Ninh Hoằng Thâm không hề biết, có một nữ sinh đã coi anh ta là vật trong tay.
Sau khi gặp mặt ngẫu nhiên vài lần trong trường học, cuối cùng Lưu Văn Nhân cũng bắt chuyện được với Ninh Hoằng Thâm.
Trong niên đại này, sinh viên vẫn rất ngây thơ, Lưu Văn Nhân có kinh nghiệm ăn mặc, trang điểm đi trước thời đại mười mấy năm, đã dễ dàng lấy được danh hiệu “Hoa khôi” trong trường học.
Cũng có không ít nam sinh theo đuổi cô ta, nhưng dù là ai theo đuổi, Lưu Văn Nhân đều từ chối một cách nhã nhặn.
Sau kỳ nghỉ đông, chuyện đầu tiên Lưu Văn Nhân làm sau khi quay về trường chính là tỏ tình với Ninh Hoằng Thâm.
Vì lần tỏ tình này, lúc ở nhà Lưu Văn Nhân đã tập luyện vài lần trước gương, bất kể nhìn từ phương hướng nào, bản thân đều vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà cô ta không ngờ, Ninh Hoằng Thâm lại khách sáo mà từ chối, nói mình có bạn gái rồi.
Lưu Văn Nhân không kịp trở tay, cô ta đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị Ninh Hoằng Thâm từ chối rồi, nhưng dù như vậy, cô ta vẫn có thể tiếp tục theo đuổi Ninh Hoằng Thâm.
Nhưng mà hiện tại Ninh Hoằng Thâm nói mình đã có bạn gái, cô ta còn theo đuổit hế nào, chẳng lẽ phải làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác sao?
Nếu truyền ra ngoài, thanh danh tốt đẹp của cô ta sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Trong lòng Lưu Văn Nhân suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại tỏ ra vô cùng mất mát: “Vậy… Em chúc đàn anh và bạn gái hạnh phúc.”
Không đợi Ninh Hoằng Thâm nói thêm điều gì, Lưu Văn Nhân đã xoay người đi, còn càng đi càng nhanh, chỉ để lại cho Ninh Hoằng Thâm một bóng lưng vô cùng u buồn.
Bỏ ra nhiều tâm trí như vây, kết quả Ninh Hoằng Thâm lại có bạn gái rồi, Lưu Văn Nhân thầm mắng vài câu, rồi nhanh chân quay về ký túc xá.
Mấy ngày sau đó, Lưu Văn Nhân vẫn luôn suy ngẫm, rốt cuộc mình nên tìm “Con cá lớn” khác, hay vẫn tiếp tục nhắm vào Ninh Hoằng Thâm.
Lưu Văn Nhân xem xét kỹ những mục tiêu khác trong trường, nhà vừa giàu còn có vẻ ngoài đoan chính thật sự không nhiều, Ninh Hoằng Thâm là mục tiêu thích hợp nhất… Cô ta không nỡ từ bỏ.
Đã không muốn từ bỏ Ninh Hoằng Thâm, vậy thì chia rẽ anh ta và bạn gái chẳng phải được rồi sao?
Lưu Văn Nhân quay về vị trí bạn bè, núp trong bóng tối cẩn thận quan sát bạn gái Ninh Hoằng Thâm.
Bạn gái anh ta tên là Ân Oánh, rõ ràng không đẹp bằng mình, tính cách cũng không dịu dàng bằng mình, sao Ninh Hoằng Thâm lại coi trọng đối phương nhỉ?
Hai năm tiếp theo Lưu Văn Nhân vẫn không hành động, tình cảm giữa Ninh Hoằng Thâm và Ân Oánh càng ngày càng tốt đẹp, không hề có dấu hiệu chia tay.
Cảm thấy chuẩn bị đã đầy đủ rồi, Lưu Văn Nhân mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Thời đại này máy tính vẫn chưa phổ biến lắm, muốn lên mạng phải ra tiệm net, diễn đàn mà sinh viên dùng vẫn là BBS.
Không lâu sau trên diễn đàn BBS của trường học xuất hiện mấy tấm ảnh chụp thu hút sự chú ý của sinh viên, rất nhanh đã trở thành đề tài bị sinh viên bàn tán sôi nổi.
Nữ sinh trong ảnh là Ân Oánh, cô ấy mặc một bộ quần áo rất hở hang, đang ôm một người đàn ông bụng phệ.
Rơi vào tình cảnh này, nữ sinh bị đả kích lớn thế nào, không cần ngh cũng biết. Cho dù Ân Oánh đi tới đâu, cô ấy cũng phải đón nhận vô số ánh mắt mang ý vị sâu xa của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ân Oánh suy sụp, gần như không dám bước chân ra khỏi ký túc xá.
Nhưng Lưu Văn Nhân không ngờ, Ninh Hoằng Thâm rất tin tưởng bạn gái mình, vẫn luôn ở bên an ủi cô ấy.
Vì điều này, Lưu Văn Nhân tức giận muốn bốc khói.
Điều cô ta càng không nghĩ tới là, không lâu sau cảnh sát đã tới tìm cô ta. Ngồi trong phòng thẩm vấn rồi, Lưu Văn Nhân vẫn chưa kịp phản ứng lại. Cô ta bị bắt dễ dàng như vậy? Chẳng phải thời đại này hệ thống an ninh mạng vẫn rất yếu ớt à?
Sao cô ta lại bị bắt nhỉ?
Khi cảnh sát ném ra bằng chứng tới trước mặt Lưu Văn Nhân, cô ta mới sợ hãi. Hành vi của cô ta đã vi phạm pháp luật, cho nên, dù cô ta có xin tha với cảnh sát, có xin lỗi Ân Oánh thì vẫn không thoát được chế tài pháp luật.
Vân Chi
Sau khi biết chuyện con gái gây ra, Lưu Hồng Mai cũng rất giận. Nhưng mà cô ta đâu thể trơ mắt nhìn con gái mình ngồi tù, như vậy khác nào cả đời con bé đều bị huỷ hoại.
Lưu Hồng Mai sinh hai đứa nhỏ, chỉ có Lưu Văn Nhân là sống với cô ta, cô ta trả giá nhiều nhất cũng có tình cảm nhất. Hiện tại Lưu Văn Nhân bị cảnh sát bắt, khả năng còn phải ngồi tù, sao cô ta không sốt ruột chứ.
Nhưng mà cô ta chỉ là người dân bình thường, không có cách nào giúp đỡ, chỉ có thể đến cầu xin người bị hại.
Cô ta đã nhờ luật sư cố vấn rồi, chỉ cần người bị hại chịu tha thứ, thì Lưu Văn Nhân sẽ không bị phạt.
Lưu Hồng Mai đến trường học tìm Ân Oánh, quỳ xuống cầu xin giúp con gái mình trước mặt mọi người. Ân Oánh không nói câu nào mà gọi cha mẹ mình ra.
Người trẻ tuổi như Ân Oánh không ứng phó được với trường hợp như vậy, nhưng cha mẹ cô ấy không còn trẻ, hai người lập tức mắng Lưu Hồng Mai như tát nước vào mặt, còn nói rõ sẽ không bao giờ tha thứ cho Lưu Văn Nhân, sẽ khiến cô ta phải ngồi tù.
Như vậy còn chưa tính, cha mẹ Ân Oánh còn uy h.i.ế.p Lưu Hồng Mai, nếu cô ta vẫn tiếp tục tới trường học tìm con gái mình, bọn họ sẽ tới nhà Lưu Hồng Mai làm ầm ĩ, cô ta đừng mong được sống yên ổn.
Ánh mắt hung ác của cha mẹ Ân Oánh đã doạ Lưu Hồng Mai sợ, khiến cô ta không dám đến trường học tìm Ân Oánh nữa.
Không nói chuyện được với người bị hại, trong tình thế cấp bách, Lưu Hồng Mai chỉ nghĩ ra một cách là tới cầu xin Lý Lưu Trụ.
Hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân nổi tiếng của tỉnh, chắc chắn bà ấy quen biết rất nhiều người, nếu bà ấy chịu giúp đỡ, có lẽ vụ án của Văn Nhân sẽ có đường cứu vãn.
Thời điểm tuyệt vọng thì cách nào cũng thử, Lưu Hồng Mai không nghĩ xem khi ly hôn hai bên ầm ĩ không thoải mái như vậy, liệu Lý Lưu Trụ còn đồng ý giúp cô ta sao?
Lưu Hồng Mai tới cửa hàng chặn đường Lý Lưu Trụ.
Lý Lưu Trụ nghe cô ta nói xong, chỉ đáp lại hai chữ: “Đáng đời!”
Nói xong thì làm lơ Lưu Hồng Mai khóc lóc kể lể, thản nhiên đẩy cửa rời đi, nhưng mà rất nhanh Lý Lưu Trụ đã quay trở lại, anh ta nói với Lưu Hồng Mai: “Cô đừng nghĩ tới chuyện đi tìm Khai Duyệt, nếu cô đi tìm Khai Duyệt, tôi sẽ cho người thông báo khắp khu vực cô đang sống và quanh cửa hàng của cô chuyện Lưu Văn Nhân đã làm, để tất cả mọi người đều biết chuyện. Lưu Hồng Mai, cô nghĩ cho kỹ đi.”
Lưu Hồng Mai ngây ngẩn, không phải Lý Lưu Trụ luôn là người thành thật hàm hậu à? Sao anh ta có thể nói ra lời như vậy?
Cô ta quên mất, một khi động đến con cái nhà mình, thì người thành thật hàm hậu cũng sẽ trở nên sắc bén.
Lưu Hồng Mai không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn con gái bị nhà trường đuổi học, bị phán xử, tương lai tốt đẹp bị huỷ hoại.
Khi Lưu Đại Ngân nghe được chuyện Lưu Văn Nhân đã làm từ chỗ con trai, bà ấy cũng chỉ đánh giá bằng hai chữ: “Đáng đời!”