Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 467: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (5)





Đúng là Triệu Vệ Quốc nghĩ như vậy thật.

Quan hệ giữa Đường Thị và Lý Sư Phụ là quan hệ cạnh tranh, Triệu Vệ Quốc vừa bàn chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ, vừa cho con gái đính hôn với con trai của Đường Thị, việc này đúng là không trung thực.

Vân Chi

Nếu như bị Lý Sư Phụ biết, chưa chắc chuyện hợp tác đã có thể thành công. Bởi vì trong cái giới kinh doanh này, một khi con trai con gái nhà ai đó kết thành thông gia, thì chẳng khác nào hai nhà đó đã kết minh với nhau.

Trong sách cũng viết, tạm thời Triệu Vệ Quốc không lan truyền tin tức con gái mình đính hôn, Triệu Tiểu Nhã còn không được vui, vì an ủi con gái cưng, Triệu Vệ Quốc đã đồng ý vài yêu cầu của cô ta.

Khi Lưu Đại Ngân nói ra mấy câu đó, phòng họp lập tức trở nên iên tĩnh, người ngồi cạnh nhau bắt đầu quay sang nói chuyện xì xào.

Không cho bọn họ quá nhiều thời gian phản ứng, Lưu Đại Ngân lại tung ra một tin tức chấn động khác: “Lần liên hôn này, Triệu Vệ Quốc và Đường Viễn đều rất có thành ý, Triệu Vệ Quốc sẽ cho con rể 5% cổ phần công ty, Đường Viễn cũng sẽ cho con dâu 5% cổ phần, nói cách khác, chúng ta hợp tác với Triệu Thị là đang hợp tác gián tiếp với Đường Viễn.”

Bà ấy vừa nói ra lời này, phòng họp chỉ yên tĩnh vài giây ngắn ngủn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Đới Vĩnh cúi đầu nói mấy câu với Lưu Đại Ngân, rồi giơ tay ra hiệu để tất cả mọi người trong phòng họp giữ yên lặng: “Hôm nay họp tới đây thôi, mọi người quay về cẩn thận bàn bạc lại với cấp dưới của mình, hôm sau chúng ta sẽ bàn lại chuyện hợp tác với Triệu Thị.”

Lưu Đại Ngân ra khỏi phòng họp trước, Đới Vĩnh đi theo bà ấy, là người thứ hai ra ngoài.

“Đới Vĩnh, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Đới Vĩnh nói với thư ký sau mình hai câu, rồi đi theo Lưu Đại Ngân vào phòng làm việc của bà ấy.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nhẹ nhàng đ.ấ.m eo mình: “Đới Vĩnh, cháu thấy sao về chuyện đính hôn giữa Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ?”

Đới Vĩnh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo: “Chủ tịch, cháu không sợ Triệu Tiểu Nhã đính hôn với Đường Hồng Vũ, chuyện hai nhà bọn họ trao đổi cổ phần mới là chuyện lớn. Nếu như tất cả đều là sự thật, Đường Hồng Vũ chính là cổ đông của Triệu Thị, việc hợp tác giữa chúng ta với Triệu Thị phải cân nhắc cẩn thận hơn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lưu Đại Ngân nói: “Đâu phải chúng ta chỉ có một sự lựa chọn là Triệu Thị. Trong giai đoạn này, Triệu Vệ Quốc không chỉ cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ, còn trao cổ phần công ty mình cho Đường Hồng Vũ, hành động ấy khiến ngời ta quá khó hiểu, không thể không khiến chúng ta nghĩ nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đới Vĩnh nói tiếp: “Cháu cũng nghĩ như vậy, dù là chúng ta, hay là Triệu Thị, lần hợp tác này đều rất quan trọng. Khoản vốn đầu tư giai đoạn đầu của chúng ta không hề nhỏ, nếu sảy ra sai lầm gì, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn. Triệu Vệ Quốc ra chiêu này, đúng là không thành thật, cũng không biết ông ta nghĩ thế nào mà lại cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ vào ngay lúc này.”

Lưu Đại Ngân mỉm cười, thật ra suy nghĩ của Triệu Vệ Quốc không phức tạp như vậy, ông ta chỉ thương con gái mà thôi.

Nói tới đây, Lưu Đại Ngân lại hơi khó hiểu, nói thế nào thì Triệu Vệ Quốc cũng từng “chém giết” trên thương trường lâu như vậy, còn sáng lập được một phần gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn không phải kẻ ngu dốt mới đúng.

Thế mà hiện tại, một mặt ông ta bàn chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ, mặt khác ông ta lại cho con gái đính hôn với đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ, còn tặng cho đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ cổ phần công ty nhà mình, đây là chuyện mà thương nhân không khéo sẽ làm sao?

Tuy rằng khó hiểu, Lưu Đại Ngân lại không nghĩ nhiều, mấy quyển sách trước đây có quyển nào là không có chuyện khiến người ta khó hiểu đâu, nếu chuyện gì cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, vậy thì quá mệt mỏi.

Lưu Đại Ngân: “Đới Vĩnh, tôi nghĩ thế này, chúng ta vẫn nên đổi người hợp tác khác đi.”

“Chủ tịch ngài yên tâm, cháu sẽ thận trọng suy xét chuyện hợp tác với Triệu Thị.”

Tan họp, Lưu Đại Ngân ở lại công ty cũng không có chuyện gì, nên không đợi đến giờ tan làm bà ấy đã lên xe về nhà.

Mấy ngày gần đây Lý Tam Thuận đang bị cảm, đang truyền dichj ở nhà, Lưu Đại Ngân lo cho ông ấy nên mới về nhà sớm.

Khi Lưu Đại Ngân về đến nhà, Lý Tam Thuận vẫn chưa truyền dịch xong, nhìn thấy Lưu Đại Ngân, ông ấy cất giọng yếu ớt hỏi: “Về rồi đấy à?”

Giọng Lý Tam Thuận hơi khàn, mũi cũng không thoải mái, nên giọng nói hơi uể oải: “Sao hôm nay về sớm thế, tôi còn tưởng phải giữa trưa bà mới về chứ.”

Lưu Đại Ngân cởi áo khoác ra, treo lên, nói: “Vì lo lắng cho ông mà, thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa? Chẳng phải Lưu Trụ ở nhà với ông à, nó đâu rồi?”

Khi Lưu Đại Ngân về nhà, chỉ có mình Lý Tam Thuận đang nằm trong phòng, bà ấy không vui lắm, bởi vì chồng bà ấy đã nhiều tuổi rồi, lỡ xảy ra chuyện gì không mong muốn thì sao?

Lý Tam Thuận xua tay, nói: “Lưu Trụ xuống lầu lấy cho tôi bát lê hấp đường phèn rồi, bác sĩ nói uống cái đó tốt cho tôi. Hơn nữa tôi đâu phải trẻ con, truyền dịch thôi mà, còn cần người trông chừng tôi sao?”

Lưu Đại Ngân: “Tôi chỉ lo cho ông thôi mà.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com