Giang Văn Chung đi rất nhiều nơi, xin vào rất nhiều chỗ, có chỗ chướng mắt anh ta, có chỗ anh ta không vừa mắt. Có hai nơi đã nhận anh ta rồi, nhưng mà nghe nói anh ta vừa ra tù, ông chủ lại không chịu nhận nữa.
Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến sau khi ra tù sẽ đi làm ăn buôn bán, nhưng mà hiện tại chị gái không có tiền để cho anh ta, còn tấm thẻ ngân hàng mẹ Giang đưa cho mình, anh ta đã kiểm tra rồi, bên trong chỉ có hn một ngàn, chắc có lẽ số tiền này đã là tất cả tiền tiết kiệm của bà ta, nhưng mà chỉ một ngàn đồng thì làm được gì chứ?
Giang Văn Chung không muốn đi bán hàng rong, cảm thấy làm vậy quá mất mặt, nhưng mà không còn cách nào khác, không bán hàng rong hiện tại anh ta còn có thể làm gì?
Bán hàng rong là con đường sống cuối cùng Giang Văn Chung lựa chọn cho mình. Còn việc bán thứ gì, anh ta đã nghĩ kỹ từ trước rồi.
Anh ta sẽ bán lẩu cay.
Thứ này đơn giản, dễ làm, hương vị còn thơm ngon. Kiếp trước, cháu trai cháu gái anh ta rất thích ăn, vì an toàn, vợ anh ta đã nghiên cứu ra vài loại nước cốt lẩu, hương vị cũng không tệ lắm.
Bởi vì nấu quá nhiều lần, nên kiếp trước Giang Văn Chung cũng học được cách nấu, hiện tại trên đời này vẫn chưa có ai bán lẩu cay, chắc chắn anh ta sẽ kiếm được tiền.
Đợi khi kiếm được tiền rồi, anh ta sẽ đi buôn, có lẽ sẽ đuổi kịp được Lưu Đại Ngân, đến lúc đó anh ta sẽ báo được thù.
Vân Chi
Nói làm là làm ngay, Giang Văn Chung lập tức đi khảo sát các địa điểm có thể buôn bán ở tỉnh thành, xem nơi nào thích hợp để bày quán.
Từ thiên tài người người khen ngợi đến kẻ bán hàng rong ở vỉa hè, nhưng Giang Văn Chung tiếp thu hiện thực rất nhanh. Không thể không nói, mười mấy năm kiếp sống trong tù đã khiến Giang Văn Chung thay đổi rất lớn. Nếu là trước đây, dù có đánh c.h.ế.t anh ta, anh ta cũng sẽ không bày quán bán lẩu cay vỉa hè.
Trong tù cũng là cá lớn nuốt cá bé, Giang Văn Chung đã không còn là sinh viên ngạo mạn từ lâu rồi, cũng không phải là Giang Văn Chung vừa trọng sinh về chỉ muốn báo thù, chỉ muốn trở nên nổi bật.
Năm đầu tiên ở trong tù, anh ta còn nghĩ, sau khi ra tù sẽ quyết chí tự cường, nỗ lực trở nên nổi bật, dẫm đạp Lưu Đại Ngân dưới chân mình.
Năm thứ hai ở trong tù, anh ta chỉ nghĩ cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm án, sớm ngày ra ngoài báo thù kẻ đã hại anh ta.
Năm thứ ba ở trong tù, anh ta đã bắt đầu tự hỏi sau khi ra tù mình sẽ làm gì, dựa vào nghề gì để mưu sinh.
Đến khi anh ta ra tù, lại đúng vào lúc làn sóng thất nghiệp đang tăng cao, căn bản không dễ tìm việc. Anh ta vừa không có bằng cấp, vừa không có kỹ thuật, còn không có sức khoẻ, quan trọng nhất là có tiền án trong người, phải làm sao mới tìm được công việc tốt, mới kếm được khoản vốn đầu tiên.
Tuy rằng ý định báo thù vẫn rất mãnh liệt, nhưng đã không mãnh liệt bằng khi mới bị bắt vào tù.
Hiện tại đã không báo được thù, thì kiếm việc làm cho bản thân thôi.
Giang Văn Chung đã nghĩ thoáng rồi.
Thấy anh ta suốt ngày đi sớm về trễ, mẹ Giang vô cùng lo lắng. Sau khi hỏi han uyển chuyển, biết được con trai ra ngoài để tìm việc làm, đầu tiên bà ta hơi lo lắng, sau đó lại khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu không xảy ra chuyện, sao con trai bà ta phải vất vả như vậy… Oán hận trong lòng bà ta đối với Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh lại tăng thêm vài phần.
Nhưng mà bà ta oán hận thì sao chứ, Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh vẫn sống rất tốt.
Khi nghe Giang Văn Chung nói mình muốn mở quán ăn vỉa hè, trước mặt con trai mẹ Giang rất ủng hộ, nhưng mà đến tối khi đi ngủ lại không nhịn được bật khóc.
Bà ta không dám khóc lớn, sợ con trai nghe thấy trong lòng sẽ khó chịu. Giang An Ni sợ tới mức vội vàng hỏi han. Mẹ Giang nghẹn ngào nói: “An Ni, trước kia Văn Chung là sinh viên đấy, thế mà bây giờ lại rơi vào bước đường này, phỉa lên phố mở quán bán đồ ăn vặt, tất cả đều do Lưu Đại Ngân làm hại.”
Em trai muốn mở quán vỉa hè, Giang An Ni rất ủng hộ: “Mẹ, hiện tại xí nghiệp quốc doanh trong nước đều đang cải cách, rất nhiều công nhân đều nghỉ việc rồi, đừng nói Văn Chung chưa tốt nghiệp đại học, dù là sinh viên có bằng cấp cũng có khối người lên phố bày quán đó. Văn Chung bày quán vỉa hè thì làm sao? Nó tự làm tự nuôi sống bản thân không tốt à?”
“Tốt thì tốt thật, nhưng mà mẹ vẫn khó chịu.”
“Được rồi, mẹ đừng buồn nữa, mai Văn Chung phải đi bày quán rồi, mẹ hỏi em ấy xem có việc gì cần giúp đỡ không?”
Giang Văn Chung mua một chiếc xe ba bánh, mua bếp lò và các thứ khác, sau đó bắt đầu kiếp sống bán hàng rong.
Ban đầu anh ta chỉ bày quán vào ban ngày, đến khi quen thuộc rồi mới bắt đầu bày quán ở chợ đêm.
Lẩu cay là món ăn mới, vừa xuất hiện đã nổi tiếng khắp chợ đêm vì hưng vị độc đáo của nó, dù sớm hay muộn nơi Giang Văn Chung bày quán đều có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn thấy con trai buôn bán đắt hàng như vậy, mẹ Giang cũng rất vui, ngày nào cũng ra ngoài bán hàng với anh ta.
Sau khi các trường học khai giảng, Giang Văn Chung không đi bán hàng rong nữa, cũng không đến chợ đêm nữa. Anh ta đã chọn được địa điểm bán hàng mới, là khu vực giữa trường cấp hai và trường cấp ba lớn nhất tỉnh thành.
Tuy rằng học sinh không phải người giàu có, nhưng mà tiền từ học sinh là dễ kiếm nhất.
Một xiên lẩu cay không hề đắt, rau cỏ thì ba hào hai xiên, có thịt thì ba hào một xiên, ngày nào cũng bán được mấy trăm xiên, thu nhập rất khả quan.
Làm nửa năm, Giang Văn Chung đã thuê được một căn nhà ở cạnh trường học, còn thuê thêm người, bắt đầu mở cửa hàng.
Người đầu tiên trong nhà họ Lý biết chuyện Giang Văn Chung mở cửa hàng là Lý Ngẫu Hoa, cô ấy là giáo viên, trong một lần ngẫu nhiên đã trông thấy Giang Văn Chung đang bán lẩu cay.
Lý Ngẫu Hoa nói cho Lưu Đại Ngân chuyện này, Lưu Đại Ngân chỉ cười, nói: “Giang Văn Chung ngồi tù lâu như vậy, hoặc là sẽ chấp nhận số phận, sau này sống một cách thành thật, hoặc là ra ngoài lại làm việc trái pháp luật. Xem ra cậu ta chọn con đường đầu tiên.”
Lý Ngẫu Hoa cũng biết những chuyện Giang Văn Chung từng làm, cô ấy hỏi: “Mẹ, con còn tưởng rằng sau khi ra tù Giang Văn Chung vẫn không thay đổi được tính nết lại tiếp tục làm chuyện ác chứ.”
“Cho dù làm gì, Giang Văn Chung đều vì tốt cho bản thân. Con nghĩ mà xem, cậu ta xúi Giang An Ni lấy tiền nhà chúng ta, chính vì muốn có thể diện với các bạn học trong trường. Sai người đánh gãy tay Vân Sinh là vì suất lưu lại trường học. Tóm lại, tất cả những việc cậu ta làm đều vì có lợi cho cậu ta. Nhưng cậu ta ở tù lâu như vậy, kiêu ngạo trong lòng đã bị mài mòn không còn nữa rồi, cho dù cậu ta muốn làm ra chuyện hại người ích ta, thì cũng không quen biết ai khác ở tỉnh thành mà hãm hại. Có lẽ sau khi ra tù cậu ta sẽ muốn trả thù chúng ta và Giang Vân Sinh, nhưng mà hiện tại chênh lệch địa vị quá lớn, ngoài đánh cược tính mạng, được ăn cả ngã về không ra, cậu ta còn làm gì được? Như cậu ta bây giờ là suy nghĩ cẩn thận.”