Hôm nay Giang Văn Chung ra tù, từ sáng sớm Giang An Ni với mẹ Giang đã tới cửa nhà tù chờ anh ta.
Cánh cửa nhà tủ chậm rãi mở ra, một người quản tù đưa Giang Văn Chung ra ngoài.
Giang An Ni và mẹ Giang vội chạy tới, nhìn thấy có người tới đón Giang Văn Chung, quản tù vỗ vỗ vào vai anh ta, nói: “Sau khi ra ngoài nhớ sống tử tế, đừng tái phạm nữa.”
Giang Văn Chung đáp lại theo bản năng: “Vâng, thưa đồng chí cảnh sát.”
Quản tù cười nói: “Bây giờ cậu đã được thả ra rồi, không cần vâng dạ với tôi nữa. Thôi, người nhà cậu tới đón cậu rồi kìa, tôi về trước đây, nhớ kỹ, sống tử tế đừng phạm sai lầm nữa.”
Sau đó quản tù còn quay sang nói với Giang An Ni và mẹ Giang: “Hai người là người thân của cậu ấy, nhớ giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn nhé, cậu ấy mới ra tù khả năng vẫn chưa thích ứng được với xã hội.”
Mẹ Giang chỉ mải nhìn con trai mình, Giang An Ni vội vàng cảm ơn quản tù: “Cảm ơn anh, chúng tôi biết rồi.”
Hành lý của Giang Văn Chung không nhiều lắm, chỉ có một cái túi xách nho nhỏ. Bên trong là tất cả gia sản của anh ta trong mười mấy năm sinh sống trong tù, là thứ anh ta muốn vứt bỏ cũng không vứt bỏ được.
Vân Chi
Ánh mắt mẹ Giang đong đầy nước mắt, miệng thì mỉm cười, liên tục nói: “Văn Chung, cuối cùng con cũng được thả rồi, thật sự tốt quá, thật sự tốt quá…”
Giang An Ni khẽ vỗ về tay mẹ mình, an ủi: “Mẹ, Văn Chung ra ngoài rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Mẹ Giang lau nước mắt: “Ừ, về nhà thôi, không đứng ở nơi này nữa.”
Bà ấy dắt tay con trai, miệng nói không ngừng: “Văn Chung, mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, sau khi về chúng ta ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi buổi chiều mẹ sẽ dắt con đi thăm thú tỉnh thành.”
Mẹ Giang đang định nói hiện tại tỉnh thành đã thay đổi rất nhiều, tự nhiên nghĩ tới con trai vừa ở tù bao nhiêu năm, nghe thấy tin tức này khả năng sẽ không thoải mái, nên ngậm miệng lại nói sang chuyện khác.
Giang An Ni thuê xe tới, cô ta chỉ có một chiếc xe đạp, chẳng lẽ lại đạp xe tới đón em trai. Bước qua chậu than vào nhà, Giang Văn Chung mới trông thấy rõ toàn cảnh căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng thu dọn khá sạch sẽ, trên bàn là kẹo ngọt và hoa quả khô, giống như cố ý đặt ở đấy để hoan nghênh ai đó trở về.
“Văn Chung, em ngồi đây nghỉ ngơi nhé, chị đi nấu cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang An Ni đi nấu cơm, Mẹ Giang ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện với con trai: “Văn Chung, con vừa được thả, đầu tiên cứ ở tạm trong nhà mấy ngày, đợi khi quen thuộc với tình hình trong tỉnh thành rồi, thì tính tiếp.”
Suốt đường đi Giang Văn Chung vẫn luôn trầm mặc, lúc này anh ta mới mở miệng hỏi: “Mẹ, hiện tại người nhà họ Lý thế nào?”
Mẹ Giang mắc nghẹn, không ngờ câu đầu tiên con trai mở miệng lại là vấn đề này. Bà ta không muốn nói rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lý cho con trai, sợ anh ta không dễ chịu. Nhưng hiện tại Lưu Đại Ngân đã trở thành doanh nhân nổi tiếng, dù bà ta không nói, con trai bà ta cũng sẽ nghe được tình hình nhà họ Lý từ nơi khác.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, mẹ Giang quyết định ăn ngay nói thật, kể rõ tình hình thực tế của nhà họ Lý cho con trai.
Nhìn biểu cảm này của con trai, khả năng thằng bé vẫn chưa quên được nỗi nhục do người nhà họ Lý mang đến, nếu thằng bé suy nghĩ luẩn quẩn, chạy đi tìm người nhà họ Lý để báo thù thì phải làm sao?
Hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Lưu Đại Ngân, mẹ Giang không muốn thấy cảnh con trai vừa mới ra tù lại phải vào trong đó vì người nhà họ Lý.
“Văn Chung, hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân số một số hai của tỉnh rồi, Lý Lưu Trụ mở một cửa hàng gà nướng và một quán lẩu, kinh doanh không tệ lắm.”
“Con trai, nhà họ Lý bây giờ đã không còn là người chung đường với chúng ta rồi, con nghe lời mẹ, đừng đi gây chuyện với Lưu Đại Ngân và người nhà họ Lý nữa.”
Giang Chung nghe mà không thể tin vào tai mình. Hiện tại Lưu Đại Ngân là doanh nhân số một số hai ở tỉnh thành? Sao có thể? Anh ta nhớ rõ, kiếp trước Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ chỉ mở một cửa hàng gà nướng…
Chẳng lẽ do mình trọng sinh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời người nhà họ Lý và Lưu Đại Ngân, giúp bọn họ phát triển mạnh mẽ hơn?
“Mẹ, mẹ không đùa với con chứ? Lưu Đại Ngân lớn tuổi như vậy, vẫn trở thành doanh nhân số một số hai của tỉnh thành? Mẹ đang lừa con à?” Giang Văn Chung không thể tin nổi, Lưu Đại Ngân bằng ấy tuổi rồi, còn làm ra được thành tích gì chứ?
Sắc mặt mẹ Giang không vui lắm, sao người đàn bà đanh đá thô kệch như Lưu Đại Ngân lại có được cuộc sống tốt lành như vậy nhỉ?
“Văn Chung, mẹ không lừa con. Mỳ ăn liền Lý Sư Phụ chính là nhãn hiệu do Lưu Đại Ngân sáng lập ra, lúc ở trong tù con đã từng nghe thấy chưa?”
Mì ăn liền Lý Sư Phụ là sản phẩm của gia đình Lưu Đại Ngân? Sao có thể. Anh ta từng trông thấy tổng giám đốc của Lý Sư Phụ qua ti vi rồi, rõ ràng là một người đàn ông, không phải Lưu Đại Ngân.
Giang Văn Chung không nhịn được, hỏi lại: “Mì ăn liền Lý Sư Phụ là nhãn hiệu của gia đình Lưu Đại Ngân? Mẹ, mẹ không lừa con chứ?”
Bạn tù của anh ta từng nhận được mì ăn liền Lý Sư Phụ do người nhà gửi vào, anh ta từng nghe nói, mì ăn liền Lý Sư Phụ được rất nhiều người hoan nghênh, là đồ ăn mọi người thường chuẩn bị cho những chuyến đi xa nhà.
Nếu như Lưu Đại Ngân thật sự là bà chủ của Lý Sư Phụ, vậy anh ta muốn báo thù chẳng phải là chuyện khó như lên trời sao?