Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 481: Kết cục (1)



Thời gian trôi qua rất nhanh, con trai của Khai Lâm cũng sắp lên tiểu học rồi.

Năm nay sức khoẻ của Lý Tam Thuận yếu đi rất nhiều, đã mời vô số bác sĩ tới khám bệnh rồi, nhưng không có cách nào cả, ngoài giảm bớt thống khổ cho ông ấy ra, khoa học kỹ thuật hiện tại chưa có cách nào ngăn được tuổi già.

Từ đầu năm, Lý Tam Thuận đã bắt đầu từ chối dùng thuốc.

“Đại Ngân, tôi biết sức khoẻ của mình thế nào, tôi đây không phải bị bệnh, mà là già rồi. Con người mà, ai rồi cũng như vậy thôi. Đại Ngân, bà biết mà, tôi ghét nhất là uống thuốc, sớm muộn gì cũng phải chết, bà để tôi đi thanh thản đi.”

Hiện tại Lưu Đại Ngân cũng là một bà cụ gần đất xa trời rồi, bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tam Thuận, cố gắng không cho nước mắt tuôn rơi: “Được, Tam Thuận. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không uống thuốc nữa.”

Đúng như Tam Thuận nói, con người ai cũng phải đi đến bước này, uống thuốc chỉ khiến bản thân chịu khổ thêm, thà ra đi thanh thản, bình yên còn tốt hơn.

Nếu Tam Thuận đã không muốn uống thuốc, thuốc cũng không còn tác dụng với cơ thể ông ấy, vậy thì không uống thuốc nữa.

Lý Tam Thuận ho khan vài tiếng, nói: “Mấy đứa ra ngoài hết đi, cha có lời muốn nói với mẹ các con.”

Sức khoẻ của Lý Tam Thuận không được tốt, con cái đều ở bên chăm sóc. Lưu Đại Ngân cũng quay sang nói với con mình: “Các con ra ngoài cả đi, mẹ nói với cha các con thêm mấy câu nữa.”

Lý Liên Hoa: “Vâng, mẹ, chúng con ra ngoài trước, ở ngay bên ngoài thôi, có việc gì mẹ cứ gọi chúng con một tiếng là được.”

Chờ bọn nhỏ đều ra ngoài rồi, Lý Tam Thuận lại ho khan hai tiếng, nói: “Đại Ngân, cuộc đời này của tôi xem như đáng giá rồi, khổ cũng từng chịu, phúc cũng từng hưởng, không còn gì tiếc nuối nữa. Đợi tôi đi rồi, cứ chôn tôi ở quê chúng ta, đừng làm quá rùm beng, một cỗ quan tài một nấm mồ là được.”

Cuối cùng nước mắt của Lưu Đại Ngân vẫn rơi xuống: “Ừ, đều nghe ông.”

“Vậy là tốt rồi,” Lý Tam Thuận lại ho khan vài tiếng, run rẩy nắm lấy tay Lưu Đại Ngân, nói: “Đại Ngân, sau khi tôi đi rồi, bà đừng quá thương tâm, nên sống thế nào thì sống như thế, biết chưa?”

Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục: “Tôi biết rồi, ông ở dưới đó chờ tôi nhé.”

“Ừ, tôi chờ bà. Đại Ngân, tôi muốn ăn mì do bà nấu, bà đi nấu cho tôi một bát được không?”

“Được, được, tôi lập tức đi nấu cho ông, ông chờ nhé.”

Đã rất lâu rồi Lưu Đại Ngân không xuống bếp, nhưng nấu mì vẫn rất thành thạo, từ nhào bột, cán bột, cắt mì, bỏ vào nồi nấu lên, sau khi làm xong bà ấy còn cố ý cho thêm một quả trứng gà.

Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa cũng xuống bếp giúp đỡ Lưu Đại Ngân, ba người phụ nữ không ai nói câu nào, hai mắt đều đỏ lên.

Khi còn trẻ cuộc sống nghèo khó, mỗi khi Lý Tam Thuận bị cảm, bị sốt, Lưu Đại Ngân lại nấu cho ông ấy một bát mì nước, trên bát mì thả một quả trứng gà. Lần nào Lý Tam Thuận cũng chỉ ăn nửa bát, số mì nước và quả trứng còn lại đều vào bụng bọn nhỏ.

Khi nấu mì, nước mắt Lưu Đại Ngân chưa từng rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cho đến khi nấu mì xong, Lý Liên Hoa múc mì ra bát, nói: “Mẹ, để con mang lên cho.”

Bà ấy gật đầu, đợi Lý Liên Hoa ra khỏi phòng bếp rồi, cuối cùng Lưu Đại Ngân không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống thành dòng.

Khi ở trong phòng ngủ, sợ Lý Tam Thuận nhìn thấy bà ấy khóc sẽ khó chịu, nên Lưu Đại Ngân vẫn luôn khống chế bản thân, không cho mình rơi nước mắt. Vừa rồi khi nấu mì bà ấy cũng không khóc, sợ nước mắt rơi vào sợi mì, sợi mì sẽ bị đắng.

Bây giờ con gái bưng bát mì lên lầu rồi, Lưu Đại Ngân đã có thể khóc thoải mái một trận.

Lý Ngẫu Hoa vội chạy lại ôm lấy Lưu Đại Ngân, cũng khóc theo: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc như vậy con càng khó chịu.”

Được con gái ôm vào lòng, Lưu Đại Ngân khóc càng lớn hơn.

Khóc đủ rồi, Lưu Đại Ngân lau khô nước mắt, rồi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, đợi đến khi vành mắt không còn đỏ nữa bà ấy mới lên lầu với con gái.

Lần này Tam Thuận phải đi thật rồi, bọn họ sẽ phải chia xa mãi mãi...

Nhưng mà Lưu Đại Ngân không sợ, khả năng qua hai năm nữa là bà ấy có thể đoàn tụ với Lý Tam Thuận ở dưới đó rồi.

Ăn mì xong, Lý Tam Thuận lại muốn gội đầu rửa mặt, Khai Nguyên, Khai Lâm và Lý Lưu Trụ lau người cho ông ấy một lần.

Lau người xong, Lý Tam Thuận nắm lấy tay Lý Khai Nguyên, nói: “Khai Nguyên, người ông không yên tâm nhất chính là cháu đó. Cháu là đứa có chính kiến, tính tình ương bướng, còn không có nửa kia của mình. Khai Nguyên, cháu không muốn kết hôn, ông nội không ép cháu, nhưng mà cháu đừng đặt tất cả tinh lực vào công việc, thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, cháu nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới nhiều hơn.”

Vân Chi

“Vâng, cháu biết rồi, ông nội.”

Sau đó Lý Tam Thuận gọi tất cả con cháu vào phòng, dặn dò: “Sau khi cha đi rồi, các con phải hiếu thảo với mẹ các con đấy, không được chọc giận bà ấy, nếu không dù thành quỷ rồi cha cũng không tha cho các con.”

Dặn dò xong, cả người Lý Tam Thuận như bị rút hết sức lực, ông ấy uể oải nói: “Cha nằm một lát, các con đừng gọi cha.”

Lưu Đại Ngân ngồi bên cạnh ông ấy, nhìn ông ấy nhắm mắt lại ngủ.

Nửa đêm Lý Tam Thuận tỉnh một lần, nhưng mà rất nhanh đã ngủ tiếp. Từ ngày hôm đó, Lý Tam Thuận bắt đầu lú lẫn, luôn hôn mê.

Mời bác sĩ tới khám, bác sĩ nói thẳng luôn, nếu như đưa tới bệnh viện có lẽ bệnh nhân có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng mà có tỉnh táo lại được hay không vẫn chưa nói trước được.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân quyết định, không đưa Lý Tam Thuận đến bệnh viện, không khiến ông ấy phải chịu đau đớn thêm nữa.

Bà ấy từng nhìn thấy Khai Lâm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhìn qua không hề có chút tôn nghiêm nào.

Bà ấy muốn giữ lại tôn nghiêm cho Lý Tam Thuận, để ông ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com