viện còn khóc rất nhiều, nếu không đi nghỉ ngơi, bọn họ sẽ không chịu nổi.

Thật ra Khai Lâm đang nằm trong phòng ICU, bọn họ ở lại ngoài nhìn Khai Lâm qua tấm kính ra, cũng không giúp được gì khác.

Nhưng mà bảo cả ba người đều quay về nhà khác, không một ai ở lại bệnh viện, bọn họ lại không yên tâm.

Cho nên dù Lý Lưu Trụ cũng không còn trẻ, nhưng anh ta nhỏ tuổi nhất, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đều đã già, anh ta ở lại nơi này là thích hợp nhất.

Lo lắng suốt quãng đường tới bệnh viện, đến nơi nhìn thấy Khai Lâm lại đau lòng khóc rất nhiều, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã mệt không chịu nổi từ lâu rồi. Chiến sĩ dẫn hai người bọn họ đi ăn cơm, sau đó đưa vợ chồng Lưu Đại Ngân về phòng nghỉ ngơi.

Về phòng, hai người đều không nói gì, nằm xuống là ngủ.



Lúc này Lý Khai Lâm cảm thấy bản thân giống như không còn là người nữa mà giống một ngọn nến.

Không đúng, cậu ấy không phải ngọn nến, mà là ngọn lửa đang lay động trên ngọn nên.

Không gian bốn phía đều là màu đen, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua, khiến ánh nến đang toả sáng kia trở nên nổi bật hơn.

Ban đầu ngọn lửa còn cháy rất mạnh, nhưng dần dần, từng cơn gió thổi tới khiến ngọn lửa lay động không ngừng, lúc sáng lúc tối, cuối cùng gần như đã sắp tắt.

Mình là ai? Mình đang ở đâu?

Lý Khai Lâm đã quên mất mình tên là gì rồi, cũng không biết nơi này là nơi nào.

Gió càng thổi càng lớn, ngọn nến kia càng lúc càng chập chờn như sắp tắt.

Đúng vào lúc , có một đốm lửa bay đến từ nơi khác, nó muốn thay thế ngọn lửa trên cây nến, để trở thành nguồn sáng mới, nguồn sáng duy nhất ở nơi này. Ngọn lửa kia rất sáng, ngọn lửa trên ngọn nến thì càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành một sợi chỉ đỏ, một tia sáng lẻ loi, gần như sắp tắt.

Ngọn lửa kia vui vẻ, vội bay đến chỗ ngọn nến, muốn đợi ánh nến kia tắt hẳn rồi thay vào chỗ đó, lại lần nữa thắp sáng ngọn nến.

Ngọn nến sắp tắt, ánh lửa le lói cũng sắp không còn, trong không gian đen nhánh này chỉ còn ánh sáng từ ngọn lửa kia.

So sánh hai bên với nhau, ngọn lửa trên ngọn nến càng ngày càng yếu đi, còn ngọn lửa mới tới kia thì càng ngày càng mạnh mẽ. Cho dù ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận định, ngọn lửa trên cây nến kia sắp xong đời rồi. Ngọn lửa mới tới kia sẽ thay thế được nó.

Dường như ngọn lửa trên cây nến cũng chấp nhận vận mệnh mình sắp tiêu vong rồi, cũng sắp từ bỏ chống cự.

“Nó” không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết sau khi tiêu vong sẽ có hậu quả thế nào. Dường như có một âm thanh đang nói với “Nó”: Từ bỏ đi, mau chìm vào bóng tối đi, bóng tối mới là nơi ngươi nên quay về.

Đúng vậy, bóng tối mới là nơi “Nó” nên quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng khi “Nó” định từ bỏ chống cự, sắp tiêu tán, chìm vào trong bóng tối rồi, thì đột nhiên có vài giọng nói truyền tới.

“Nó” không nghe rõ lắm những giọng nói đó, nhưng những giọng nói đó vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Không biết qua bao lâu, chỉ còn lại một giọng nói duy nhất: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế, sóng la tăng bóc đế, bồ đề tát bà uống... Chín diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tản ra... Vừa chuyển thiên địa động, nhị chuyển lục thần tàng, tam chuyển bốn sát không...”

Những âm thanh đó truyền đến từ hư vô, khiến ngọn lửa sắp tắt kia lớn mạnh thêm một phần, ngọn lửa từ nơi khác đến kia nhỏ đi một phần.

Ngay cả như vậy, đốm lửa trên ngọn nến vẫn còn quá nhỏ so với ngọn lửa ngoại lai kia.

“Tôi là người lính, yêu đảng yêu nhân dân, chiến tranh cách mạng là khảo nghiệp, tôi có lập trường kiên định….”

Tôi là ai? Hình như tôi là một người lính!

Hình như tôi là…

Đốm lửa trên ngọn nến càng ngày càng sáng, gần như trong nháy mắt đã lớn lên vô số lần.

Ngọn lửa mới tới kia thì ảm đạm đi rất nhiều.

Ngọn lửa mới tới không cam lòng, nó sắp thay thế được rồi, thịt đã đến bên miệng rồi sao có thể để nó bay đi chứ?

Nó không quan tâm đến điều gì nữa vội xông tới chỗ ngọn nên kia, định dập tắt đốm lửa trên ngọn nến để thế chỗ vào đó, độc chiếm cả cây nến.

Tốc độ của ngọn lửa ngoại lai rất nhanh, nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng, chỉ nhìn thấy một tia sáng loá mắt.

Dưới ánh sáng chói loà ấy, đốm lửa trên ngọn nến vừa khởi sắc không đáng để vào mắt.

Ngọn lửa ngoại lai chiếu sáng cả không gian tối tăm, thiêu đốt bóng tối đặc sệt xung quanh.

Một bên là ánh sáng lóa mắt, một bên là ánh nến đáng thương đang lay động trước gió, ai thắng ai thua, dường như không cần phải suy đoán.

Nhưng dường như ngọn lửa ngoại lai đã quên mất, không gian tối tăm này là thế giới do ngọn nến và đốm lửa trên nó khống chế.

Ánh sáng trắng lao vào ngọn lửa nhỏ tạo thành va chạm kịch liệt, sóng xung kích chiếu sáng không gian tối tăm hơn cả mặt trời ban ngày, tất cả những thứ sền sệt bao quanh không gian tối tăm đều biến mất sau vụ va chạm ấy.

Không lâu sau, ngọn lửa loại lai kia không còn nữa, ánh sáng loá mắt cũng không còn nữa, tất cả đều quy về bình yên, chỉ có ngọn nến kia là vẫn đang cháy. Điều khác biệt duy nhất là, đốm lửa trên ngọn nến đã sáng hơn ban nãy vô số lần.

Vân Chi

Mình nhớ ra rồi, mình là Lý Khai Lâm.

Đốm lửa trên ngọn nến sáng ngời, sau đó lại quy về bình tĩnh, cũng nhỏ đi rất nhiều. Nhưng mà lần này, không còn thứ gì đó sền sệt bao xung quanh, cũng không còn ngọn lửa ngoại lai muốn thay thế nó.

Tác giả có lời muốn nói: Kinh văn và quân ca đều lấy từ Baidu


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com