Vài ngày sau, Lý Tam Thuận lại tỉnh một lần, ông ấy mở mắt, thở hổn hển nói: “Đại Ngân, tôi muốn về nhà.”
Lý Lưu Trụ: “Cha, đây là nhà chúng ta.”
“Về nhà!” Lý Tam Thuận mở to mắt nói xong mấy chữ này, lại nhắm mắt tiếp.
Lưu Đại Ngân khóc ròng ròng: “Được, Tam Thuận, chúng ta về nhà.”
Bà ấy bảo các con: “Hà Hoa, Liên Hoa, hai đứa lập tức quay về quê quán thu dọn căn nhà cũ của chúng ta, để mẹ đưa cha các con về nhà.”
Lý Liên Hoa định nói gì đó, nhưng môi mấp máy vài cái vẫn không nói nên lời.
Lá rụng về cội, là ý nghĩ đơn giản nhất mà người lớn tuổi nào cũng nghĩ tới.
Tam Thuận muốn c.h.ế.t ở quê quán, vậy thì cho ông ấy được toại nguyện đi.
“Mẹ, chúng con đi luôn đây.” Lý Liên Hoa vừa khóc vừa nói: “Mẹ, mẹ với cha đi chậm chút.”
Lưu Đại Ngân gật đầu, hai mắt đỏ bừng.
Con gái con rể đi rồi, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc.
Bác sĩ gia đình nói: “Chủ tịch Lưu, sức khoẻ của ngài Lý thật sự không chịu nổi lăn lộn, ngài nghĩ kỹ chưa, chắc chắn muốn đưa ngài ấy về quê chứ?”
Lưu Đại Ngân thở dài: “Lá rụng về cội, nếu Tam Thuận muốn về quê, thì chúng ta quay về thôi, cho ông ấy được toại nguyện.”
“Nếu chủ tịch Lưu đã suy xét xong, vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ khả năng sẽ phải dùng đến trên đường và gọi giúp ngài một chiếc xe cứu thương.”
Tỉnh thành có xe cứu thương chuyên chở những người bị bệnh nặng, bệnh hiểm nghèo, là xe của bệnh viện tư nhân, giá cả xa xỉ. Nhưng mà tất nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không để ý đến một chút tiền đó.
Lý Tam Thuận phải thở ôxi, hai mắt nhắm lại, không thể nhúc nhích, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng “Hừ hừ” khe khẽ.
Lưu Đại Ngân nhẹ nhàng nói vào tai ông ấy: “Tam Thuận, ông cố gắng chịu đựng thêm lát nữa nữa, chúng ta sắp về nhà rồi.”
Dường như Lý Tam Thuận đã nghe hiểu, nhưng vì không thể gật đầu, ông ấy đành rên hừ hừ thêm vài tiếng.
Hiện tại đường xá đã được cải thiện hơn nhiều rồi, từ tỉnh thành về đến nhà ch mất sáu, bảy tiếng đồng hồ.
Bọn họ xuất phát từ tỉnh thành vào buổi tối, rạng sáng hôm sau đã về tới quê quán.
Khi bọn họ về đến đầu thôn, đã có vài người đàn ông đang đứng chờ ở ngoài con hẻm.
Những người này đều là người có quan hệ huyết thống tương đối gần với Lý Tam Thuận, đều biết Lý Tam Thuận sắp quay về nên đã đứng chờ sẵn.
Vành mắt Lưu Đại Ngân đỏ ửng, chào hỏi mọi người, Lý Tam Thuận cũng được nâng xuống từ xe cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người trẻ tuổi vội chạy qua giúp đỡ, người lớn tuổi thì an ủi Lưu Đại Ngân.
Trở lại quê quán, tự dưng Lý Tam Thuận tỉnh táo hơn hẳn, ăn được mấy miếng cháo, thậm chí còn ngồi dậy được.
Ông ấy nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều, nói với mấy người cùng tuổi một lúc lâu, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Lưu Đại Ngân cố ép bản thân nở nụ cười, phụ họa theo Lý Tam Thuận. Nhưng mà ngoài mặt nở nụ cười, trong lòng lại khó chịu vô cùng. Lưu Đại Ngân biết, đây là hồi quang phản chiếu, chồng bà ấy sắp đi rồi.
Cả ngày Lưu Đại Ngân đều canh giữ bên người Lý Tam Thuận, buổi tối cũng không chịu rời đi.
Con cái lo lắng muốn bà ấy về phòng nghỉ ngơi, nhưng khuyên thế nào Lưu Đại Ngân cũng không chịu đồng ý, cứ khăng khăng đòi ở bên Lý Tam Thuận.
Cuối cùng con cái không khuyên nổi bà ấy, đành đặt thêm mấy cái gồi bên cạnh chỗ Lý Tam Thuận nằm, để Lưu Đại Ngân dựa vào gối đầu nghỉ ngơi một lát.
Hơn hai giờ đêm, Lý Tam Thuận tắt thở.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân cảm thấy trời đất quay cuồng, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi bà ấy tỉnh lại, người xuất hiện trước mặt bà ấy là Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”
Trông thấy hai cô con gái mặc quần áo tang, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nhớ ra, Tam Thuận đã đi rồi, người ở bên bà ấy hơn sáu mươi năm đã đi rồi.
Giọng bà ấy nghẹ đắng, chỉ có từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa.
Sức khoẻ của Lưu Đại Ngân không có gì đáng ngại, chỉ vì quá đau lòng nên mới ngất xỉu, bác sĩ đã truyền đường glucose cho bà ấy rồi.
Lễ tang của Lý Tam Thuận được tổ chức suốt ba ngày, trong ba ngày ấy Lưu Đại Ngân đều ở trong phòng, dù là người trên tỉnh thành về viếng, hay là thân thích xa gần, ngoài những người vô cùng gần gũi ra, người còn lại bà ấy đều không ặp.
Ngày hạ thổ cho Lý Tam Thuận, dường như trái tim bà ấy cũng bị chôn theo. Con cái sợ Lưu Đại Ngân khó chịu, đều ở nhà với bà ấy.
Nhưng mà thật ra Lưu Đại Ngân nghĩ rất thoáng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường trong cuộc đời mỗi người. Tam Thuận đã lớn tuổi như vậy, trước khi đi cũng không phải chịu đau đớn, là hỉ tang, sau khi đau buồn qua đi, Lưu Đại Ngân cũng không quá khó chịu.
Bà ấy bằng này tuổi rồi, đã suy nghĩ thông suốt từ lâu, qua mấy năm nữa thôi bà ấy sẽ được đoàn tụ với Tam Thuận…
Mỗi lần xa nhau đều vì lần đoàn tụ tiếp theo, đợi đến khi gặp lại, bà ấy với Tam Thuận sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Lưu Đại Ngân đi cũng rất thanh thản, bà ấy mặc bộ quần áo mình thích nhất, trong lúc bốn người con đã không còn trẻ hoảng hốt vây quanh, dường như bà ấy nhìn thấy Lý Tam Thuận đang đi về phía mình.
Sau mỗi bước đi dường như ông ấy lại trẻ thêm vài tuổi, đợi đến khi i tới trước mặt Lưu Đại Ngân, ông ấy biến thành cậu thanh niên mặc chiếc áo chẽn màu xám.
“Đại Ngân, đi theo tôi nào.” Lý Tam Thuận cười nói: “Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”
Lưu Đại Ngân vươn tay với ông ấy, cười nói: “Ừ, không bao giờ xa nhau nữa.”