Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 484: Phiên ngoại (2)



Trong lòng Giang Văn Chung vô cùng oán hận Lưu Đại Ngân. Đầu tiên khi ở trường học, chính bà ấy là người khiến anh ta mất hết thanh danh, còn bị bắt vào đồn công an mấy ngày, còn cứu Trương Vân Sinh, phá hỏng kế hoạch của anh ta, từ đó khiến anh ta bị phán mười mấy năm tù. Thù này không đội trời chung, anh ta phải báo thù.

Dù là lúc đang ở trong tù, anh ta vẫn tin mình sẽ báo được mối thù này, bởi anh ta bết trước phương hướng phát triển của xã hội ấy chục năm sau, đối phó với một bà cụ chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng mà anh ta không ngờ, hiện tại Lưu Đại Ngân lại có được thân phận như vậy, chuyện này căn bản không hề giống trong kiếp trước.

Biểu cảm trên mặt Giang Văn Chung quá dữ tợn, đã doạ đế mẹ Giang: “Văn Chung, mẹ không lừa con. Mì ăn liền Lý Sư Phụ thật sự là sản phẩm của gia đình Lưu Đại Ngân.”

Giang Văn Chung thất thần nói: “Sao có thể, tại sao lại như vậy, không phải Lưu Đại Ngân nên là bà chủ của một cửa hàng gà nướng nho nhỏ à? Sao có thể gây dựng được một xí nghiệp lớn như vậy…”

Giang Văn Chung không tin nổi tin tức này, trong lòng anh ta cho rằng mẹ đang lừa mình, Lưu Đại Ngân không thể nào có được thành tựu lớn như vậy…

Nhưng mà sắc mặt mẹ Giagn lại vô cùng nghiêm túc, căn bản không giống đang lừa anh ta.

Lúc này tất cả thù hận trong lòng Giang Văn Chung lập tức khô quắt, giống quả bóng cao su bị xì hơi.

Anh ta muốn báo thù, nhưng mà tiền đề là Lưu Đại Ngân chỉ là một bà cụ bình thường. Hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân thành công, là bà cụ có tiền, có địa vị, anh ta còn báo thù được sao?

Cho dù anh ta biết trước trong tương lai những ngành sản xuất nào sẽ kếm được tiền, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà hiện tại anh ta không có tiền làm vốn, phải đợi kiếm được xô vàng đầu tiên, đợi phát triển, ợi có được địa vị, th lực ngang với Lưu Đại Ngân…

Tuy rằng Giang Văn Chung rất tự phụ, nhưng mà anh ta không ngốc, anh ta biết cách tiếm tiền, cũng biết làm gì sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng tất cả đều cần tiền vốn.

“Mẹ, mẹ kể con nghe, hiện tại những người khác trong nhà họ Lý thế nào rồi?”

Vân Chi

“Lý Khai Nguyên đã ra nước ngoài du học, Lý Khai Lâm vẫn đang học cấp ba.” Nói tới đây giọng mẹ Giang có chút hâm mộ pha chút ghen ghét: “Thằng nhãi con Lý Khai Nguyên kia học khá giỏi, thi đỗ đại học Thanh Mộc còn không muốn học, đòi sang Mỹ.”

Nghe mẹ Giang oán giận, bàn tay đặt trên đầu gối của Giang Văn Chung càng nắm càng chặt, nếu như không phải do Lưu Đại Ngân đột nhiên xuất hiện, sao anh ta sẽ rơi vào nông nỗi này? Anh ta thật sự, vô cùng, muốn, báo thù…

Nhưng mà… Anh ta lấy gì ra để báo thù đây?

Suy nghĩ trong đầu Giang Văn Chung như chia làm hai nửa, một nửa kêu gào phải báo thù, một nửa muốn anh ta từ bỏ, khuất phục trước hiện thực. Cuối cùng, không phần nào chiến thắng phần nào, ngược lại dung hợp vào nhau. Giang Văn Chung quyết định tạm thời gác bỏ thù hận, chờ đợi cơ hội.

Giang An Ni bận nấu ăn, đợi nấu xong, mẹ Giang bưng mâm, dọn bát đũa giúp cô ta. Giang Văn Chung ngó trái ngó phải, cuối cùng phát hiện ra một vấn đề, trong căn phòng này không có thứ đồ nào thuộc về đàn ông.

“Chị, anh rể em không sống ở đây sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tay Giang An Ni ngừng lại, sau đó làm như không vấn đề gì, nói: “Chị đã ly hôn với Hàn Đông Thanh từ lâu rồi, hai đứa nhỏ đều sống với anh ấy.”

Giang Văn Chung để ý tới, Giang An Ni nói là ly hôn từ lâu, chứ không phải đã ly hôn.

Anh ta không hỏi tiếp, sắc mặt như bình thường, ngồi xuống ăn cơm, sau đó còn định rửa bát giúp Giang An Ni.

Mẹ Giang đẩy anh ta ra khỏi phòng bếp: “Con là đàn ông, không cần làm mấy việc này, qua ghế sô pha bên kia ngồi xem tivi đi.”

Nhà của Giang An Ni có hai phòng ngủ một phòng khách, sau khi Giang Văn Chung về, anh ta ở trong phòng ngủ phụ.

Người vui mừng nhất là mẹ Giang, lúc nào cũng vây quanh Giang Văn Chung, nói lải nhải rất nhiều, giống như nhìn ngắm bao nhiêu vẫn không đủ, có chuyện vĩnh viễn nói không hết.”

Hôm nay không phải cuối tuần, Giang An Ni xin nghỉ đi đón Giang Văn Chung, hôm sau cô ta vẫn phải đi làm.

Tiễn đi con gái đi làm rồi, mẹ Giang quay về phòng ngủ, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay con trai: “Văn Chung, mẹ dẫn con ra ngoài đi dạo nhé. Tiền trong thẻ này là tiền mẹ để dành cho con, thích gì cứ mua là được, mật khẩu là sinh nhật con.”

Giang Văn Chung bỏ thẻ ngân hàng vào túi không khách sáo chút nào: “Mẹ, con tự đi một mình là được rồi, không cần mẹ đi theo đâu.”

“Vậy sao được.” Mẹ Giang không đồng ý, hiện tại tỉnh thành thay đổi lớn như vậy, nếu con trai bị lạc thì phải làm sao?

“Văn Chung, bây giờ tỉnh thành thay đổi nhiều lắm, không giống trước kia rồi, con sẽ lạc đường mất.”

Giang Văn Chung cười nói: “Mẹ, lạc đường con có thể hỏi đường mà, chẳng lẽ con bằng này tuổi rồi còn không biết tự tìm đường về nhà?”

Mẹ Giang vẫn định nói thêm gì đó, Giang Văn Chung đã nói trước: “Mẹ, con muốn đi dạo một mình, trước sau gì con cũng phải dung nhập vào xã hội này.”

Nghe vậy mẹ Giang không nói thêm gì nữa, trong mắt đong đầy nước mắt, gật đầu.

Trong mắt bà ta, vốn dĩ con trai nên là con cưng của ông trời, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều là lỗi của người nhà họ Lý và người nhà họ Trương.

Giang Văn Chung chậm rãi đi trên đường cái, đến trạm xe buýt thì đứng lại nhìn kỹ bảng tên, bên trên có rất nhiều địa danh không giống trong trí nhớ của anh ta, anh ta phải tập quen với nó.

Đi dạo khoảng hai cây số, Giang Văn Chung hỏi một người qua đường: “Bác ơi, bác có biết đường đến nhà máy Lý Sư Phụ không? Cháu tới tìm anh trai cháu, anh ấy đang làm việc trong nhà máy Lý Sư Phụ.”

Bác trai này không biết địa chỉ cụ thể của nhà máy, may m người trẻ tuổi bên cạnh biết đường đi: “Tôi biết, cậu cứ lên xe buýt số năm, xuống xe ở trạm thứ sáu, sau đó lên xe buýt số mười ba, xuống xe ở trạm thứ chín là đến nơi.”

Giang Văn Chung nói câu cảm ơn, rồi chờ xe buýt số năm đến.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com