Nhật Ký Sủng Thê Của Vượng Tài

Chương 5



Ta liếc hắn một cái, hừ khẽ.

 

Thẩm Minh Chương bèn bật cười, cúi đầu hôn lên má ta.

 

Ta đang kéo dải lưng ngọc trắng của hắn, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liền đẩy mạnh hắn ra.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một mũi tên lạnh xé gió b.ắ.n tới.

 

"Vút" một tiếng, cắm phập xuống đất.

 

Nếu Thẩm Minh Chương vẫn còn đứng ở chỗ cũ, e rằng đã bị xuyên tim rồi.

 

Ta nhìn thấy Vượng Tài đứng cách đó không xa.

 

Sau lưng hắn, có một cái bóng vừa lặng lẽ biến mất, dường như mang theo cung tên.

 

Vượng Tài một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm con rối nhỏ.

 

Trên cổ còn treo lủng lẳng mấy gói giấy dầu.

 

Ta hít hít mũi.

 

"A a a! Mứt anh đào, bánh táo giòn… còn có gì nữa đó!"

 

Ta lao đến, định giành lấy.

 

Vượng Tài lại tránh sang một bên.

 

Hắn đưa kẹo hồ lô đến bên miệng ta, mỉm cười nói:

 

"Để ta đút nàng ăn, tay nàng mà bị dính bẩn thì lại thấy khó chịu."

 

Ta cắn một miếng, chua ngọt vừa miệng.

 

"Ngươi đưa mấy món đó cho Thẩm Minh Chương đi." Ta vừa nói vừa gật gù, "Ta muốn đi ngắm hồ với hắn."

 

Ta ngoắc tay gọi: "Thẩm Minh Chương, mau lại đây!"

 

Thẩm Minh Chương đứng từ xa nhìn Vượng Tài hồi lâu.

 

Hắn chỉnh lại y phục rồi bước tới, định nhận lấy đống đồ ăn đồ chơi.

 

Giọng hắn bình thản: "Đưa cho ta là được, không dám phiền quý nhân."

 

Hắn nói rồi, liếc ta một cái, lại cười:

 

"Lúc trước từng kể với người, chuyện ta gặp nàng ở Giang Nam. Ban đầu chỉ định để nàng hầu bút mực bên cạnh ta, ai ngờ nàng lười lắm, cái gì cũng muốn ta hầu lại. Khi ấy người đã ngắt lời, không muốn nghe mấy chuyện tình ái vớ vẩn này."

 

Đến đây thì ta hiểu rồi.

 

Thì ra Thẩm Minh Chương và Vượng Tài, hai người họ biết nhau!

 

Thật là phiền phức.

 

Ta liền nói: "Vậy thì đi dạo hồ cùng nha đi."

 

Vượng Tài nhìn ta, ánh mắt lạnh băng: "Không thể cùng nhau, chỉ được chọn một."

 

"Vậy ta đi với Thẩm Minh Chương." Ta thấy pháo hoa xa xa nở rộ, lòng càng thêm nôn nóng, "Chúng ta chia tay ở đây đi."

 

"Ngươi biết ta ở đâu rồi đó, nợ nần thì nhớ trả."

 

"Nhanh lên nào, Thẩm Minh Chương, đi thôi!"

 

8

 

Ta không thể cùng Thẩm Minh Chương lên thuyền hoa.

Hồng Trần Vô Định

 

Khi hai ta đến được bờ hồ, tận mắt nhìn thấy thuyền hoa bốc cháy.

 

Mọi người hốt hoảng bỏ chạy, Minh Hồ trong phút chốc hỗn loạn cả lên.

 

Vượng Tài xách theo đồ đạc, chầm chậm bước đến.

 

Hắn dịu giọng nói:

 

"Thuyền hoa cháy rồi, e là không thể du hồ được nữa. Nhưng vở rối bóng mà nàng bỏ lỡ vừa rồi, họ diễn lại thêm một suất, chúng ta đến xem nhé?"

 

Ta “ôi” một tiếng, kéo khăn choàng, chẳng mấy vui vẻ.

 

Thẩm Minh Chương lại thấp giọng, có phần giận dữ:

 

"Trên thuyền có bao nhiêu mạng người, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ như trò đùa thôi sao?"

 

Vượng Tài liền đem xiên kẹo hồ lô ta cắn dở, từ tốn ăn vào.

 

Hắn rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại trầm lặng khiến người ta nghẹn thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Thế tử không đi cứu người, còn đứng đây làm gì?"

 

"Nếu trễ một chút, e rằng sẽ c.h.ế.t sạch đấy. Ninh tiểu thư cũng đang ở trên thuyền kia mà."

 

Thẩm Minh Chương nghe vậy, sắc mặt tái nhợt ngay tức khắc!

 

Hắn nhìn ta một cái, cuống quýt nói: "Ngọan ngoãn nào, đợi ta ở đây."

 

Hắn không để ta kịp mở miệng, đã vội vã bỏ đi.

 

Vạt lụa trên tay ta lướt qua mu bàn tay hắn, rơi nhẹ xuống đất.

 

Trái tim ta cũng giống như vạt lụa kia vậy, bay lên thật cao, rồi chầm chậm rơi xuống.

 

Gió đêm thoảng qua, se se lạnh.

 

Ta mở to mắt nhìn bóng lưng hắn dần biến mất.

 

Xa xa, lửa vẫn đang cháy.

 

Mắt ta tinh lắm, nhìn thấy rõ Thẩm Minh Chương đã chèo một chiếc thuyền nhỏ tới gần chiếc thuyền hoa.

 

Có một cô nương nhảy từ trên xuống, rơi thẳng vào lòng hắn.

 

Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai không ngớt.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, chu môi nói đầy khó chịu:

 

"Pháo hoa thì đẹp thật, nhưng tiếng nổ này phiền c.h.ế.t đi được."

 

Vượng Tài liền bật cười.

 

Ta lườm hắn, giậm một cái lên chân hắn.

 

Hắn vẫn cứ cười.

 

Ta lại giẫm thêm một cái thật mạnh.

 

Hắn cứ cố cười, càng khiến ta thêm ấm ức.

 

Nước mắt rơi không ngừng, n.g.ự.c cũng nhói đau.

 

Ta vừa đẩy hắn vừa giận dỗi nói:

 

"Tất cả là tại ngươi không chịu để ta ăn, nên ta mới nghĩ Thẩm Minh Chương là cái gì ghê gớm lắm. Giờ hắn bỏ đi rồi, ta lại thấy trong lòng khó chịu quá chừng."

 

Vượng Tài bèn nắm lấy cổ tay ta, nhẹ giọng dỗ dành, kéo ta đi xem rối bóng.

 

Ta rũ rượi nói: 

 

"Không đi được đâu, sư phụ ta bị bắt rồi. Người ta đến thúc giục ta phải vào kinh đây."

 

Trên trời, pháo hoa vẫn không ngừng nở rộ.

 

Có vài hình dạng rất đặc biệt, chính là tín hiệu mật của Hợp Hoan Tông.

 

Ta cùng Vượng Tài quay về tiểu viện Du Sơn thu dọn hành trang.

 

Trước khi đi, ta không định chào từ biệt với Lâm phu nhân.

 

Bà mà ôm ta hỏi han ân cần, ta lại sợ bản thân sẽ mềm lòng.

 

Nhìn từ xa một cái là được rồi.

 

Lâm phu nhân đang ngồi trong viện thưởng hoa, ta với Vượng Tài trốn sau tường hoa.

 

Ta nhìn thấy bà cầm kéo, tiện tay cắt luôn cành hoa đẹp nhất.

 

Ma ma bên cạnh nói: 

 

"Phu nhân, thế tử thật hồ đồ, lại muốn cưới một đóa hoa tàn làm chính thê."

 

Lâm phu nhân cười khẩy:

 

"Linh Hi cái đồ tiện nhân đó, trời sinh đã biết mê hoặc nam nhân. Lúc đó ngươi không thấy đâu, hôm ta gặp nó trên phố, lão gia còn nhìn nó đến mức chân không nhấc nổi nữa kìa."

 

Ta nghe đến đó, khẽ chớp mắt mấy lần.

 

Vượng Tài đưa tay qua, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho ta.

 

Ma ma lại nói:

 

"Nhưng nếu nàng ta thật sự rời đi, trong tay phu nhân chẳng phải mất đi một con d.a.o sắc rồi sao?"

 

Lâm phu nhân vừa tùy tiện cắt hoa, vừa tự tin đáp:

 

"Con bé đó coi ta như mẫu thân mà dựa dẫm. Ta chỉ cần dỗ vài câu, nó liền như kỹ nữ trong thanh lâu, ngoan ngoãn nghe lời ta mà quyến rũ nam nhân."