Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 10



 

Ngự tiền thái giám cơ bản có hai phiên trực: phiên sáng và phiên tối luân phiên nhau, còn ban đêm thì có thái giám khác đảm nhiệm. Những thái giám trực đêm thường là tâm phúc của Hoàng thượng, vị trí tương đối cố định, không phải luân phiên đổi ca sáng tối với thái giám khác. Điền Thất trực phiên sáng, vào giờ Dần thì bắt đầu công việc, đến buổi trưa thì được phép nghỉ ngơi.

 

Ăn ngự thiện buổi trưa xong, nghỉ ngơi một lát, nghĩ bụng giờ này Thái hậu nương nương hẳn đã an dưỡng xong, Điền Thất bèn đi tới Từ Ninh cung, tìm cung nữ thường xuyên hầu hạ bên cạnh Thái hậu để hàn huyên một đôi lời. Cung nữ tất nhiên hiểu rõ ý đồ của nàng, liền tìm cơ hội bẩm báo với Thái hậu. Thái hậu vừa nghe tấu, lập tức sai người triệu Điền Thất tới. Thấy tên nô tài này vừa có dáng vẻ khôi ngô, miệng lưỡi lại ngọt ngào, còn chuyên kể những câu chuyện thú vị cho lão nhân gia bà nghe, Thái hậu liền cao hứng, ban thưởng cho Điền Thất.

 

Điền Thất bước ra khỏi Từ Ninh cung, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười rạng rỡ. Nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là bốn thỏi vàng vuông vức, ánh vàng rực rỡ óng ánh, hệt như những hạt ngọc nhỏ, bên trên còn đúc bốn chữ “Như ý cát tường”. Ước chừng, ít nhất cũng phải ba bốn lạng. Nàng cẩn thận cất những thỏi vàng vào trong hà bao. Vừa ngẩng đầu lên, nàng liền trông thấy một nhóm thái giám và cung nữ đang vây quanh một đứa nhóc, bước đến từ phía này. Đứa bé ước chừng ba bốn tuổi, vận trên người bộ y phục đỏ thắm, thêu họa tiết lưu vân bách phúc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại như bánh bao, ngũ quan tuy chưa hoàn thiện nhưng đôi mắt to tròn đen láy lại trong veo tựa hồ nước.

 

Đứa bé được kẻ hầu người hạ dẫn đi. Khi sắp sửa tới gần, Điền Thất vội vã quỳ xuống bên đường, cất tiếng hô: “Tham kiến điện hạ.”

 

Đứa bé này không ai khác, chính là Hoàng trưởng tử của đương kim Thánh thượng, cũng là cốt nhục duy nhất của ngài. Đại danh là Kỷ Bỉnh Đức, nhũ danh là Như Ý. Thân mẫu của tiểu Như Ý là Hiếu Chiêu Hoàng hậu đã tạ thế. Nàng từng gả cho Kỷ Hành từ thuở ngài còn là Thái tử, sau đó không bao lâu sau khi hạ sinh Hoàng trưởng tử thì băng hà. Hiện tại, tiểu Như Ý được nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu. Hôm nay tiểu điện hạ không biết đã chơi đùa ở chốn nào mà trở về, vừa vặn bị Điền Thất bắt gặp.

 

Điền Thất quỳ gối bên đường, chờ tiểu Như Ý đi qua. Nào ngờ, khi tiểu điện hạ vừa bước qua nàng, bỗng nhiên dừng lại, xoay người tiến thẳng tới trước mặt Điền Thất.

 

Hai mắt Điền Thất dán chặt xuống mặt đất, chỉ thấy tà áo màu đỏ thắm lướt qua trước mặt. Ngay sau đó, một âm thanh non nớt, trong trẻo cất lên: “Nương –”

 

“...”

 

Nhũ mẫu vội vã ôm lấy Như Ý rời đi.

 

Sau đó có người giải thích qua cho Điền Thất rằng, tiểu điện hạ gần đây mới học được từ này, cứ hễ gặp nữ nhân là gọi “nương”. Bởi lẽ thân mẫu của tiểu điện hạ ra đi quá sớm, Hoàng thượng cùng Thái hậu đều không nỡ trách cứ tiểu tử này.

 

Trở lại hiện tại, Điền Thất bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra ướt sũng cả người. Nàng đưa mắt nhìn theo bóng tiểu điện hạ đã đi xa. Nàng thầm nghĩ, quả không hổ là cốt nhục của Hoàng thượng, tính tình quả nhiên có phần quái dị. Nhưng không thể phủ nhận, tiểu tử này trông thật đáng yêu, cái dung nhan mũm mĩm mềm mại ấy khiến người ta chỉ muốn véo vài cái mà thôi.

 

Nàng xuất cung trở về Thập Tam sở, lại trông thấy sư phụ Đinh Chí đang đứng trước cửa phòng nàng, dáo dác nhìn ngó xung quanh.

 

Điền Thất cất tiếng gọi: “Sư phụ.” Đinh Chí quay đầu trông thấy nàng, nhe răng cười, kéo nàng lại vỗ vỗ đầu, hỏi: “Nghe nói giờ đây ngươi đang hầu hạ Hoàng thượng ư?”

 

Điền Thất gật đầu, mở cửa mời y vào phòng.

 

Đinh Chí có phần không vui: “Ngươi tìm được chốn tốt như vậy, sao lại chẳng chịu nói cho ta hay?”

 

Điền Thất cúi đầu không đáp. Kể từ vụ chiếc thắt lưng kia, nàng đối với vị sư phụ này đã dựng lên một rào cản ngăn cách, không dám tiếp xúc quá nhiều, cũng chẳng dám trực tiếp hỏi y điều gì.

 

Đinh Chí thấy lạ: “Ta hỏi ngươi, lông cánh đã đủ cứng cáp rồi, liền không thèm để vị sư phụ này vào mắt nữa ư?”

 

Nghĩ ngợi một lát, Điền Thất quyết định lừa y, bèn nói: “Kỳ thực, Hoàng thượng không cho phép con tiết lộ cho người biết.”

 

“Sao lại thế?” Ánh mắt Đinh Chí lóe lên một tia dị thường.

 

Điền Thất vung tay: “Chuyện người làm, Hoàng thượng đều rõ cả. Ngài ấy muốn thu thập người, nhưng lại muốn ra tay bất ngờ. Con là đồ đệ của người, bởi vậy ngài ấy cố ý căn dặn con, không được để lộ điều gì cho người biết.”

 

Sắc mặt Đinh Chí chợt trở nên cực kỳ khó coi: “Hoàng thượng ngài... quả thật đều biết cả ư?”

 

Điền Thất nặng nề gật đầu, đồng thời đưa mắt quan sát y.

 

Đinh Chí bất chợt cảm thấy bồn chồn, y đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng, bước chân càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lần này thật sự toi rồi...”

 

Lồng n.g.ự.c Điền Thất chợt thấy lạnh lẽo: “Sư phụ, chuyện đó... thực sự là do người làm sao?”

 

“Là ta, quả thật là ta.” Đinh Chí nhìn về phía nàng, rồi còn tiến đến gần hạ giọng, vô cùng thần bí hỏi: “Hoàng thượng làm sao mà phát hiện ra?”

 

Điền Thất thầm nghĩ, y rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi, bởi vậy nàng chỉ ngón tay vào chiếc đai lưng của mình.

 

Đinh Chí vỗ mạnh vào nắm đấm, hối hận nói: “Ai chà, ta biết ngay mà. Ta nói con nghe, biết vậy ban đầu đã chẳng nên đưa chiếc dây lưng kia cho Tú Nghi rồi. Con thử nói xem, ta đưa thứ gì mà không được? Đồ trang sức, đồ cổ, ngay cả hai thỏi vàng kia, há chẳng phải tốt hơn dây lưng nhiều sao?”

 

“Không phải, người chờ một chút đã, chuyện này thì có liên quan gì tới Tú Nghi?” Điền Thất có phần hoang mang. Tú Nghi là Ngự tiền nữ quan, sư phụ đưa dây lưng cho nàng ta làm gì chứ?

 

Đinh Chí sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải Tú Nghi ư? Vậy lẽ nào, chuyện ta cùng Tú Xuân cũng đã bị Hoàng thượng phát giác rồi sao?”

 

“...” Điền Thất cuối cùng cũng hiểu Đinh Chí đang nói về chuyện gì. Tú Nghi và Tú Xuân đều là cung nữ ở Càn Thanh cung, xem ra vị sư phụ này đều có tư tình với cả hai người họ. Nàng đỡ trán thở dài: “Sư phụ, con không phải đang nói tới chuyện này. Ngoại trừ Tú Nghi cùng Tú Xuân ra, lẽ nào người không tặng dây lưng cho bất kỳ ai khác nữa sao?”

 

“Còn có cả Từ Ninh cung...”

 

Điền Thất cuối cùng không nhịn được nữa, cắt đứt lời y: “Con đấy! Lẽ nào người không đưa con một chiếc dây lưng đặc biệt nào ư?”

 

Đinh Chí trừng mắt kinh hãi tột cùng, hoàn toàn nhìn Điền Thất như thể nhìn một kẻ quái gở.

 

Điền Thất bất lực thở dài: “Sư phụ à...”

 

Đinh Chí đột nhiên thốt lên: “Điền Thất, thì ra ngươi thầm yêu mến ta!”

 

“...”

 

“Ngươi không thích nữ nhân, không thích nam nhân, lại đi yêu thích thái giám, điều đó tạm gác qua một bên. Nhưng ta chính là sư phụ của ngươi đấy!” Đinh Chí nghiêm túc nói. Thái giám ít nhiều cũng có sự biến đổi trong tâm sinh lý, nhưng tên đồ đệ này của y quả thực khác thường, khác xa với lẽ thường tình.

 

Điền Thất cũng nhìn ra, toàn bộ tâm tư của sư phụ đều đặt vào chuyện thông gian với cung nữ, ông chắc sẽ chẳng nuôi dưỡng chí hướng cao xa để tiến cung tham gia vào những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c đấu đá đâu.

 

Cho nên Điền Thất yên tâm, kể lại đại khái sự tình cho Đinh Chí nghe.

 

Sau khi Đinh Chí nghe xong, khiếp đến nỗi dựng tóc gáy, ngấm ngầm lo lắng thay cho Điền Thất. Song ông vốn là người thiếu quyết đoán, Điền Thất cũng chẳng trông mong ông hiến được kế sách gì hay ho. Bây giờ nói ra rồi, mọi nghi hoặc được giải tỏa, cũng coi như đạt tới mục tiêu của nàng. Dù sao thì chuyện mưu hại hoàng tự thế này, cho dù là nàng hay là Đinh Chí, đều không có năng lực truy xét rõ ràng.

 

Sau khi tiễn sư phụ đi, Điền Thất lại lấy mấy thỏi vàng của mình ra ngắm nghía, mân mê một lát, liền cầm chúng mang khoe với Vương Mãnh.

 

Điền Thất đứng trước cửa phòng Vương Mãnh gõ vài tiếng. Một tiểu thái giám mặt mũi sưng húp ra mở cửa. Nàng khẽ nói: “Làm phiền ngươi, ta tới tìm Vương Mãnh.”

 

Người kia đáp lời: “Ta chính là Vương Mãnh đây.”

 

Điền Thất: “...”

 

Nàng nâng mặt Vương Mãnh lên kỹ càng xem xét một hồi, cuối cùng trong hình hài méo mó đến dị thường kia mới lờ mờ nhận ra được đôi nét của Vương Mãnh. Thế nên nàng không khỏi kinh ngạc: ”Huynh đã gặp phải chuyện gì mà thành ra nông nỗi này vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vương Mãnh nghe Điền Thất hỏi, lập tức tủi phận rưng rưng lệ, kể hết ngọn ngành cho nàng.

 

Thì ra lúc trước Điền Thất cho hắn một trăm lượng phiếu bạc, hắn còn chưa kịp dùng đã bị trộm mất. Sau đó hỏi bạn cùng phòng, mới biết có Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám tới chơi. Vương Mãnh ghi nhớ trong lòng, đi tới hiệu đổi tiền đổi chút bạc vụn, lại dúi cho người trong tiệm chút bạc lẻ, hỏi thăm một chút, quả nhiên biết được Tôn Đại Lực có tới đây đổi một trăm lượng bạc.

 

Vương Mãnh đi tìm Tôn Đại Lực tra hỏi, kết quả bị Tôn Đại Lực đáp trả gay gắt, nói là Vương Mãnh trộm tiền của gã, còn đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết. Tất nhiên là chẳng thể đoạt lại tiền về được rồi.

 

Sau đó thì hắn biến thành bộ dạng như bây giờ.

 

Điền Thất nghe xong, chỉ biết lắc đầu ngao ngán, tiếc rèn sắt không thành thép: “Huynh sao lại yếu đuối nhu nhược đến thế!” Nàng mắng xong, cũng muốn giáng mấy bạt tai vào mặt Vương Mãnh, song giơ tay giữa chừng lại chẳng tìm được chỗ nào ra hồn để hạ xuống, đành buông thõng tay từ bỏ.

 

Vương Mãnh cúi gằm mặt: “Ta xin lỗi...”

 

“Lời xin lỗi thì ích gì!” Điền Thất tức giận trừng hắn. Nàng chẳng xót thương cho Vương Mãnh lấy nửa phần, chỉ thấy tiếc nuối cho bạc mà thôi. Một trăm lượng bạc đấy, để dành lâu vậy, ngay cả tiếng chạm của bạc còn chưa được nghe đã biến mất, lại còn bị cướp đoạt công khai. Nghĩ thế nào cũng thấy tức giận sôi gan.

 

Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám nàng biết, gã này chuyên thói rượu chè bài bạc, tiếng xấu đồn xa. Song sư phụ của gã là cánh tay phải của Thục phi, cho nên Tôn Đại Lực cũng vì vậy mà sinh kiêu ngạo, rất thích bắt nạt kẻ yếu.

 

Tên thật của Tôn Đại Lực vốn chẳng phải vậy, chỉ bởi hắn vóc dáng khôi vĩ, sức lực phi thường, nên người ta mới gọi hắn cái biệt danh này.

 

Tóm lại: Đây là một kẻ vô lại có chỗ dựa vững chắc, trị số võ lực cao ngất trời.

 

Điền Thất vuốt cằm suy tư, nhìn Vương Mãnh, rồi lại nhìn lại mình, rốt cuộc đau khổ phát hiện, cả hai có gộp lại cũng chẳng đủ để Tôn Đại Lực ra tay luyện gân cốt.

 

Nói vậy mới hay, Vương Mãnh dám đến trước mặt Tôn Đại Lực mà tranh cãi, cũng coi như có chút can đảm vậy.

 

Chỉ tiếc là phương thức này của hắn có vấn đề. Điền Thất lắc đầu, hiểu rõ đối phương ngang ngược lại quyền thế, còn cứng đầu xông tới, chẳng phải là tự tìm cái c.h.ế.t hay sao.

 

Ở trong cái Tử Cấm Thành này lăn lộn, Điền Thất kỳ thực là một người rất biết cách co duỗi linh hoạt, nhưng đó cũng phải nhìn vào đối tượng. Vào lúc không cần thiết phải rụt cổ núp mình thì tất nhiên chẳng thể để mình chịu thiệt thòi rồi. Quan trọng nhất, đây còn là đại sự liên quan đến một trăm lượng bạc trắng tinh.

 

Tôn Đại Lực có chỗ dựa vững chắc ư? Thục phi thì có là gì? Điền đại gia ta đây còn đang hầu hạ Thánh thượng!

 

Điền Thất đích thân tự cổ vũ khí thế cho mình, vừa đi đi lại lại trong phòng, đầu óc vận chuyển không ngừng, trong đầu đã nảy ra vô vàn ý xấu.

 

Đối phó với loại người trơ tráo như vậy, người phải trơ tráo hơn hắn mới được.

 

Đúng lúc này Vương Mãnh hỏi một câu: “Thế giờ tính sao đây?”

 

Điền Thất dừng lại: “Trước hết phải tìm cách đoạt lại tiền bạc, rồi hẵng bàn tính sau.”

 

Vương Mãnh chẳng thể nào hiểu thấu được hàm ý sâu xa trong câu nói này, nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của Điền Thất thì hắn cũng chẳng còn dám hỏi thêm điều gì nữa.

 

Hai người ăn cơm tối xong, liền cùng kéo nhau đến hang ổ của Tôn Đại Lực. Quả nhiên, tên này đang cùng một đám người tụ tập đánh bạc.

 

Tôn Đại Lực vừa thoáng thấy Vương Mãnh tới, liền cho rằng tên yếu ớt kia lại mò đến đòi tiền. Song dù thế nào hắn cũng chẳng sợ, cùng lắm lại đánh cho một trận nữa là xong. Điền Thất e rằng Tôn Đại Lực sẽ phát hiện mối quan hệ giữa nàng và Vương Mãnh, nên cố ý đi chậm lại vài bước. Vừa tới nơi, nàng đã thấy bàn bạc đã bày sẵn, cười hì hì chen vào trong ngồi chơi một lát. Lại sợ người khác không cho mình nhập cuộc, nàng liền cầm mấy thỏi vàng mới có được hôm nay vỗ mạnh lên mặt bàn.

 

Quả nhiên, hai mắt Tôn Đại Lực lập tức sáng rực, vội vàng sai người dọn ngay một chỗ cho Điền Thất an tọa.

 

Điền Thất vốn không quá ưa cờ bạc, nàng luôn cảm thấy cờ b.ạ.c rất dễ khiến người ta tán gia bại sản, bất kể là thắng hay thua. Thua rồi, tất nhiên muốn gỡ lại, thế là tiền mất càng thêm nhiều; còn thắng ư? Tiền vào túi quá dễ dàng, lại càng tiêu xài phung phí hơn.

 

Hơn nữa, nàng lại chẳng phải loại người cứ ra tay là thắng chắc. Chơi bài đầu tiên phải dựa vào trí, thứ hai là vận khí. Trí tuệ nàng không hề thiếu, song vận khí thì còn phải xét lại, rơi đúng vào vận xui thì càng chơi càng tổn thất nặng nề.

 

Lúc này, nàng đang ngồi trên chiếu bạc, song mục đích chính không phải để thắng bạc.

 

Bốn người một bàn, mọi người đang say sưa chơi bài cửu. Tôn Đại Lực nãy giờ đã thắng vài lượt, những người trên chiếu bạc cũng đã đổi lượt hai bận, ai nấy đều mắt đỏ au nhìn chằm chằm chiếu bạc, hận không thể lập tức lật tung bàn bài.

 

Thế nhưng, Tôn Đại Lực càng chơi càng thuận tay, chẳng mấy chốc đã đánh ra “Thiên bài”.

 

Thiên bài là quân bài lớn thứ hai trong bài cửu, chỉ xếp sau “Chí Tôn Bảo”, gồm hai mảnh cờ mười hai điểm tạo thành. Tôn Đại Lực mở bài ra, cười híp mắt chắp tay: “Các vị huynh đệ, xin lỗi chư vị ha.” Nói đoạn liền vươn tay thu tiền.

 

“Ngươi chờ một chút đã.” Điền Thất ngăn gã lại. Câu nói này lập tức kéo hết sự chú ý của mọi người về phía nàng.

 

“Sao thế?” Tôn Đại Lực hỏi.

 

“Vừa rồi ta đã thấy ngươi có điểm bất thường. Ngươi hẳn là đã gian lận đúng không?”

 

Tôn Đại Lực nổi trận lôi đình, đập bàn một cái: “Chơi không thắng được thì đừng có chơi! Thua vài đồng bạc đã lảm nhảm mãi không thôi, còn dám nói lão tử gian lận? Mắt chúng bay vẫn còn sáng nhá, nói thử xem, lão tử có gian lận không?” Gã nói xong, liếc nhìn xung quanh một vòng, chờ có người lên tiếng đòi lại công đạo cho gã.

 

Nhưng khổ nỗi nào ai đáp lại, mà ngược lại, tất cả mọi người đều ngờ vực trừng mắt nhìn gã. Kẻ bốc được bài tốt luôn dễ dàng nhận được cả sự ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, trong đầu mọi người ở đây đã bắt đầu suy nghĩ Tôn Đại Lực đang giở trò.

 

Tôn Đại Lực càng thêm sôi máu, tóm lấy Điền Thất định ra tay dạy dỗ. Điền Thất cố ý nhắm tới phía đống bài mà đẩy, mấy quân bài chưa phát bị lật úp, một quân trong đó văng ra bàn, lật úp lật ngửa mấy bận, trên mặt bàn hiện ra quân bài sáu đỏ sáu trắng – đây chính là mảnh bài mười hai điểm.

 

Mảnh bài mười hai điểm tổng cộng chỉ có hai quân, Thiên bài của Tôn Đại Lực đã có hai quân rồi, thế sao bây giờ lại xuất hiện thêm một mảnh mười hai điểm nữa?

 

Đây không phải là gian lận thì là gì?

 

Bởi vì lúc trước đã có sẵn một tầng nghi ngờ, cho nên mọi người đều cho rằng Tôn Đại Lực đã giở trò gian lận. Giới đỏ đen xưa nay vẫn ưa dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết ân oán, lúc này phát hiện mình thua bài mất tiền đều do đối phương chơi xấu, thế là tinh thần hăng hái bốc lên, ào ạt xông lên đè Tôn Đại Lực xuống đất đ.ấ.m đá.

 

Điền Thất đã sớm nháy mắt cho Vương Mãnh, hai người vơ vét hết số tiền trên bàn của Tôn Đại Lực, lại lục soát trong người gã lấy thêm một mẻ nữa, ôm đống bạc chạy biến.

 

Bên này, Tôn Đại Lực cũng đã bình tâm lại. Gã quả nhiên không hổ thẹn với cái danh “Đại Lực” này, dù đang bị cả đám người vây lại đánh đ.ấ.m mà vẫn có thể thoát khỏi vòng vây, chạy đuổi theo Điền Thất.

 

“Điền Thất, con nha đầu kia!” Tôn Đại Lực vừa đuổi vừa rống lên.

 

Đằng sau có người xem náo nhiệt cất giọng hô: “Ngươi đang cầm cái gì vậy?”

 

“Mẹ kiếp, ngươi đứng lại cho ta!” Tôn Đại Lực lại gào thét.

 

Điền Thất thầm nghĩ, mụ nội nó, ta cứ không đứng lại đấy. Nàng và Vương Mãnh tạm thời không dám về phòng mình, liền dứt khoát chạy khỏi Thập Tam sở.