Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 479: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (17)



“Sẽ không nằm mơ nữa?” Đầu tiên Lý Tam Thuận hơi kinh ngạc, sau đó là vui mừng: “Bà nói thật chứ, Đại Ngân? Không mơ nữa thì tốt, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, thật sự không chịu nổi lăn lộn.”

Trên mặt Lý Tam Thuận tràn ngập niềm vui, mí mắt vốn đã bị rũ xuống che đi một nửa đôi mắt lại càng nhỏ hơn: “Đại Ngân, tuổi của chúng ta đều không còn nhỏ nữa, nếu sau này bà không nằm mơ tiếp thì chúng ta có thể sống bình yên nốt những ngày tháng còn lại rồi.”

Sau này sẽ không nằm mơ nữa là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu bà ấy sau khi cứu Triệu Văn Bác.

Ý nghĩ này xuất hiện rất đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước, giống như nhánh cỏ dại đầu tiên lén nảy mầm khi mùa xuân đến, tuy rằng không ai biết nó sinh ra từ lúc nào, nhưng nó vẫn truyền đạt lại chính xác tin tức mùa xuân sắp tới rồi.

Trường hợp của Lưu Đại Ngân cũng như vậy, bà ấy không biết ý nghĩ này sinh ra thế nào, nhưng trong lòng bà ấy vô cùng chắc chắn sau này bà ấy sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.

Từ lần đầu tiên bắt đầu nằm mơ, Lưu Đại Ngân đã nằm mơ ba mươi mấy gần bốn mươi năm, đột nhiên bây giờ không nằm mơ nữa, Lưu Đại Ngân còn hơi không quen.

Giấc mơ này tới đột ngột, rời đi cũng đột ngột, Lưu Đại Ngân cũng không biết là do lực lượng nào thao túng. Nhưng mà bà ấy không quan tâm, bà ấy chỉ biết quá nửa thành công của mình hôm nay là do “Mơ” được.

Nếu không nằm mơ, Lưu Đại Ngân sẽ không biết trò mèo của Giang An Ni với Giang Văn Chung, sẽ không cứu được Khai Lâm, cũng sẽ không gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Cho nên, Lưu Đại Ngân rất cảm kích lực lượng mà bà ấy không biết kia.

“Tam Thuận, tôi có chuyện này muốn thương lượng với ông từ lâu rồi…” Hiện tại Lưu Đại Ngân đã rất già, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, trên tay có không ít vết đồi mồi minh chứng cho thân thể đã già cỗi. Lý Tam Thuận cũng giống bà ấy, cũng đã đi đến giai đoạn cuối của cuộc đời rồi: “Gia nghiệp của chúng ta lớn như vậy, phần để lại cho bọn nhỏ cũng đủ nhiều rồi, tôi muốn lấy ra một nửa để làm từ thiện, chuyên cứu trợ người già neo đơn và trẻ con mồ côi cha mẹ.”

Lý Tam Thuận đồng ý ngay không hề nghĩ ngợi: “Tôi đồng ý chuyện này, Đại Ngân, bà định quyên góp thế nào?”

Lưu Đại Ngân nói: “Không phải tôi đã thành lập một quỹ uỷ thác sao, mỗi năm sẽ lấy ra từ quỹ một đến hai phần tiền lãi để làm từ thiện, số tiền lãi còn lại thì để cho bọn nhỏ. Ngoài ra tôi còn nắm giữ cổ phần của không ít công ty, tiền hoa hồng mỗi năm cũng lấy ra một nửa để làm từ thiện, ông thấy được không?”

Lý Tam Thuận: “Tôi nghe bà, nhưng mà phải tìm người đáng tin cậy quản lý số tiền này.”

“Chuyện đó thì ông cứ yên tâm, tôi sẽ khảo sát cẩn thận.” Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, tôi gả cho ông, có được gia đình thế này, cuộc đời tôi xem như thoả mãn rồi.”

Hiếm khi nghe thấy Lưu Đại Ngân nói ra câu tình cảm như vậy, Lý Tam Thuận nghe xong còn cảm thấy không quen lắm.

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đại Ngân, người nên thoả mãn là tôi mới đúng.” Lý Tam Thuận mỉm cười: “Cưới được người vợ tốt nhất trên đời như bà, bà còn sinh cho tôi bốn đứa con tốt như vậy, tôi thấy đủ rồi. Kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng nhé.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Được, kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng, hứa rồi nhé, ông đừng quỵt nợ.”

“Đương nhiên tôi sẽ không quỵt nợ rồi, chỉ sợ đến lúc đó bà chướng mắt tôi thôi. Tôi không khéo ăn nói, còn không có năng lực gì, so với bà, tôi thật sự quá bình thường.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Bình thường mới tốt, chẳng lẽ tôi không phải người bình thường sao? Tam Thuận, ông có nhớ khi chúng ta còn trẻ, có lần hai ta gặp phải kẻ cướp ở tỉnh thành không? Rõ ràng khi ấy ông cũng rất sợ hãi, nhưng ông vẫn bảo vệ tôi ở phía sau. Bắt đầu từ khi ấy, tôi đã nhận định ông là nửa kia của mình rồi.”

“Hả? bà nói lần nào cơ? Tôi phải nghĩ kỹ lại mới được.” Vất vả lắm mới nghĩ ra, Lý Tam Thuận nói: “Bảo vệ vợ mình khi gặp phải nguy hiểm không phải việc đương nhiên sao? Tôi đã quên từ lâu rồi, bây giờ bà nói ra tôi mới nhớ lại.”

Khi đó Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới kết hôn hơn một năm, tình hình trị an ở tỉnh thành không tốt lắm, ngày nào cũng phát sinh các vụ án cướp bóc, người bình thường hầu như không dám ra ngoài vào buổi tối.

Hôm đó hai vợ chồng bọn họ ra ngoài về không tính là quá muộn, nhưng vì trời mưa, sắc trời tối sớm, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vội vàng về nhà, sợ bị mưa xối ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tự dưng có hai kẻ đội mũ xông ra cản đường hai vợ chồng, một trong hai kẻ đó còn cầm súng.

Lúc ấy hai vợ chồng rất sợ hãi, nhưng mà Lý Tam Thuận vẫn kéo Lưu Đại Ngân ra phía sau mình, bảo vệ bà ấy theo bản năng.

May mà hai tên kia chỉ cần tiền không đả thương người, sau khi cướp xong tất cả tài sản trên người Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, hai vợ chồng đã được thả cho về.

Về đến nhà, Lưu Đại Ngân ôm chặt lấy Lý Tam Thuận, rất lâu sau vẫn không nói lời nào.

Lý Tam Thuận cười, trêu: “Đại Ngân, bảo sao lúc ấy vừa về nhà bà đã ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay rồi, hoá ra là bị tôi làm cảm động, đã nhận định cả đời này là của tôi.”

Nếu là khi còn trẻ, nghe thấy câu nói như vậy khả năng Lưu Đại Ngân còn thẹn thùng, nhưng bây giờ già rồi, da mặt cũng dày hơn, bà ấy cười nói: “Ừ, từ khi đó tôi đã nhận định đời này chính là của ông rồi, cho nên ông đừng cảm thấy không xứng với tôi vì tôi gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như hiện tại, thật ra hai chúng ta như vậy mới xứng với nhau, mới là nồi nào vung nấy.”

Lý Tam Thuận cười nói: “Đại Ngân, vẫn là bà biết ăn nói.”

Sau đó ông ấy hỏi sang chuyện khác: “Không biết hiện tại Triệu Văn Bác thế nào rồi nhỉ? Có nguy hiểm đến tính mạng không…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com