“Vâng, cha, đây là kết quả chúng con thương lượng với nhau.” Lý Khai Lâm nói.
Đã là kết quả do vợ chồng son thương lượng, Lý Lưu Trụ cũng không khuyên nữa. Anh ta móc túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trà: “Khai Lâm, đây là tiền cha tích cóp cho các con, mật khẩu là sáu số tám, con cầm lấy đi.”
Lý Khai Lâm ngồi thẳng người, vẻ mặt trở nên trịnh trọng: “Cha, con không lấy tiền của cha đâu, con có tiền rồi.”
Lý Lưu Trụ chậm rãi nói: “Không lấy cái gì, đây là tiền cha tích cóp cho bốn anh em các con, để dùng khi các con kết hôn, con mau cầm lấy đi. Bây giờ các con không tổ chức hôn lễ, thì cầm lấy mua cho Tĩnh Xu chút đồ.”
Lý Khai Lâm vẫn không muốn cầm.
“Khai Lâm, cầm lấy đi. Ba tiết kiệm tiền nhiều năm, anh trai con lại không muốn kết hôn, bây giờ con có bạn gái sắp kết hôn rồi, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của cha, nếu con không lấy cha sẽ giận đó.”
“Cảm ơn cha.” Lý Khai Lâm nói.
Lý Lưu Trụ: “Cảm ơn cái gì, con với Tĩnh Xu mau chóng cho cha lên chức ông nội, mới là lời cảm ơn tốt nhất. Cha không quản được anh trai con, bây giờ đành phải trông cậy vào con sớm ngày sinh cháu trai cháu gái cho cha thôi.”
“Cha, cha cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng cho cha lên chức ông nội.”
Khai Lâm và Tĩnh Xu không muốn tổ chức hôn lễ, Lưu Đại Ngân cũng không nói gì. Kết hôn là chuyện của hai đứa nhỏ, bọn chúng muốn làm thế nào thì làm như vậy, Lưu Đại Ngân sẽ không can thiệp quá nhiều.
Mỗi đứa cháu kết hôn Lưu Đại Ngân đều tặng một căn nhà, Khai Lâm kết hôn cũng không ngoại lệ, Lưu Đại Ngân tặng cho vợ chồng bọn họ một căn nhà hai tầng.
Lý Lưu Trụ cũng đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ một căn biệt thự làm phòng cưới, ban đầu Khai Lâm còn không muốn nhận căn hộ này, nói là có phòng cưới rồi, nhận căn hộ này cũng không dùng đến.
Lưu Đại Ngân: “Không dùng đến thì cứ để đó. Trước kia lúc anh, chị em họ của cháu kết hôn, bà đều tặng mỗi đứa một căn phòng, chẳng lẽ đến lượt cháu lại không tặng nữa? Được rồi, căn phòng kia bà đã cho trang hoàng xong, cháu thích ở thì ở, không ở thì cứ để đó.”
“Vậy được rồi, cháu nhận.”
Sau hôn lễ của Khai Lâm không lâu, cậu ấy cũng nhận được lệnh điều chuyển công tang, trở thành huấn luyện viên huấn luyện bộ đội đặc chủng ở quân doanh phía nam.
Nơi đó trực thuộc quân khu, rất gần nơi đóng quân trước đây của Khai Lâm, cùng một đơn vị với Long Tĩnh Xu.
Tiễn Khai Lâm đi rồi, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được buổi trưa nhàn rỗi như hôm nay. Lý Lưu Trụ pha cho bà ấy một ly trà.
Không giống ông chủ lớn khác, khi uống trà Lưu Đại Ngân không thích uống bằng cốc sứ đắt doạ người, mà thích dùng cốc thuỷ tinh hơn.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chính là loại cốc thuỷ tinh có tay cầm bình thường nhất.
Bà ấy cũng không thích uống mấy loại lá trà đắt kinh khủng khiếp kia, mà thích nhất là trà hoa lài mười đồng một túi.
“Sao thế, có tâm sự à?” Lý Tam Thuận ngồi xuống cạnh Lưu Đại Ngân, đặt cốc trà mới pha trước mặt bà ấy.
Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Ừ, có tâm sự.”
“Có tâm sự gì, nói tôi nghe nào, biết đâu nói ra lại không phải chuyện đáng bận lòng thì sao.”
Lưu Đại Ngân ngồi ngoài ban công tầng hai, ngoài ban công là một vườn hoa nhỏ được chăm sóc rất xinh đẹp. Hoa trong vườn đang nở rộ, hai mắt của Lưu Đại Ngân vẫn còn tinh tường, vẫn nhìn thấy được vài con ong mật bay tới bay lui trên bụi hoa nhài trắng muốt.
Lưu Đại Ngân uống một hớp trà, lại thở dài: “Tam Thuận, hiện tại Khai Lâm đã lập gia đình rồi, Khai Ngọc Khai Duyệt vẫn còn nhỏ, tôi không yên tâm về Khai Nguyên.”
“Khai Nguyên là cháu trai đầu tiên của chúng ta, ở đây chỉ có mình ông, tôi nói thật, dù có nhiều cháu trai cháu gái như vậy, người tôi thương nhất vẫn là Khai Nguyên. Khai Nguyên thì sao? Từ nhỏ đã là người có chính kiến của mình, từ bé đến lớn ngoài chuyện xin nghỉ ở đại học Thanh Mộc ra, thằng bé chưa bao giờ khiến chúng ta phải bận lòng. Người ngoài nhìn Khai Nguyên, có ai là không khen thằng bé đâu…”
“Nhưng đứa nhỏ Khai Nguyên này, tính tình quá cố chấp. Đúng là thằng bé có người thân, có bạn bè. Nhưng khi chúng ta và Lưu Trụ già rồi, c.h.ế.t đi. Khai Lâm, Khai Ngọc với Khai Duyệt đều có gia đình riêng của mình rồi, Khai Nguyên sẽ không còn là người quan trọng nhất với bọn nó nữa. Bạn bè thì sao, tôi chưa bao giờ gặp người bạn nào của Khai Nguyên mà thằng bé có thể thổ lộ tâm tình. Khai Nguyên không muốn kết hôn, tôi không dám thúc giục thằng bé, cũng không cho ông thúc giục, nhưng mà trong lòng tôi còn suốt ruột hơn bất kỳ ai.”
“Tam Thuận, ông còn nhớ chuyện Tống Ngôn Thắng không, trong quển sách kia viết, Khai Nguyên nghiên cứu hai mươi năm mới nghiên cứu ra thuốc chống ung thư, gần hai mươi năm Khai Nguyên không làm nên trò trống gì. Ông nói xem, trong hai mươi năm đó Khai Nguyên đã phải sống thế nào? Thằng bé phải chịu đựng áp lực lớn ra sao? Người ta thường nói, leo càng cao ngã càng đau. Ban đầu khi Khai Nguyên mới về nước, thằng bé được rất nhiều người tung hô, kết quả hai mươi năm sau đó lại không nghiên cứu ra thứ gì, các đồng nghiệp, bạn học xung quanh sẽ nói thế nào về thằng bé? Thằng bé bị đả kích đến mức nào? Chênh lệch như ngã từ trên bầu trời xuống mặt đất, tôi sợ thằng bé không chịu nổi.”
“Tam Thuận, trước đây chúng ta làm ruộng, năm nào mất mùa còn lo lắng, sốt ruột không chịu nổi. Đằng này Khai Nguyên nghiên cứu suốt hai mươi năm vẫn chưa nghiên cứu ra được thứ gì, thằng bé còn sốt ruột đến mức nào chứ? Tam Thuận, chúng ta từng giúp được nhiều người như vậy, nhưng mà Khai Nguyên… Chúng ta phải giúp thằng bé thế nào đây?”
Hiếm khi thấy Lưu Đại Ngân nói nhiều như vậy, Lý Tam Thuận nghe xong cũng trầm mặc.
Khai Nguyên cũng là đứa cháu ông ấy yêu thương nhất, từ nhỏ đã không khiến người khác phải lo lắng, nhưng mà người Lý Tam Thuận không yên tâm nhất cũng chính là cậu ấy.
Tụ ngữ nói rất đúng “Tuệ cực tất thương”, thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.
Khai Nguyên không chỉ thông minh, tính tình cậu ấy còn rất quật cường, năm đó đang học đại học Thanh Mộc nói không học nữa là thôi học ngay, khăng khăng đòi ra nước ngoài du học.
Ra nước ngoài học lại lấy được thành tích tốt như vậy, vừa về nước đã được nhận vào trường đại học tốt nhất cả nước, còn trẻ đã là giáo sư…
Có thể nói, cuộc đời Lý Khai Nguyên từ năm bảy tuổi đến bây giờ đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng vấp ngã.
Nhưng lần này khả năng cậu ấy sẽ ngã rất đau, ngã hai mươi năm mới bò dậy được.
“Đại Ngân, hay là thế này, chúng ta không cho Khai Nguyên trồng lúa nữa mà khuyên nó trồng chút rau dưa đi.”