Cuộc sống của Lưu Văn Nhân đời này tốt hơn đời trước, nhưng mà so với người nhà họ Lý thì kém hơn cực kỳ nhiều.
Sau khi Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ ly hôn, cô ta tự mình mở một quán bán đồ ăn vặt, việc làm ăn không tốt cũng không xấu, nuôi hai mẹ con vẫn dư dả.
Lưu Văn Nhân có được cuộc sống bình thường không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà muốn sống trong nhung lụa thì là mơ ước xa vời.
Sau khi mẹ cô ta ly hôn, cô ta từng lén lút theo dõi Khai Ngọc, Khai Duyệt. Cuộc sống của bọn họ khiến Lưu Văn Nhân ghen ghét đỏ mắt.
Khai Duyệt thì thôi, còn Khai Ngọc… Rõ ràng nó không hề có quan hệ huyết thống với người nhà họ Lý, sao nó lại có được cuộc sống tốt đẹp như vậy nhỉ?
Ban đầu, Lưu Văn Nhân định sẽ tiếp tục giữ gìn quan hệ tốt đẹp với người nhà họ Lý, dù sao cô ta cũng từng sống chung với Lý Lưu Trụ và Lý Khai Nguyên, Lý Khai Lâm lâu như vậy, cũng coi như đã có chút tình cảm.
Nhưng mà không ngờ, Lưu Đại Ngân lại nói với cô ta những lời ấy, thế mà Lưu Đại Ngân lại biết được bí mật cô ta chôn sâu trong lòng, bà ấy biết cô ta trọng sinh.
Nếu như Lưu Đại Ngân thật sự nói ra bí mật này cho người khác, khiến quốc gia chú ý, vậy thì khả năng cô ta sẽ phải sống cả đời trong viện nghiên cứu, đến khi nghiên cứu ra kết quả rồi, chắc chắn sẽ bị quốc gia xử lý.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống như vậy, Lưu Văn Nhân lại run sợ.
Bởi vậy cô ta không dám chạy đến trước mặt Lưu Đại Ngân nữa, cũng không dám chạy đến trước mặt Lý Lưu Trụ nữa.
Khi Lưu Hồng Mai chưa ly hôn, Lưu Văn Nhân đã hơi sợ Lý Khai Nguyên rồi, luôn cảm thấy đôi mắt của thếu niên kia có thể nhìn thấu tất cả, cho nên dù biết tương lai Lý Khai Nguyên sẽ rất thành công, cô ta vẫn không dám đến gần tạo quan hệ.
Với tình huống bây giờ, cô ta càng không dám chạy đến trước mặt Lý Khai Nguyên.
Chỉ có Lý Khai Lâm đầu óc đơn giản là dễ chung đụng nhất, cho dù biết sau này Lý Khai Lâm không có tương lai gì, cũng không có tiếng nói trong nhà họ Lý, nhưng vì dung nhập vào gia đình này, cô ta vẫn dùng hết thủ đoạn để kết bạn với Lý Khai Lâm.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, Lý Khai Lâm thật sự coi Lưu Văn Nhân như em gái ruột.
Nếu sau này muốn dựa hơi nhà họ Lý, chỉ có thể bắt đầu từ Lý Khai Lâm.
Lý Khai Lâm không có tâm cơ, nhưng mà cậu ấy không ngốc. Anh trai đã nói rõ ngọn nguồn cho cậu ấy biết, mẹ con Lưu Hồng Mai và Lưu Văn Nhân đã làm ra chuyện như vậy, sao cậu ấy còn coi bọn họ là người thân chứ.
Lưu Văn Nhân còn chạy đến giả vờ giả vịt trước mặt cậu ấy, thật sự nghĩ cậu ấy không biết gì sao?
Cho nên trong một lần Lưu Văn Nhân lại cầm kem chạy đến, chung quanh còn có không ít bạn học, Lưu Văn Nhân cố ý chọn thời điểm này, cô ta nghĩ Lý Khai Lâm sẽ không làm mình mất mặt trước mặt mọi người.
Vân Chi
Nhưng mà cô ta nghĩ lầm rồi, đã không còn coi cô ta là người thân, Lý Khai Lâm sẽ không để ý đến thể diện của cô ta nữa, mấy lần trước cậu ấy không nói gì, chỉ vì muốn Lưu Văn Nhân tự biết khó mà lui. Nhưng mà hình như Lưu Văn Nhân không nhìn thấy cậu kháng cự, vẫn sáp tới.
Nhìn que kem giơ trước mặt mình và gương mặt tươi cười của Lưu Văn Nhân, Lý Khai Lâm chậm rãi nói: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, sau này cô đừng tới đây nữa.”
Lưu Văn Nhân cúi đầu, mũi chân co quắp bất an, giống như rất đau lòng: “Khai Lâm, tôi biết cha… Chú Lý đã ly hôn với mẹ rồi, cậu chán ghét tôi vì chuyện mẹ tôi làm, tôi… Tôi không có ác ý, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể giống như trước đây…”
Khi Lưu Hồng Mai chưa ly hôn Lý Lưu Trụ, Lý Khai Lâm rất thân với Lưu Văn Nhân, bây giờ Lý Khai Lâm tỏ thái độ như vậy, có bạn học lập tức đứng ra bênh vực Lưu Văn Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Khai Lâm, dù thế nào thì cậu ấy cũng không phải người sai, cậu làm cái gì vậy?”
“Đúng đấy, cậu xem, em gái cậu sắp khóc rồi kìa.”
“Cậu ta không phải em gái tôi.” Lý Khai Lâm nói: “Tôi không có cô em gái nào tâm địa rắn rết như vậy. Các cậu có biết vì sao cha tôi ly hôn với mẹ cậu ta không? Mẹ cậu ta lừa dối cha tôi, làm ra chuyện có lỗi với gia đình tôi, còn không chịu hối cải, nhưng tất cả đều do Lưu Văn Nhân khuyến khích.”
Lý Khai Lâm vừa nói xong, các bạn học xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bọn họ đều mười mấy tuổi rồi, tất nhiên là hiểu được ý trong lời Lý Khai Lâm nói.
Sau đó, ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn Lưu Văn Nhân đều thay đổi.
“Lưu Văn Nhân, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa, cho dù là tôi, hay là người nhà tôi, tất cả đều sẽ không tha thứ cho chuyện cô và mẹ cô đã làm ra.”
Lý Khai Lâm đã nói tới mức này rồi, dù da mặt Lưu Văn Nhân có dày hơn nữa, cô ta cũng không tiện tiếp tục đến tìm đối phương.
Trước kia khi còn ở nhà họ Lý, tuy rằng Lưu Văn Nhân không ăn mặc quá xa hoa, nhưng chỉ cần cô ta thích thứ gì, Lưu Hồng Mai đều sẽ mua cho cô ta.
Bây giờ thì khác, hễ thứ gì vượt quá mức chi tiêu, Lưu Hồng Mai đều không đồng ý mua cho Lưu Văn Nhân.
Lưu Văn Nhân hiểu, nhưng mà… Không chịu nổi.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó. Người từng quen với cảnh giàu sang, giờ lại quay về cuộc sống nghèo khó trước kia, sao cô ta chịu nổi.
Việc kinh doanh của Lưu Đại Ngân càng ngày càng rực rỡ, thân phận của người nhà họ Lý cũng tăng lên theo, còn Lưu Văn Nhân cô ta chỉ là một đứa con gái của gia đình bình thường, chỉ có thể sống cuộc sống bình thường… Cảnh này khiến Lưu Văn Nhân càng ghen ghét, nhưng mà cô ta lại không thể làm gì.
Hiện tại Lưu Văn Nhân còn quá nhỏ, không làm được gì khác ngoài việc cố gắng học hành.
Sống nhiều hơn người khác một đời, kiếp này thành tích của Lưu Văn Nhân tốt hơn kiếp trước không ít, thi được vào trường đại học khá tốt.
Sau khi vào đại học, cô ta bắt đầu để mắt đến những cậu ấm gia đình khá giả, vẻ ngoài không tồi, không có sở thích bất thường, không lăng nhăng. Nếu muốn dựa vào hôn nhân để nâng cao địa vị thì thời sinh viên là dễ dàng nhất.
Không lâu sau cô ta đã tìm thấy mục tiêu, là đàn anh năm hai cùng khoa với cô ta, tên là Ninh Hoằng Thâm.
Ninh Hoằng Thâm có gia cảnh giàu có, vẻ ngoài cũng coi như đẹp trai, còn giữ mình trong sạch, không lăng nhăng, quan trọng nhất là, Lưu Văn Nhân biết, mười mấy năm sau công ty của cha anh ta sẽ lên sàn, sẽ phát triển mạnh mẽ trong tay Ninh Hoằng Thâm, giá trị thị trường lên đến mấy tỷ.
Kiếp trước Lưu Văn Nhân từng xem được thông tin về Ninh Hoằng Thâm trên tạp chí, sau khi công ty nhà anh ta lên sàn không lâu, cha anh ta bị bệnh qua đời, anh ta tiếp nhận công ty cha mình lưu lại, không chỉ giữ được cái đã có, còn phát triển càng ngày càng tốt, trở thành công ty nội thất số một số hai trong nước.
Hiện tại gia đình Ninh Hoằng Thâm chỉ có thể xưng là giàu có, còn lâu mới được như đời trước, muốn bắt được đối phương, hiện tại là thời cơ thích hợp nhất.
Nhưng mà Lưu Văn Nhân biết, cô ta vừa nhập học, vẫn chưa phải lúc theo đuổi Ninh Hoằng Thâm.
Hiện tại ngoài là đàn anh đàn em cùng khoa ra, cô ta không có bất kỳ quan hệ nào khác với Ninh Hoằng Thâm, nếu cứ mạo muội mà theo đuổi anh ta như vậy, sẽ khiến anh ta khinh thường.
Lưu Văn Nhân tự đặt cho mình thời gian nửa năm, trong nửa năm đó sẽ giả vờ gặp ngẫu nhiên Ninh Hoằng Thâm vài lần, nửa năm sau sẽ có lý do để theo đuổi.
Nhưng mà Ninh Hoằng Thâm tốt như vậy, cô gái mà anh ta coi trọng chắc chắn cũng không kém, cô ta không thể thua ngay từ bước đầu tiên. Bởi vậy, Lưu Văn Nhân lập tức dồn phần lớn tinh lực vào việc học, phần dư lại dùng để theo dõi Ninh Hoằng Thâm.