Khi nhìn thấy cổng nhà máy Lý Sư Phụ, Giang Văn Chung thật sự không dám tin vào mắt mình. Lưu Đại Ngân là bà chủ của Lý Sư Phụ thật sao? Bà ấy gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như vậy thật sao?
Để làm rõ vấn đề này, Giang Văn Chung đi dạo một vòng quanh khu vực nhà máy Lý Sư Phụ, tìm được bảng giới thiệu thông tin về công ty trên bức tường vây, bên trên viết rõ ràng rành mạch, tổng giám đốc của Lý Sư Phụ là Lưu Đại Ngân.
Giang Văn Chung không thể tin vào mắt mình, hận không thể xông lên đập nát tấm biển giới thiệu kia.
Nhìn nhà máy lớn như vậy, Giang Văn Chung lập tức đánh mất ý định trả thù. Anh ta không phải kẻ ngốc, nhận ra được hiện tại khác biệt giữa mình và Lưu Đại Ngân lớn thế nào, anh ta biết lấy gì ra để báo thù chứ?
Hiện tại, Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân thành công, có bạc triệu trong tay, còn anh ta chỉ là một thằng vừa mới ra tù, không xu dính túi, báo thù thế nào?
Nếu như đánh cược tất cả, có lẽ anh ta vẫn báo thù được, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, thậm chí còn phải trả bằng cả tính mạng, Giang Văn Chung không nỡ.
Khi ra ngoài, Giang Văn Chung ưỡn thẳng sống lưng, khi quay về dáng người lại ủ rũ, suy sụp.
Rời khỏi khu vực nhà máy Lý Sư Phụ, Giang Văn Chung không về nhà ngay mà đi tới đại học Công Nghiệp – nơi anh ta từng theo học.
Tên trường học không thay đổi, địa chỉ cũng vẫn vậy, chỉ có anh ta là thay đổi, từ một người thanh niên tinh thần phấn chấn bồng bột biến thành người đàn ông trung niên suy sút.
Hiện tại đang vào kỳ nghỉ hè, người trong trường đại học không nhiều lắm, Giang Văn Chung mua một cái kính râm, đeo vào, rồi đi dạo trong trường.
So với trước kia, trường học đã thay đổi rất nhiều, đã có thêm mấy toà nhà giảng dạy mới. Giang Văn Chung đi dạo từng nơi một.
Trên đường đi, thậm chí anh ta còn trông thấy tên một người quen cũ của mình trên tấm bảng vinh danh của trường, chính là Trương Vân Sinh. Hiện tại đối phương đã là giảng viên của Đại học Thanh Mộc, còn nhận được không ít giải thưởng đáng giá.
Giang Văn Chung ghen ghét muốn chết.
Anh ta phải làm việc nặng, việc bẩn trong nhà giam, Trương Vân Sinh thì hô mưa gọi gió bên ngoài, thậm chí còn ra nước ngoài du học.
Nhưng mà hiện tại anh ta có cách nào chứ, với anh ta mà nói, Trương Vân Sinh bây giờ đã cao không thể với tới rồi, chưa nói đến đối phương còn có một người bác rất có thế lực ở nước Mỹ.
Giang Văn Chung bị ép phải tiếp nhận sự thật này. Hai kẻ thù của anh ta đều sống rất tốt, đều cách anh ta như trời với đất.
Tín niệm báo thù vẫn luôn ấp ủ trong lòng anh ta từ khi còn trong tù cũng sụp đổ ầm ầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đứng trước tấm bảng vinh danh của trường đại học Công Nghiệp, Giang Văn Chung đã nhận rõ hiện thực, nguyện vọng đạp Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh dưới chân mà anh ta luôn mong muốn, căn bản không thể thực hiện được.
Nếu như còn trẻ, chắc chắn anh ta sẽ không đánh mất niềm tin báo thù, nhưng mà bây giờ anh ta đã gần bốn mươi rồi, còn bao nhiêu thời gian để anh ta phấn đấu chứ?
Có lẽ làm một vố được ăn cả ngã về không, dồn hết tinh thần và sức lực vào “Sự nghiệp báo thù”, có lẽ anh ta vẫn còn một phần cơ hội, nhưng mà… Nhưng mà anh ta không muốn trở lại nhà tù, không muốn lại bị mất tự do.
Biết phương hướng phát triển của quốc gia trong tương lai thì sao chứ, trong tay anh ta không có tiền. Gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lại quá khó khn…
Có lẽ anh ta có thể thử đầu tư cổ phiếu trước…
Rất nhanh Giang Văn Chung đã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Trước khi trọng sinh anh ta chưa từng chú ý đến thị trường chứng khoán, không hề biết cổ phiếu nào sẽ tăng, cổ phiếu nào sẽ giảm… Phải biết rằng, có rất nhiều người phải nhảy lầu vì đầu tư cổ phiếu thua lỗ đó.
Thứ duy nhất chỉ lãi chứ không lỗ mà anh ta biết là nhà đất, nhưng mà trong tay anh ta không có tiền, làm sao mua được nhà cửa?
Có lẽ… Nên hỏi chị gái trước xem sao, xem rốt cuộc trong tay chị ấy có bao nhiêu tiền.
Vân Chi
Giang Văn Chung chậm rãi đi về phía trước, suy nghĩ trong đầu đã khác hoàn toàn suy nghĩ anh ta mang theo khi bước chân ra khỏi cửa.
Khi đó anh ta chỉ nghĩ làm sao mới báo được thù. Bây giờ sau khi biết chênh lệch giữa mình và Lưu Đại Ngân, Trương Vân Sinh, anh ta đã từ bỏ ý định báo thù, chỉ nghĩ làm sao mới kiếm được nhiều tiền, thậm chí còn nghĩ đến “hút máu” của chị gái Giang An Ni.
Giang Văn Chung vẫn luôn là người ích kỷ, tất cả những gì anh ta làm đều vì bản thân, để bản thân có thể có được cuộc sống tốt hơn.
Giang Văn Chung đi dạo thêm một lúc quanh tỉnh thành, gần giữa trưa mới về nhà.
Nhìn thấy con trai về, cuối cùng mẹ Giang mới yên tâm.
Mấy ngày sau đó gần như ngày nào Giang Văn Chung cũng ra ngoài, không ở nhà hôm nào. Mẹ Giang cảm thấy không sao cả, ngược lại còn mừng cho anh ta, nói chung ra ngoài vẫn tốt hơn là buồn bực trong nhà.
Qua mấy ngày ở chung, Giang Văn Chung đã tìm hiểu được, trong tay chị gái mình cũng chẳng có nhiều tiền. Căn nhà này là do nhà máy phân cho, số tiền bù thêm đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của chị ấy, hai năm trước mới trả hết khoản vay.
Tuy rằng có công ăn việc làm, nhưng Giang An Ni phải nuôi mẹ Giang, còn phải gửi tiền nuôi nấng cho hai đứa nhỏ, tiền lương căn bản không thừa lại bao nhiêu, căn bản không có dư tiền để giúp đỡ anh ta.
Khi ở trong tù, Giang Văn Chung đã từng nghĩ tới, nếu như ra tù không tìm được việc làm anh ta sẽ làm gì?