Khoảng cách gần đến thế, hương thơm trên người hắn lại càng ngào ngạt hơn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, tủi thân nói:
"Ngươi không được đi đâu đấy, đã ăn thuốc của ta rồi, phải trả nợ đấy."
Hắn rủ mắt xuống, trầm giọng hỏi: "Trả thế nào?"
Ta kéo tay áo hắn, mắt sáng rực lên: "Dùng thân mà trả đi."
Người ta thường nói, vật hợp theo loài, người tụ theo nhóm.
Bằng hữu của cực phẩm đồng nam, tất nhiên cũng là cực phẩm.
Ta nghĩ đến đó, trong lòng liền nóng lên.
Hắn mím môi, rồi từ từ đưa tay ra nắm lấy đai lưng.
Ta đếm ngón tay, vui vẻ nói:
"Ngươi đền cho ta hai… ba tên nam tử chưa hề đụng nữ nhân! Vậy thì giữa chúng ta coi như xong!"
Ơ?
Hắn cởi y phục làm gì vậy?
Ta thấy sắc mặt hắn khó coi, liền nghi ngờ rằng hắn định quỵt nợ.
Ta bèn bày ra dáng vẻ hung dữ, trừng mắt dọa hắn:
"Ngươi dám quỵt nợ ta! Ta sẽ bảo phu nhân bắt ngươi lại, không cho ngươi ăn cơm, cũng không cho uống nước!"
Không ngờ, hắn lại bật cười.
Hắn giúp ta vén tóc bên tai, hỏi:
"Không ăn cơm, không uống nước, đó là hình phạt tàn nhẫn nhất mà ngươi nghĩ ra sao?"
Ta theo phản xạ sờ bụng, ngạc nhiên nói:
"Vậy vẫn chưa đủ độc à? Hồi nhỏ ta một tháng mới được ăn no một bữa, ngày thường chỉ ăn cánh hoa, uống sương sớm thôi."
Hắn nghe xong, liền không cười nữa, đôi mắt đen kịt lại.
"Thánh… nữ… lại từng đói ăn…"
"Người nhà ngươi đối đãi ngươi tệ bạc như vậy sao?"
Nửa câu đầu hắn nói lẩm bẩm, ta không nghe rõ.
Nhưng nửa câu sau thì ta hiểu.
Có điều vừa rồi lăn lộn mệt quá, ta cũng đói rồi.
Ta đảo mắt một vòng, lanh lợi nói:
"Ngươi để ta thơm thơm ôm ôm một chút, ta sẽ kể cho ngươi nghe!"
Tên trộm này, tò mò thì tò mò thật.
Hắn lại nghe lời.
Hắn tựa vào nhuyễn tháp, vén áo ra, mặc ta nghịch ngợm.
Chắc là ta cắn hơi mạnh.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên eo ta một cái.
Ta vừa nghịch vừa nói, giọng lười biếng: "Ta không có người nhà đâu."
Ở Hợp Hoan tông của bọn ta, mỗi năm đều mua về rất nhiều bé gái để thu nhận làm đệ tử.
Nghe sư phụ nói, người mua được ta vào năm đói kém.
Lúc ấy ta cắm cỏ trên đầu, ngồi ngây ngốc ở đầu phố.
Phụ thân ta kéo lấy tay áo sư phụ, năn nỉ:
"Quý nhân, quý nhân, xin hãy mua con bé này về đi."
Sư phụ thấy trên chân ta mất một mảng thịt, đắp đầy cỏ khô và thuốc bột để cầm máu.
Nhưng ta không kêu đau, cũng không hé miệng, trông như một đứa đần.
Phụ thân ta thì ghé tai sư phụ thì thầm:
"Đứa nhỏ này thịt rất thơm, có làm sao cũng không c.h.ế.t được đâu. Quý nhân à, mua nó về là lời to đấy."
Chỉ là những chuyện đó, ta chẳng còn nhớ gì cả.
Những chuyện không vui, những người không tốt, ta đều sẽ từ từ quên đi.
Sư phụ nói, ta sinh ra vốn nên làm Thánh nữ.
Vô tình thì mới không bị tình làm tổn thương.
Ta từng hỏi người, tình là thứ gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người nói: "Không phải thứ gì cả."
Trong Hợp Hoan tông có rất nhiều sư tỷ, sư muội.
Chỉ có ta là trở thành Thánh nữ.
Cuộc sống của Thánh nữ thì tốt lắm.
Ăn ngon, mặc đẹp, chỗ ở cũng tốt.
Rõ ràng tông môn rất giàu.
Vậy mà sư phụ lại nói không nuôi nổi ta nữa, liền đuổi ta xuống núi.
Tối hôm ấy ta rời đi.
Người xoa đầu ta, cười khổ nói:
"Đại sư tỷ bảo ta đưa ngươi vào cung mê hoặc Nhiếp chính vương, nhưng ngươi ngốc thế này, chỉ sợ đến lúc c.h.ế.t cũng chẳng biết vì sao mà chết."
Nói đến đây...
Ta ngẩng đầu lên, tò mò hỏi hắn:
"Này, ngươi có biết Nhiếp chính vương không? Hắn dữ lắm à? Có g.i.ế.c ta không?"
Môi hắn bị ta cắn đến hơi đỏ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu kỳ lạ.
Nghe ta hỏi vậy, hắn luồn tay vào tóc ta, một tay vuốt ve má ta, giọng khàn khàn, chậm rãi nói:
"Nhiếp chính vương là kẻ đoản mệnh… Hắn không dữ, cũng sẽ không g.i.ế.c ngươi."
Không biết từ lúc nào, y phục trên người hắn đã bị ta lột sạch.
Tay ta trượt từ cổ hắn xuống dưới.
Ta tự tin nói:
"Cái mũi của ta đúng là linh nhất! Cách xa thế mà vừa ngửi đã biết ngươi không tồi. Chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên hồng thì hồng. Còn cơ bụng thì tốt hơn Thẩm Minh Chương một chút."
Hắn nghe thấy cái tên Thẩm Minh Chương, bất ngờ nhéo ta một cái.
Hắn nhặt y phục lên mặc vào, rồi lại không chịu để ta ăn hắn.
Hồng Trần Vô Định
Ta đã giải được cơn thèm, nên cũng không vội.
Ngáp một cái, ta dặn hắn: "Ngươi còn nợ ta ba gã đồng nam nữa đấy, nhớ nhanh chóng trả cho ta đó!"
06
Ở tại tiểu viện Du Sơn mười ngày, ta bắt đầu thấy chán, bèn định lén chuồn ra ngoài.
Sáng sớm, ta đã giục Vượng Tài giúp ta rửa mặt chải đầu.
À, Vượng Tài chính là tên trộm mà ta nhặt được ấy.
Ta từng hỏi hắn tên gì.
Hắn nói:
"Trước mười lăm tuổi, tên không thuộc về ta. Sau mười lăm tuổi, ta lại không thích. Chi bằng cô nương đặt cho ta một cái tên đi."
Ta mừng rỡ không thôi.
Lần đầu tiên được đặt tên cho người khác mà!
Vui đến mấy đêm không ngủ nổi.
Ta dắt hắn đến thư phòng lục sách.
Ghế trong thư phòng cứng quá, ta dứt khoát ngồi luôn trên đùi hắn.
Hắn vừa đút bánh đậu đỏ cho ta ăn, vừa chậm rãi giảng giải:
"Đặt tên, phải gửi gắm kỳ vọng tốt đẹp."
"Như ngươi vậy, sư phụ đặt tên ngươi là Linh Hi, chính là mong ngươi sống rực rỡ như ánh dương."
Ta nghe xong, càng thêm nghiêm túc.
Sau đó, ta lật hết các loại điển tích, chọn ra hai chữ.
Một là Vượng!
Một là Tài!
Đây là thứ mà ai cũng cầu có được.
Người vượng thì nhà vượng, cầu tài thì tài đến.
Ta chấn động bởi thiên phú của bản thân, bay bổng nói: "Ta quả thực là thiên tài!"
Vượng Tài nghe vậy liền bật cười, vừa giúp ta vẽ chân mày vừa nói:
"Là thiên tài thật đấy, lần đầu đặt tên cho người ta, đã chọn được cái tên kinh thiên động địa như vậy."
Ta nghe xong, càng thêm đắc ý.
Đêm nay là đại tiết của Giang Nam, ai nấy đều ăn vận lộng lẫy.