Ban đầu, Vượng Tài còn thỉnh thoảng trêu chọc ta, mong ta cho hắn thuốc.
Nhưng về sau, hắn lại chẳng nhắc đến nữa.
Nghe ta nhắc đến chuyện ấy, Vượng Tài bỗng sững lại.
Trong mắt hắn ánh lên như có sao rơi, tan chảy dịu dàng.
"Nàng không nói, ta suýt đã quên mất. Trước kia thấy thời gian trôi thật khắc nghiệt, sống thêm một năm đã là cực hình. Thế mà bây giờ…"
Hắn không nói hết câu, nắm tay ta kéo vào cửa hàng lụa, chọn vài xấp vải mới.
Người này không nhìn nổi cảnh ta mặc một bộ y phục đến lần thứ hai.
Chưởng quầy tiệm tơ lụa là người thích buôn chuyện.
Nghe Vượng Tài muốn mua thật nhiều vải, mắt hắn sáng rỡ, cười tít cả mắt.
Hắn không ngớt lời khen:
"Quý nhân đúng là có mắt nhìn, loại vải này được chuyển từ Giang Nam đến, hai tấm này bán xong sẽ hết hàng luôn đấy."
Vượng Tài hứng thú khẽ đáp một tiếng.
Chưởng quầy liền thần bí hạ giọng:
"Nghe nói nhà họ Lâm ở Giang Nam đắc tội với Vận Lương Ty, bị tịch biên toàn gia, cả nhà bị bắt vào ngục."
"Bên Vận Lương Ty cũng náo loạn, nghe bảo mấy vị đại nhân ở nhà họ Lâm bị một yêu nữ mê hoặc, đến nỗi thần hồn điên đảo."
"Người nào từng gặp yêu nữ, đều muốn vẽ lại dung mạo để bắt về, nhưng kỳ lạ là mỗi người vẽ ra một gương mặt khác nhau."
"Nghe đâu mấy vị đại nhân đó vừa đụng đến nữ nhân là nôn mửa không ngừng, ngày càng gầy yếu, thậm chí tổn thọ."
Ta nghe vô cùng hứng thú:
"Chà! Câu chuyện này giống hệt truyện tranh ấy, huyền ảo thật đấy."
Chưởng quầy cười ha hả:
"Chứ còn gì nữa, trên đời làm gì có chuyện ly kỳ như thế, chỉ sợ người Vận Lương Ty làm không nên chuyện, đành truyền lời dọa người thôi."
Vượng Tài trả bạc, dặn chưởng quầy cho người mang hàng về khách điếm.
Ra khỏi cửa, ta mải cắn đào, suýt thì vấp phải bậc thềm.
Vượng Tài đỡ ta, bỗng bóp nhẹ cánh tay ta, hỏi:
"Nàng thật sự đã quên sạch Lâm phu nhân rồi sao?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn: "Lâm phu nhân nào cơ?"
Vượng Tài không nói gì thêm, chỉ khẽ vuốt tóc mai ta.
Ta loáng thoáng nghe hắn lẩm bẩm:
"Nếu ta làm tổn thương nàng, nàng có quên ta giống vậy không?"
Đi trên đường, ta vừa nhìn thấy hiệu sách liền thốt lên kinh ngạc.
Vượng Tài nhíu mày: "Sao vậy?"
Hắn nhìn quanh một lượt, thấy không có gì, mới bớt cảnh giác.
Ta kéo tay hắn, đắc ý nói:
"Ta không biết quyến rũ người, nhưng có thể học mà! Đi thôi! Mua vài cuốn truyện tài tử giai nhân, yêu nữ ma giáo về nghiên cứu!"
Vượng Tài nghe vậy, trước là thở dài, sau lại không nhịn được mà bật cười.
Ta nghi ngờ hắn đang chê ta ít học, bèn chống nạnh hừ một tiếng:
"Ngươi đừng có cười! Học được rồi, ta sẽ đem ra thử trên người ngươi trước đấy!"
10 – Ngoại truyện Vượng Tài
Trước lúc hôn mê, ta còn lờ mờ nhớ thấy đôi mắt sương khói m.ô.n.g lung của Linh Hi.
Hồng Trần Vô Định
Nàng hoảng đến mức ném luôn quả đào đang cầm, đỡ lấy ta mà gọi:
"Vượng Tài! Vượng Tài, ngươi đừng chết!"
Hàn độc phát tác, gân xanh nổi lên khắp mặt, trông ta chẳng khác gì một u hồn cô độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ấy vậy mà nàng lại không sợ.
Nàng đến gần đến thế, nước mắt nhỏ xuống bên môi ta.
Tựa như một giọt dầu rơi vào tim, bỏng rát đến đau đớn.
Ta sợ nếu nhắm mắt, sẽ chẳng bao giờ mở ra nổi nữa.
Trong ngõ nhỏ người thưa vắng, ánh sáng mờ mịt, chỉ có nàng là rực rỡ.
Ta cố gắng gom chút hơi tàn, đưa tay khẽ vuốt mi nàng, thấp giọng nói:
"Đừng sợ, ta đã phái người đi cứu sư phụ nàng rồi."
Ta nâng tay.
Mười hai Ảnh Vệ im lặng xuất hiện giữa ngõ.
Họ quỳ trước mặt Linh Hi, không nói một lời.
Ta sớm đã căn dặn, nếu ta chết, tất cả những gì ta có đều giao cho nàng.
Họ sẽ hộ tống Linh Hi trở về Giang Nam, bảo vệ nàng cả đời vô lo.
Nhưng Linh Hi chẳng để ý đến đám người đột nhiên xuất hiện ấy.
Nàng ôm lấy ta, nước mắt rơi không ngớt.
Nàng nghẹn ngào nói:
"Lạ thật đó, Vượng Tài. Ta biết ngươi sẽ chết, cũng biết ngươi trúng độc. Thế nhưng rõ ràng đã biết trước, tim ta sao vẫn đau như vậy?"
Ta thật muốn hôn lên gương mặt nàng, dịu dàng dỗ nàng rằng, ta sẽ tỉnh lại thôi.
Nhưng ta không thể nói lời như vậy.
Ta chỉ có thể nói: "Chắc là nàng nhớ đến món nợ ta còn thiếu."
Linh Hi bừng tỉnh: "Phải rồi! Ngươi còn nợ ta đó! Chết kiểu này, ta lỗ quá đi mất."
Đó là lần đầu tiên trong đời, ta lưu luyến nhân gian.
Chỉ muốn nhìn nàng thêm một cái, lại thêm một cái nữa.
Cuối cùng, ta không chống nổi, khép mắt lại.
Trước lúc chết, hồn phách như bị cuốn về nhiều năm trước.
Khi ấy, ta vẫn còn là tam công tử của Lâm phủ.
Nhà họ Lâm nuôi ta đủ đầy suốt mười lăm năm.
Ta khi ấy không hiểu vì sao mẫu thân đối với ta luôn dè dặt, xa cách.
Vì sao phụ thân nhìn thấy ta liền lập tức vòng đường khác mà đi.
Đến năm mười lăm tuổi, cuối cùng ta cũng hiểu được.
Ta không phải con ruột của họ.
Con trai họ đã c.h.ế.t thay ta trong cung từ mười lăm năm trước.
Ta bừng tỉnh:
"Hóa ra năm ta mười tuổi bị sốt cao không dứt, ôm lấy người mà gọi 'mẹ', người suýt nữa đã bóp c.h.ế.t ta là vì lý do này."
Lâm phu nhân quỳ dưới đất, chỉ rũ mắt lạnh lùng châm chọc.
Ta phủi nhẹ tay áo, hờ hững nói:
"Từ một cung nữ hèn mọn, người một bước trở thành phu nhân nhà giàu bậc nhất Giang Nam. Người dùng mạng con ruột để đổi lấy phú quý, có gì mà không cam lòng chứ?"
Câu đó đ.â.m trúng tim Lâm phu nhân.
Bà ta không màng lễ nghi, ngẩng đầu thật nhanh, đôi mắt đầy thù hận:
"Ngươi từ bé đã có đôi mắt như nhìn thấu lòng người! Ngươi nhìn người ta vì danh lợi mà đấu đá, nhìn nhân gian ô uế bẩn thỉu, cứ như một tiên nhân đứng ngoài thế tục!"
"Ta thật muốn xem xem, loại người vô tâm như ngươi, rồi cũng sẽ có ngày sa vào lưới tình hay không."
Tình?
Tình là gì?
Mười lăm năm ở nhà họ Lâm, ta chưa từng thấy.