Hai cô y tá đẩy Khai Lâm ra khỏi phòng bệnh ICU, người nhà họ Lý và chiến hữu của Khai Lâm đều chạy tới, liên mồm hỏi thăm tình hình của cậu ấy.
Y tá vội vàng nói: “Giữ yên tĩnh, người bệnh vừa tỉnh lại không lâu, tạm thời đừng hỏi cậu ấy quá nhiều câu hỏi. Mọi người tránh ra chút, người bệnh cần không khí.”
Đám người ban nãy còn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại. Khai Nguyên, Chu Hữu Đức và một chiến hữu của Khai Lâm đẩy giường bệnh, chiến hữu khác thì cầm bình truyền dịch giúp y tá, người nhà họ Lý đi theo phía sau.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi cuối cùng.
Lý Liên Hoa cũng đi chậm lại chờ bọn họ.
“Cha mẹ, Khai Lâm không bị sao, bây giờ cha mẹ cũng yên tâm được rồi. Hiện tại thằng bé đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, hay là cha mẹ về nhà nghỉ ngơi đi. Bệnh viện không so được với nhà mình, làm gì cũng không tiện, cha mẹ ở đây ăn không ngon ngủ không yên, cẩn thận lại ngã bệnh.”
Ngày thường Lưu Đại Ngân là người hay nói nhất, thế mà hôm nay bà ấy lại không nói gì. Lý Tam Thuận nói thay bà ấy: “Đợi Khai Lâm chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi, cha mẹ đi thăm thằng bé xem nó thế nào đã, nếu thật sự không vấn đề gì, cha với mẹ sẽ quay về.”
Lưu Đại Ngân cũng nói: “Đợi cha mẹ thăm Khai Lâm rồi nói.”
Bọn họ phải gặp Khai Lâm trước đã, để xem Khai Lâm có phải Khai Lâm của bọn họ hay không.
Đẩy Khai Lâm đến phòng bệnh bình thường xong, y tá còn dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, sau đó mới quay về vị trí làm việc.
Cháo vừa mua về vẫn còn nóng, tay Khai Lâm không tiện, nên Khai Nguyên bón cho cậu ấy ăn.
Một đám người vây quanh mép giướng Khai Lâm, người đứng sau căn bản không nhìn thấy cậu ấy.
Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận không hề sốt ruột, một trăm bước bây giờ đã đi đến bước thứ chín mươi chín rồi, một bước còn lại cứ đợi Khai Lâm ăn cháo xong, bọn họ lại đi tiếp.
Khai Lâm đói bụng thật, một bát cháo không đủ cho cậu ấy ăn, nhưng bác sĩ đã dặn, mới tỉnh lại không được ăn quá nhiều, ăn một bát cháo là được rồi.
Khai Lâm ăn cháo xong, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận mới đỡ nhau đến gần. Hai người bọn họ lớn tuổi nhất, mọi người đều tự giác nhường đường cho bọn họ.
Lưu Đại Ngân ngồi trên giường bệnh của Khai Lâm, Lý Tam Thuận thì ngồi trên chếc ghế bên mép giường, cả hai đều nhìn chằm chằm vào Lý Khai Lâm.
“Ông nội, bà nội,” Lý Khai Lâm rất tỉnh táo. Tuy sắc mặt cậu ấy tái nhợt, nhưng vẫn cười rất tươi: “Ông bà nội, khiến ông bà lo lắng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhìn thấy nụ cười này, Lưu Đại Ngân biết ngay, người đang nằm trên giường bệnh chính là cháu trai Khai Lâm của mình, chứ không phải Tống Ngôn Thắng khoác vỏ bọc Khai Lâm.
Chắc Lý Tam Thuận cũng phát hiện ra, người này là cháu trai Khai Lâm của mình chứ không phải Tống Ngôn Thắng rồi. Ông ấy hô lên hai câu “Khai Lâm, Khai Lâm của ông” sau đó bắt đầu khóc hu hu.
“Ông nội, cháu không sao, ông đừng lo lắng.” Thấy Lý Tam Thuận khóc, Lý Khai Lâm vội vàng an ủi ông ấy: “Ông nội, cháu không sao rồi mà, ông đừng khóc, khóc không tốt cho mắt.”
Lưu Đại Ngân ở bên cạnh, nói: “Cháu đừng khuyên ông ấy, ông ấy vui quá mới khóc thôi. Khai Lâm, cháu không sao, ông bà nội đều vui mừng.”
Lý Lưu Trụ vội vàng khuyên nhủ: “Cha mẹ, Khai Lâm không sao rồi, chúng ta nên vui mới đúng. Cha đừng khóc nữa, chúng ta không khóc nữa.”
Lý Lưu Trụ nhẹ nhàng dỗ dành Lý Tam Thuận như dỗ trẻ con, ba người con gái cũng khuyên ông ấy: “Cha, cha đừng khóc nữa, Lưu Trụ nói đúng đấy, chúng ta nên vui mới đúng.”
“Mẹ, mẹ mau khuyên cha con đi, đừng để cha khóc nữa.”
Vân Chi
“Cha, cha đã lớn tuổi rồi, cứ khóc như vậy không tốt cho mắt.”
Khai Lâm đã không vấn đề gì, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không ở bên này quá lâu, hai người bọn họ đã lớn tuổi rồi, nơi này lại không bằng ở nhà, sợ bọn họ không chịu nổi. Hơn nữa công việc của Lưu Đại Ngân còn rất bận, rất nhiều việc trong công ty đang chờ bà ấy giải quyết.
Sau đó Lưu Trụ với Khai Nguyên ở lại bên này, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận quay về tỉnh thành, về cùng bọn họ còn có vợ chồng Lý Ngẫu Hoa và Trần Khai, hai người bọn họ đều có việc làm, không xin nghỉ được quá lâu.
Những người còn lại thì ở thêm hai ngày, ngày kia cũng quay về.
Trên đường về nhà, vì đi cùng con gái con rể, Lưu Đại Ngân không tiện tâm sự chuyện Khai Lâm với Lý Tam Thuận. Chỉ có thể nói chuyện có thể nói. Bệnh viện nơi Khai Lâm đang nằm cách tỉnh thành rất xa, đi ô tô phải mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Không lâu sau vì quá mệt mỏi, con gái và con rể đã lần lượt ngủ say.
Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và con gái út ngồi ở hàng ghế sau, con rể ngồi ghế phụ. Thấy hai vợ chồng đã ngủ rồi, Lưu Đại Ngân lén dựa vào người Lý Tam Thuận, nhỏ giọng nói: “Tam Thuận, tôi đã hứa với địa sư, nếu Khai Lâm nhà chúng ta không xảy ra chuyện không mong muốn, tôi sẽ đúc tượng vàng cho phật tổ. Bây giờ Khai Lâm nhà chúng ta đã bình yên rồi, khi nào về chúng ta đi làm lễ tạ thần, đúc tượng vàng cho Phật Tổ đi.”
Lý Tam Thuận vỗ về tay bà ấy: “Ừ, đã hứa rồi thì phải làm lễ tạ ơn thần phật. Bà đừng để ý đến chuyện này, khi về tỉnh thành tôi sẽ tìm thợ thủ công đúc tượng vàng cho Phật Tổ.”
Lưu Đại Ngân: “Tam Thuận, cảm ơn ông.”
Lý Tam Thuận nhếch môi cười: “Chúng ta là vợ chồng đã sống với nhau cả đời rồi, bà còn nói cảm ơn tôi.”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Ừ thì không cảm ơn nữa, Tiểu Lý Tử, khi về nhớ làm việc cho chị đấy.”
Lý Tam Thuận đặt tay trên đầu gối, giả vờ nhún người hành lễ với Lưu Đại Ngân: “Tuân mệnh, lão Phật gia.”