Trên phố sẽ có vô số đèn hoa và trò vui biểu diễn.
Vượng Tài sống chẳng còn bao lâu, ta là người có lòng tốt, quyết định đưa hắn đi xem một lần cho biết.
Thế nhưng hắn chọn tới chọn lui, quần áo trang sức ta đều không vừa ý.
Ái chà, mặc mãi cũng chán.
Vượng Tài chải đầu cho ta, nhéo nhéo mặt ta rồi cười:
"Không thích à? Vậy thì ra phố, ta mua cho ngươi mấy bộ khác."
Ta nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, ôm eo hắn, cười khúc khích nói:
"Tốt quá, Vượng Tài ngoan, nô tài ngoan. Ngươi chỉ còn sống được bốn tháng rưỡi nữa thôi. Đêm nay là ngày lành, phải trả nợ cho ta trước được không?"
Hắn còn thiếu ta ba nam nhân nữa đấy!
Vượng Tài cúi đầu nhìn ta, không vui nói: "Ta đã là nô tài của ngươi rồi, thế còn chưa đủ sao?"
Ta bĩu môi: "Nhưng ngươi lại không chịu cho ta ăn."
Nghĩ đến là bực, ta đẩy hắn ra, cúi đầu vừa chọn vừa sắp xếp đồ, lạnh nhạt nói:
"Đêm nay ngươi trả nợ cho xong, rồi đi đi."
Hắn đứng sau lưng ta, không nói một lời.
Bên ngoài vang lên một giọng nói.
"Linh cô nương có ở đó không?"
Ta chạy ra xem, chỉ thấy cả sân toàn là quà!
Người đến là một tiểu tư có dáng dấp thanh tú.
Hắn cười tươi rói nói: "Linh cô nương, đây đều là lễ vật công tử nhà ta gửi tới."
Ta ngơ ngác hỏi: "Công tử nhà ngươi là ai?"
Hắn kinh ngạc đáp: "Thẩm Minh Chương, Thẩm thế tử đó!"
À… ta cũng có chút ấn tượng, hình như hắn có tám múi cơ bụng thì phải.
Tiểu tư hạ giọng hỏi ta:
"Cô nương, công tử nhà ta nhờ ta hỏi, cô nương đã biết lỗi chưa?"
Ta nhìn đống quà, có kha khá thứ ta thích: y phục, trang sức, đồ ăn, đồ chơi đủ cả.
Mặc dù không rõ hắn đang hỏi lỗi gì, đúng hay sai thế nào.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng đáp: "Biết lỗi rồi."
Hồng Trần Vô Định
Tiểu tư đỏ mặt, lại nói tiếp:
"Tối nay, công tử nhà ta chờ cô nương ở Minh Hồ, muốn tặng cô nương một điều bất ngờ."
Hắn lại đưa cho ta một phong thư, bảo là Thẩm Minh Chương viết riêng cho ta.
Đợi tiểu tư đi rồi, ta vui vẻ sai Vượng Tài khiêng quà vào hết trong phòng.
Ta nhét lá thư vào tay Vượng Tài, cúi đầu chọn y phục:
"Ngươi đọc thử xem hắn viết gì."
Vượng Tài lạnh như băng đọc to:
""Nghe lời nào, nàng thật nhẫn tâm, bấy lâu rồi chẳng có chút tin tức nào gửi cho ta. Nhưng đã đọc được thư này, hẳn nàng cũng biết mình sai rồi. Những thứ này là lúc ta nhớ nàng mà mua về. Vải Vân Yên nhẹ như mây, nghĩ chắc nàng sẽ thích, ta bèn may vài bộ y phục sát người cho nàng. Cứ yên tâm mà mặc, đều do ta đích thân giặt sạch rồi."
Nghe đến đây, ta đã lục được tấm vải Vân Yên.
Quả nhiên nhẹ như gió, mát lạnh mềm mại.
Vượng Tài lại không đọc tiếp.
Ta quay đầu nhìn hắn, thấy tay hắn run run, phong thư rơi tõm xuống hồ sen bên cạnh.
Giấy dày mấy lớp, toàn bộ thấm nước ướt nhẹp.
Ta cũng không bận tâm, định thay thử bộ Vân Yên rồi mới đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai ngờ Vượng Tài kéo tay ta, dịu giọng dỗ dành:
"Giờ cũng không còn sớm, nếu nàng thay cả nội y, chắc chắn sẽ lỡ giờ xem hội."
Bên ngoài quả thật đã tối.
Ta bèn vội vàng kéo hắn: "Thôi được rồi, mau đi, về rồi thay sau!"
7
Quả nhiên, chúng ta ra ngoài có hơi muộn.
Trên phố đã đèn đuốc sáng trưng, trò vui đầy rẫy.
Người người tấp nập, chen chúc đến chẳng còn đường mà đi.
Ta sai Vượng Tài đi mua kẹo hồ lô cho ta.
Vừa xoay người, ta đã thấy người ta đang diễn rối bóng, liền bị thu hút tới gần.
Đang mải xem, một trận gió lướt qua, vạt lụa của ta bị hất tung.
Có người đưa tay giữ lấy, đồng thời vòng tay bao bọc lấy ta từ phía sau.
Mùi hương trên người hắn có chút quen thuộc.
Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt ngập tình ý và sầu muộn.
Hắn thở dài:
"Ban đầu ta vốn định phạt nàng một trận, ai ngờ lại thành ra ta cả ngày ăn không ngon, ngủ chẳng yên, lúc nào cũng nhớ đến nàng."
"Ta sai người mang đồ đến cho nàng, nàng lại không hồi âm lấy một lời."
"Ta thật sự lo, nếu thành thân rồi, sợ rằng chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa."
À, là Thẩm Minh Chương.
Lạ thật, mùi hương trên người hắn đã trở lại như xưa.
Vẫn là cái mùi ngọt ngào pha chút chua nhẹ ấy, khiến lòng ta khẽ lay động.
Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta về phía nơi ít người hơn, vừa đi vừa nói:
"Nghe Lâm phu nhân bảo, sau khi ta rời đi, nàng tự nhốt mình trong tiểu viện Du Sơn, cả ngày chẳng buồn ăn uống. Ta nghe vậy, lòng đau như d.a.o cắt."
Đi đến bờ sông vắng vẻ, hắn dừng lại.
Thẩm Minh Chương nhìn ta, dỗ dành nói:
"Mấy ngày nay ta đã nói rõ với Ninh tiểu thư, cũng đã từ hôn. Từ nay về sau, ta chỉ giữ một mình nàng bên cạnh. Chúng ta cứ sống an ổn ở Giang Nam, mặc kệ thị phi nơi kinh thành."
Ta còn đang nhớ đến màn múa rối bóng khi nãy chưa xem xong.
Nhìn ra bên ngoài một chút, ta qua loa đáp:
"Được được, ta nghe theo ngươi, nhưng giờ ta muốn xem hát, mau buông tay ra."
Thẩm Minh Chương kéo ta vào lòng, cúi đầu nhìn ta:
"Trước đây thấy ta là quấn lấy không rời, hôm nay lại hờ hững như vậy. Có phải còn giận ta lạnh nhạt với nàng?"
"Ta cũng muốn đến gặp nàng lắm chứ, nhưng Lâm phu nhân lại nói, nếu chưa xử lý xong hôn sự, thì đừng vội đến tìm nàng, tránh khiến nàng đau lòng vô ích."
Ai da!
Vở múa rối bóng sắp hết mất rồi!
Ta đẩy hắn ra, không kiên nhẫn nghe hắn nói mấy lời dư thừa.
Nhưng Thẩm Minh Chương lại nói:
"Ngọan ngoãn nào, ta đã thuê một chiếc thuyền hoa dạo hồ. Có thể xem kịch, nghe hát, còn ngắm pháo hoa nữa."
Giọng hắn càng lúc càng thấp:
"Nàng chẳng phải vẫn thích nghịch nước sao? Để ta hầu hạ nàng tắm gội, được không?"
Thẩm Minh Chương khẽ siết tay ta, chăm chú nhìn ta, như chờ đợi câu trả lời.
Nói sớm vậy có phải tốt không?
Lúc trước cứ quanh co mãi làm gì cho mệt!