Lý Tam Thuận ném cần câu cá trong tay xuống, Lưu Đại Ngân bỏ chiếc đài trong tay xuống, cùng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Một chiếc xe tải nhỏ phóng như bay trên đường quốc lộ, bởi vì khoảng cách khá xa, hai người không tể nhìn rõ biển số của chiếc xe tải ấy.
Lưu Đại Ngân chạy đến chỗ đỗ xe của mình trước, sau đó lên xe nói với tài xế: “Mau qua bên kia xem đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi nghe thấy như có tiếng hai chiếc xe đ.â.m vào nhau vậy.”
Tài xế không nói gì, vội vàng lái xe trở lại đường quốc lộ.
Xe rẽ qua khúc cua, Lưu Đại Ngân lập tức trông thấy một chiếc Hummer màu đen dừng ngay giữa đường quốc lộ.
Cả phần đầu xe đã bị đ.â.m bẹp quá nửa, vừa nhìn đã biết là cú va chạm mạnh ra sao, không biết tài xế bên trong thế nào rồi.
Lý Tam Thuận móc điện thoại di động của mình ra, gọi cho cứu thương trước, sau khi cúp máy lại gọi cho cảnh sát.
Ô tô chạy đến gần xe Hummer, Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và vệ sĩ, tài xế đều xuống xe xem xét.
Động cơ của chiếc Hummer vẫn đang chạy, có một cậu thanh niên mặc âu phục nằm trên ghế lái, không nhúc nhích, không biết sống hay chết.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi ra phía trước xem thử, người trẻ tuổi kia chính là Triệu Văn Bác.
May mắn thay, trên người anh ta không bị thứ gì vướng vào, chỉ có phần đầu là bị đ.â.m chảy m.á.u đầm đìa.
Cũng may chiếc xe này của anh ta là loại xe tốt, túi hơi đều bung ra, nếu không Triệu Văn Bác sẽ bị thương càng nặng hơn, có đợi được đến lúc xe cấp cứu tới hay không khó mà nói trước được.
Trong quyển sách kia viết, sở dĩ Triệu Văn Bác trở thành người thực vật, là vì bị phát hiện quá muộn, bác sĩ nói nếu đưa tới bệnh viện sớm hơn, Triệu Văn Bác sẽ không vấn đề gì.
Lưu Đại Ngân tắt chìa khoá trên xe trước, nói: “Hiện tại vẫn chưa biết cậu ấy còn bị thương chỗ nào khác hay không, tạm thời chúng ta đừng di chuyển cậu ấy.”
Nói xong, Lưu Đại Ngân gọi hai người vệ sĩ tới, hỏi bọn họ có thể cầm m.á.u cho Triệu Văn Bác trước hay không.
Bởi vì lúc này đầu anh ta đang chảy đầy máu, dáng vẻ rất doạ người.
Vệ sĩ xem qua rồi nói: “Đầu của cậu ấy bị va chạm mạnh dẫn đến chảy máu, nhìn dáng vẻ này có lẽ cú đ.â.m vừa rồi không hề nhẹ, không biết trên đầu cậu ấy còn có vết thương nào mà chúng ta không nhìn thấy hay không, tốt nhất cứ chờ bác sĩ tới đã.”
“Được, vậy chờ bác sĩ tới rồi nói sau.” Lưu Đại Ngân nói: “Tiểu Trần, cậu với cậu Chu đi đặt biển cảnh báo ở hai đầu đường đi. Tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng vẫn có xe qua lại, lỡ như có chiếc xe nào lái nhanh quá không trông thấy chiếc Hummer này sợ là lại xảy ra chuyện.”
Lý Tam Thuận đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại của Lưu Đại Ngân, nếu người trong xe là Triệu Văn Bác, bọn họ phải mau chóng thông báo cho Triệu Vệ Quốc và vợ ông ta.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Điện thoại của Triệu Vệ Quốc không có ai nghe máy, Lưu Đại Ngân lại không biết số điện thoại của vợ ông ta, nên đành phải gọi điện thoại cho thư ký công ty trước, bảo đối phương thông báo cho Triệu Vệ Quốc.
Hai công ty đã ngừng hợp tác, nhưng cũng từng tiếp xúc một khoảng tời gian dài, nên thư ký cũng có số điện thoại riêng của Triệu Vệ Quốc.
Sau khi vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng liên lạc được với Triệu Vệ Quốc.
Cứu thương và cảnh sát cũng tới rồi. Sau khi tới hiện trường, cảnh sát phụ trách hỏi thăm tình hình, bác sĩ thì đỡ Triệu Văn Bác xuống, đưa anh ta lên xe cứu thương.
Suốt cả quá trình Triệu Văn Bác đều hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc cảnh sát đang hỏi chuyện thì chuông điện thoại của ưu Đại Ngân vang lên, là Triệu Vệ Quốc gọi lại.
Biết tin con trai xảy ra tai nạn xe cộ, giọng Triệu Vệ Quốc rất nôn nóng, càng nói càng lộn xộn. Sau khi hỏi rõ con trai được đưa đến bệnh viện nào, ông ta vội vàng cảm ơn vài câu rồi cúp điện thoại.
Vấn đề chính mà cảnh sát hỏi là biển số của chiếc xe tải kia, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cách khá xa nên không thấy rõ, hai người vệ sĩ và tài xế đứng gần quốc lộ hơn, tài xế vẫn nhớ rõ biển số của chiếc xe tải kia.
“Đồng chí cảnh sát, vừa nghe thấy tiếng va chạm là tôi nhìn thấy ngay một chiếc xe tải nhỏ lao qua, tốc độ lái xe còn vô cùng nhanh, khiến tôi tò mò đọc lại biển số xe một lần, nên vẫn nhớ được.”
Nói xong, tài xế đọc lại biển số xe cho cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chính là biển số xe này.”
Cảnh sát hỏi thăm tình hình ghi lại biển số xe, xác nhận lại: “Anh nói đó là một chiếc xe tải màu trắng của hãng xe Giang Hải?”
Hai người vệ sĩ và tài xế đều gật đầu: “Vâng.”
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận chỉ là quần chúng tốt bụng báo cảnh sát giúp, nên không cần quay về đồn công an, cảnh sát hỏi thăm xong là bọn họ có thể về nhà rồi.
Giải quyết xong chuyện này, Lưu Đại Ngân cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Chính bà ấy cũng không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, giống như vừa buông bỏ được tất cả gánh nặng trên vai vậy.
Trên xe không tiện nói chuyện, sau khi về nhà, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ của mình rồi, Lý Tam Thuận mới nói: “Cuối cùng cũng xong việc rồi, Triệu Văn Bác sẽ không sao chứ?”
Lưu Đại Ngân ngồi xuống bên cạnh ông ấy, nói: “Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không sao đâu, trong quyển sách kia cũng viết, vì trì hoãn quá lâu cậu ấy mới biến thành người thực vật, bây giờ cậu ấy được đưa đến bệnh viện sớm như vậy, tôi nghĩ chắc sẽ không vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Tam Thuận nói: “Cậu ấy còn trẻ như vậy, trở thành người thực vật thì quá đáng thương.”
“Tam Thuận, tôi muốn nói với ông chuyện này.”
“Chuyện gì thế?”
“Tôi có cảm giác, từ giờ về sau tôi sẽ không nằm mơ nữa.”