Người lớn tuổi rồi dễ bị ốm, Lý Tam Thuận bị cảm vài ngày, con cái đều ở bên động viên ông ấy, nhưng ông ấy chê nhiều người quá ầm ĩ, bởi vậy mấy người con đã thương lượng với nhau rồi quyết định mỗi người chăm sóc ông ấy một ngày, hôm nay đến lượt Lý Lưu Trụ chăm sóc Lý Tam Thuận.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vừa nói chuyện với nhau được vài câu, đã trông thấy Lý Lưu Trụ bưng bát canh vào phòng: “Cha, hôm nay không phải món lê hấp đường phèn, là canh củ cải đường phèn. Bác sĩ nói canh này tốt hơn lê hấp đường phèn. Canh vừa nấu xong vẫn còn nóng, cha đợi lát nữa hãy uống.”
Lý Tam Thuận cằn nhằn: “Củ cải nấu với đường phèn sợ còn không ngon bằng lê hấp đường phèn.”
“Ông uống thuốc còn quan tâm tới hương vị cơ, không phải cứ hương vị càng ngon là thuốc ấy càng tốt.” Lưu Đại Ngân ngồi xuống, nói.
Bà ấy vừa mở miệng, Lý Tam Thuận không dám cằn nhằn nữa.
“Lưu Trụ, có mẹ ở nhà là được rồi, con bận gì thì cứ về nhà trước đi.”
“Mẹ, con không bận gì, cửa hàng gà nướng với quán lẩu đều có nhân viên trông coi rồi.”
“Lưu Trụ, còn hai tháng nữa là Tĩnh Xu sinh rồi nhỉ? Bọn nó đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?”
Long Tĩnh Xu vợ của Khai Lâm đã mang thai đợc vài tháng, còn hơn hai tháng nữa là sinh rồi.
“Mẹ, Khai Lâm nói đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, cũng đã tìm được bảo mẫu. Con là đàn ông, cũng không biết nên chuẩn bị thứ gì, nên đưa cho Khai Lâm một tấm thẻ ngân hàng, cần thứ gì thì bọn nó tự đi mua.”
“Vậy cũng được.” Lưu Đại Ngân nói: “Tĩnh Xu sắp sinh rồi, chúng ta có cần qua đó một chuyến không nhỉ?”
Lý Tam Thuận vội vàng nói: “Đương nhiên phải đi rồi, đứa trẻ chính là đứa chắt đầu tiên của nhà họ Lý chúng ta đấy, chúng ta không đi sao được.”
Khai Nguyên không chịu kết hôn, Khai Lâm cũng mãi mới có con, chính là chắt trai đầu tiên của nhà bọn họ, bọn họ không đi sao được.
Lưu Đại Ngân nói: “Nếu muốn đi, thì chúng ta phải chuẩn bị từ trước mới được, xem đi mấy ngày, ăn ở tại đâu, những việc này đều phải nói trước với khai Lâm.”
Căn hộ tập thể của Khai Lâm trong quân khu không lớn lắm, khi Tĩnh Xu sinh, chắc chắn người nh mẹ đẻ cô ấy sẽ tới, đám người Lưu Đại Ngân cũng đến đó, chắc chắn sẽ không đủ chỗ ở.
“Con hỏi Khai Lâm rồi, chỗ bọn nó có nhà khách dành riêng cho người nhà đến thăm quân nhân, chúng ta ở lại nhà khách là được.”
Lý Tam Thuận nói: “Như vậy cũng tốt. Lưu Trụ, con gọi trước cho Khai Lâm nhé, để thằng bé sắp xếp trước chỗ ở cho chúng ta.”
“Vâng, con biết rồi.”
Sau ó Lý Lưu Trụ lại quay sang nói với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, nếu công việc của mẹ quá bận thì không cần đi đâu.”
“Mẹ không bận, bây giờ mẹ không cần đến công ty mỗi ngày rồi, cũng coi như đã về hưu một nửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
…
Về chuyện hợp tác với Triệu Thị, kế sách Đới Vĩnh đưa ra là kéo dài thời gian.
Triệu Vệ Quốc thấy vậy thì sốt ruột không thôi. Vốn dĩ chuyện này là chuyện ván đã đóng thuyền, sao đến bước cuối lại thay đổi nhỉ?
Tuy rằng người của tập đoàn Lý Sư Phụ chưa từ chối thẳng, nhưng thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, người ông ta phái đi đàm phán căn bản không gặp được lãnh đạo của Lý Sư Phụ.
Chuyện hợp tác bắt đầu như đánh Thái Cực, bên phía Lý Sư Phụ cũng không đưa ra đáp án rõ ràng.
Triệu Vệ Quốc sốt ruột rồi, quy mô của tập đoàn Lý Sư Phụ lớn hơn tập đoàn nhà ông ta rất nhiều, may vì công ty của ông ta có danh tiếng tốt, còn nắm giữ một loại kỹ thuật mấu chốt, nếu không lần hợp tác này sẽ không tới lượt ông ta.
Vân Chi
Vậy mà lúc tưởng chừng như ván đã đóng thuyền, người bên phía Lý Sư Phụ cũng tỏ ý muốn hợp tác rồi, đột nhiên đối phương lại thay đổi.
Những lời Lưu Đại Ngân nói trong phòng họp hôm đó không bị lan truyền ra ngoài, Đới Vĩnh cảnh cáo mọi người, nếu ai dám lan truyền tin tức, cứ chờ bị Lý Sư Phụ sa thải đi.
Triệu Vệ Quốc hỏi thăm đủ điều cũng không biết đã xảy ra sai lầm ở khâu nào, nên đành tới tìm Lưu Đại Ngân.
Ông ta liên lạc với Lưu Đại Ngân thông qua thư ký, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với bà ấy.
Nhận được điện thoại thư ký gọi tới, Lưu Đại Ngân cười nói: “Được rồi, cháu bảo Triệu Vệ Quốc đặt lịch hẹn đi.”
Nhận được tin Lưu Đại Ngân đã đồng ý gặp mặt mình, Triệu Vệ Quốc không dám trì hoãn, lập tức đặt sẵn điểm hẹn, nhờ thư ký chuyển lời cho Lưu Đại Ngân, lúc nào ông ta cũng rảnh.
Điểm hẹn Triệu Vệ Quốc đặt là một quán trà rất u tĩnh. Chọn nơi này cũng vì nịnh nọt Lưu Đại Ngân, bởi trong giới kinh doanh này có ai là không biết Lưu Đại Ngân thích uống trà. Nhưng bọn họ không hề biết, loại trà mà Lưu Đại Ngân thích nhất là trà hoa lài mười đồng một gói, pha trong cốc thuỷ tinh bình thường, chứ bà ấy không hề thích đến những nơi như thế này.
Khi Lưu Đại Ngân đến nơi, Triệu Vệ Quốc đã tới rồi.
Hai người nói qua nói lại rất nhiều lời khách sáo, từ thị trường trong nước đến tình hình tài chính quốc tế, tóm lại, là nói rất nhiều lời vô nghĩa không liên quan đến chuyện hôm nay bọn họ mốn nói.
Thấy khách sáo cũng đủ rồi, Triệu Vệ Quốc ho khan một tiếng, rồi nở nụ cười, hỏi: “Chủ tịch Lưu, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta đã thương lượng xong cả rồi, không biết khi nào thì ký hợp đồng được?”
Hợp tác với Lý Sư Phụ là dự án quan trọng nhất trong năm nay của Triệu Thị, nếu như hợp tác thành công, Triệu Thị không chỉ dấn thân được vào thị trường quốc tế mà công ty bọn họ cũng được nâng lên một bậc.
Điều kiện đã bàn bạc, thoả thuận xong cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi bước ký hợp đồng thôi, sao thái độ của tập đoàn Lý Sư Phụ lại thay đổi nhỉ?
Triệu Vệ Quốc không ngốc, đương nhiên đã nhìn ra Lý Sư Phụ không muốn hợp tác với Triệu Thị nữa.
Lưu Đại Ngân uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chuyện hợp tác với Triệu Thị, chúng tôi còn phải suy xét cẩn thận đã.”