"Thẩm Minh Chương nói muốn cưới nó, thật ra là lợi dụng nó ngu ngơ không hiểu chuyện. Không đăng ký hộ tịch, không ghi tên vào gia phả, chỉ làm một đám cưới ở Giang Nam thì tính là cưới cái gì? Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếp ngoài danh phận mà thôi, trong lòng Thẩm Minh Chương tính toán rõ ràng lắm."
"Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt Ninh tiểu thư, nó là kẻ si tình thâm sâu, khiến nàng ta mãi nhớ không quên. Còn với Linh Hi, lại giả vờ hết lòng hết dạ. Cũng không đắc tội Hầu phủ, vừa được danh, vừa được lợi, chẳng thiệt gì cả."
Ma ma cũng cười nhạo:
"Nam nhân ấy mà, quen tính toán thiệt hơn, chẳng bao giờ chịu để bản thân phải chịu lỗ."
Lâm phu nhân lau tay, thở dài:
"Lão già ở Vận Lương Ty dạo này càng ngày càng tham. Không cho thuyền nhà ta thông hành, chẳng qua là chê bạc cống ít quá."
"Ta phải đi khóc với Linh Hi một trận, rồi đưa nó đến phủ lão già ấy. Dựa vào bản lĩnh của nó, nhất định khiến lão si mê đến hồn xiêu phách lạc."
Ma ma do dự nói:
"Nhưng đại nhân của Vận Lương Ty nổi tiếng thích ngược đãi nữ nhân. Cô nương da thịt non mềm như vậy…"
"Đủ rồi!" Lâm phu nhân bực bội cắt ngang.
Bà im lặng một lúc, rồi lại nói:
"Đợi ta làm xong vụ làm ăn này, sẽ nhận nó làm nghĩa nữ, chọn cho nó một mối lương duyên tử tế."
Nghe đến đây, ta cảm thấy quen tai vô cùng.
Ta còn nhớ, Lâm phu nhân từng ôm ta khóc, từng nói:
"Lão gia là kẻ vô tâm, nhị gia lại là kẻ nghiện cờ bạc. Cả nhà họ Lâm lớn thế này, mà chỉ một mình ta chống đỡ. Nhưng bọn họ không chịu giao quyền cho ta, ta chẳng thể xoay sở nổi."
"Linh nhi, giúp ta một phen, khiến họ chịu giao ấn tín quản lý việc buôn bán cho ta, được không?"
Bà trang điểm cho ta thật xinh đẹp, rồi đưa đến trước cửa phòng lão gia.
Lâm phu nhân còn nói:
Hồng Trần Vô Định
"Nghe lời nào, chờ ta lấy được quyền buôn bán trong nhà họ Lâm, sẽ không để ngươi chịu khổ nữa. Sẽ chọn cho ngươi một phu quân đàng hoàng, sống cuộc đời an ổn."
Ta xoay người bỏ đi.
Vượng Tài nhìn sắc mặt ta, kéo lấy đuôi tóc ta.
Hắn hỏi: "Sao lại quay về tiểu viện Du Sơn nữa?"
"Ai da…" Ta bực bội gạt tay hắn, dậm chân nói:
"Thì giúp phu nhân lần nữa thôi mà, ánh mắt gì thế hả!"
09
Lâm phu nhân dựng một giàn cao tại vườn Hương Bồ, bảo ta múa một khúc.
Muôn đóa hoa rực rỡ cùng nhau khoe sắc.
Nhưng chẳng sắc hoa nào có thể che mờ hào quang của ta.
Nam nhân dưới đài nhìn ta, ai nấy như hồn phách bị hút đi mất.
Khi tiếng nhạc dừng lại.
Ta từ trên đài nhảy xuống, tựa như bướm bay phấp phới, chạy về phía Vượng Tài.
"Mau đi thôi, thuyền sắp khởi hành rồi!"
Ta múa đến mệt, người đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Vừa dựa vào Vượng Tài, ta liền lười biếng chẳng buồn bước nữa.
Hắn rũ ra một chiếc áo choàng, khoác lấy ta, đưa ta rời đi.
Ta rúc trong n.g.ự.c hắn, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lâm phu nhân đã cho ta uống rất nhiều thuốc.
Nóng hầm hập, bụng lại khó chịu.
Ai da… cũng tại ta tham ăn.
Bánh đào phu nhân tự tay làm, thật sự quá ngon.
Bà ôm lấy ta, từng miếng từng miếng đút vào miệng ta, nên mới ăn quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối nay múa cho bà một điệu, xem như trả xong ơn bánh đào rồi.
Trên đường lên kinh thành, ta đổ bệnh một trận.
Cả ngày nằm mê man mơ mộng.
Vượng Tài chăm sóc ta rất chu đáo.
Ngày nào cũng giúp ta rửa mặt chải đầu, đút ta ăn ngon uống ngọt.
Tới kinh thành rồi, ta còn béo ra mấy phần.
Ta mở cửa sổ nhà trọ, nhìn cảnh dưới phố đông đúc náo nhiệt, vui vẻ nói:
"Thì ra kinh thành lại nhộn nhịp đến thế!"
Vượng Tài đang xếp y phục mới giặt sạch trong tủ.
Hắn thờ ơ nói: "Ngày nào cũng náo nhiệt như vậy, xem mãi cũng chán."
"Ngươi đúng là kẻ làm tụt hứng!" Ta hừ một tiếng, lại ngó ra ngoài, chỉ tay về phía một tòa lầu cao cao:
"Đó chính là phủ Nhiếp Chính vương phải không? Ngày kia ta sẽ đến đó, phải chơi cho đã mấy hôm mới được."
Trên bàn có một tờ giấy, ghi tiểu sử và sở thích của Nhiếp Chính vương.
Ta lười đọc, liền sai Vượng Tài xem rồi kể cho ta nghe.
Ai ngờ Vượng Tài lại bảo: "Toàn là giả, xem cũng vô ích."
Ta liền nôn nóng:
"Ê! Nhưng sư thúc bảo ta phải quyến rũ Nhiếp Chính vương, mà trong bụng ta thì chẳng có mưu kế gì cả!"
Vượng Tài chẳng cho ta chút lời khuyên nào, chỉ lo chọn y phục:
"Đêm nay mặc chiếc váy vàng nhạt này được chứ?"
Hắn lại lấy đồ trang sức ra so, tự mình lẩm bẩm:
"Phối với đôi khuyên tai trân châu này, trâm cài thì chọn cây mạ vàng, búi tóc thì chải kiểu vân lưu."
Ta than thở, hết nhìn tờ giấy lại ngán ngẩm lật đi lật lại.
Vượng Tài giúp ta ăn vận xong, bắt đầu kể cho ta nghe bao nhiêu món ngon trò vui trong kinh thành.
Ta bị kéo theo, lập tức quên sạch chính sự.
Đoàn xiếc mới tới từ vùng khác đến, người đông như nêm cối.
Náo nhiệt đến mức ta chen mãi không vô!
Ta và Vượng Tài đứng vòng ngoài, ta chẳng nhìn được gì, sốt ruột không chịu nổi.
Đột nhiên ta cảm thấy nhẹ bẫng.
Vượng Tài khiêng ta lên vai hắn.
Hắn hỏi: "Thấy rõ chưa?"
Ta vui vẻ nói:
"Thấy rồi! Người kia giỏi thật, nuốt cả thanh đao vào bụng!"
"Á á! Phun lửa kìa!"
Ta vừa xem vừa kể cho hắn nghe.
Xem xong, bọn ta lại đi ăn.
Cái gì ta thấy cũng thích, cái gì cũng muốn nếm thử.
Ăn đến cuối cùng, Vượng Tài kéo tay ta, đặt lên bụng hắn.
Hắn thở dài: "Ta ăn không nổi nữa, để mai hẵng đi tiếp."
Ta nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, liền bật cười, đưa tay sờ mặt hắn:
"Tốt lắm, Vượng Tài ngoan, nô tài ngoan. Ta đây lại có chút không nỡ để ngươi c.h.ế.t nữa rồi đấy."
Ta và Vượng Tài quen nhau đã ba tháng.
Tính thời gian, thêm hai tháng nữa, là đến lúc hắn phát tác hàn độc, xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi.