Phương Tuấn tìm một dòng suối nhỏ ở gần đó. Nơi này quả nhiên là có dòng nước ấm chảy dưới địa mạch, nước suối rất ấm áp. Hắn dùng nước suối giúp người thần bí bị thương kia rửa sạch vết thương, rồi đổ kim sang dược lên lần nữa.
Trịnh Thiếu Phong và Quý Chiêu từ đằng xa quan sát. Trịnh Thiếu Phong quay sang Quý Chiêu hỏi: “Lát nữa nàng có định hỏi hắn chăng?”
“Hỏi điều gì?”
“Hỏi hắn đã biết những cơ mật gì về Hoàng thượng.” Trịnh Thiếu Phong đã rõ Quý Chiêu sắp sửa thành hôn cùng Hoàng thượng, bèn tò mò nói thêm: “Lỡ như là Hoàng thượng trêu ghẹo hồng nhan nơi nào thì sao.” Vừa dứt lời, hắn tự mình bật cười khẩy, vẻ mặt có phần tiện hạ. Sau khi cười xong, thấy Quý Chiêu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, hắn lập tức cảm thấy mất hứng, trong lòng chột dạ liền sờ mũi.
“Ta hỏi ngươi, khi ngươi trấn giữ biên cương, nếu như quân thù ập đến trước mắt, ngươi sẽ làm gì?” Quý Chiêu hỏi ngược lại.
“Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là nghênh chiến.”
“Nếu như đối phương không chống đỡ nổi, tháo chạy thì sao?”
“Truy kích đến cùng.”
“Nếu như đột nhiên ẩn mình mất dạng thì sao?”
“…”
Quý Chiêu lắc đầu thở dài: “Ngươi như vậy mà còn muốn ra trận sao?” Giọng điệu nàng tràn ngập khinh thường.
Trịnh Thiếu Phong há hốc mồm, nhận ra mình quả thật đã sa vào cạm bẫy, vội giải thích: “Việc hành quân đánh trận, ta đang trong quá trình học hỏi mà.”
“Biết là ngươi đang học. Làm người có đôi phần ngu ngốc cũng chẳng sao, song tuyệt đối đừng lấy sự ngu xuẩn của mình mà tự cho là phải.” Quý Chiêu nói một cách vô cùng nghiêm nghị, hệt như một vị trưởng bối đang răn dạy.
Trịnh Thiếu Phong không khỏi cảm thấy khó xử, bèn chỉ về phía hai người kia mà lái sang chuyện khác: “Ý của nàng là… Hắn cố tình giăng bẫy, hòng dụ nàng sa vào?”
“Chưa hẳn đúng như vậy, cũng chưa hẳn là không phải. Tóm lại, khi gặp phải loại chuyện tự dâng đến cửa như thế này, ta không khỏi phải cẩn trọng đề phòng.”
Trịnh Thiếu Phong lắc đầu: “Kẻ thông minh quả thực lắm nỗi phiền phức.”
Phương Tuấn đắp thuốc cho vị nhân sĩ thần bí kia xong xuôi, Quý Chiêu cùng Trịnh Thiếu Phong cũng đã đến, an tọa bên bờ suối trong vắt. Quý Chiêu lấy một túi đậu phộng ngũ vị hương trong áo ra, chia cho hai người cùng thưởng thức. Phương Tuấn cảm thấy loại không khí này mà thưởng thức quà vặt lại vô cùng không thích hợp, thế là ra sức cự tuyệt tấm lòng tốt của họ.
Hai người nhai đậu phộng giòn tan, vỏ đậu vứt lung tung, sau đó bị gió cuốn đi, không ít mảnh vỏ rơi xuống trên khuôn mặt bẩn thỉu nhếch nhác của kẻ bị thương. Phương Tuấn vốn là người tốt bụng, bèn vẫy một mảnh vải rách, quét vài cái lên mặt người nọ, làm sạch đến bất ngờ. Chỉ đáng tiếc là võ nghệ Phương đại hiệp tuy cao cường, lực tay bẩm sinh lại lớn, với hắn đó là cái “quét” nhẹ nhàng, song với kẻ bị thương lại là cú “quất” hung hãn. Kết quả người này bị roi vải quất đến liên hồi, sau đó trên mặt bỗng nổi lên chút huyết sắc.
Kẻ bị thương: “…” Y chưa từng gặp những người kỳ lạ đến vậy, vả lại không phải một mà là đến ba người. Y tự nhận là người vô cùng tận tâm với nghề, vốn đã học thuộc lòng rất nhiều lời lẽ, chỉ còn chờ cơ hội phát huy, nào ngờ bọn họ căn bản một chữ cũng chẳng hỏi.
Nhưng mà nếu y không nói ra thì không có cách nào báo cáo nhiệm vụ. Y nhịn xuống cảm giác toàn thân nóng rực khi kim sang dược phát huy tác dụng, nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy do vỏ đậu phộng rơi xuống mặt, nhẫn nhịn sự đau đớn khi bị roi vải quất vào mặt… Cuối cùng, y mở miệng: “Đa tạ chư vị đại hiệp đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp. Ân cứu mạng này chẳng biết lấy gì báo đáp, nếu ngày sau chư vị có nơi dùng đến ta, ta muôn lần c.h.ế.t cũng không dám chối từ.”
Quý Chiêu xua tay: “Không cần đa lễ, thi ân không cầu báo đáp. Thương thế của ngươi đã ổn định, chốc nữa chúng ta sẽ đưa ngươi đến thôn xóm gần đây, dưỡng vài ngày sẽ bình phục thôi.”
Kẻ này có chút chần chừ: “Đa tạ ân nhân, chỉ là ta còn…”
“Có điều gì cứ nói thẳng.”
“Ta còn có một thỉnh cầu có phần quá đáng.” Kẻ này cũng thấy rất là ngại ngùng, người khác không hỏi, y đành phải chủ động giãi bày.
“Xin cứ nói.”
“Ta vốn là thích khách. Tám năm trước, ta nhận một phi vụ, ám sát một người không nên ám sát.”
Quý Chiêu nghe đến đó, toàn thân đột ngột bị bao trùm bởi một luồng sát khí lạnh lẽo. Trịnh Thiếu Phong thấy nàng nóng nảy đến mức muốn bật dậy, liền vội vàng giữ chặt nàng lại: “Nghe hắn nói trước đã.”
Người nọ tiếp tục nói: “Sau này ta mới biết người kia vốn là một lương dân tận trung vì nước, hết lòng vì bách tính. Nay báo ứng đã đến, kẻ thuê ta g.i.ế.c người năm xưa giờ lại muốn diệt khẩu, không ngừng phái sát thủ đuổi g.i.ế.c ta. Ta biết mình đại khái sống chẳng còn bao lâu nữa, nhưng mà vị lương dân vô tội kia lại c.h.ế.t oan uổng biết bao.” Y nói một hơi nhiều lời như vậy, hơi thở đã trở nên rối loạn. Vừa dứt lời cuối cùng, y đã khẽ ho lên, Phương Tuấn liền đút cho y chút nước.
“Kẻ ngươi đã sát hại rốt cuộc là ai?” Quý Chiêu hỏi.
Trịnh Thiếu Phong thấy nàng nóng nảy đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đã đỏ hoe, hắn vội vàng đá nhẹ vào người kia một cái: “Mau nói ra!”
“Ta không thể nói, nếu nói ra, tất sẽ liên lụy đến chư vị. Năm đó chúng ta đã chôn giấu t.h.i t.h.ể của vị quan nhân và phu nhân người ở gần đây. Ta trở về Liêu Đông cũng là vì an táng họ, tốt xấu gì cũng chuộc lại chút tội lỗi. Ai ngờ kẻ thù lại truy sát đến tận nơi đây. Hiện tại ta bị thương nặng, về sau sống c.h.ế.t khó lường, e rằng không thể an táng vị lương dân vô tội kia được nữa. Chư vị ân nhân hiệp nghĩa, không biết có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này chăng? Dẫu sao cũng là giúp họ về với cát bụi, sớm siêu thoát luân hồi, tránh kiếp cô hồn dã quỷ.”
Quý Chiêu bỗng nhiên giãy khỏi vòng tay Trịnh Thiếu Phong, nắm chặt lấy cổ áo kẻ kia, nhấc nửa người y lên khỏi mặt đất: “Mau nói, kẻ ngươi đã sát hại, rốt cuộc là ai?!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào.” Trịnh Thiếu Phong vội tách từng ngón tay của Quý Chiêu, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi trở lại.
“Ta thật sự không thể nói.” Y thều thào đáp: “Nếu nói ra, chư vị cũng sẽ bị kẻ quyền thế nhất thiên hạ này truy sát. Dù có chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng là uổng công mà thôi.”
Ngay cả Trịnh Thiếu Phong cũng đã mơ hồ đoán ra vài phần ẩn ý, hắn bèn hỏi: “Vậy lúc trước ngươi đã chôn giấu t.h.i t.h.ể ở nơi nào?”
“Từ nơi này đi về hướng bắc mười dặm, có một nơi gọi là Điền Gia Trùn. Phía đông bắc Điền Gia Trùn có một ngọn núi, sau khi vào núi men theo khe suối mà đi, đến một chỗ rẽ hình chữ nhân (Nhân) thì rẽ vào trong, đi tiếp mấy chục bước sẽ thấy giữa hai ngọn núi có một con sông. Cứ men theo dòng sông mà leo lên trên, lên đến chỗ cao nhất có thể trông thấy một cái sơn động. Thi thể giấu ở trong sơn động ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao mà phức tạp đến vậy, nếu không am tường nội tình, người thường tất nhiên không sao tìm được.
Đối với những lời lẽ này của y, Quý Chiêu theo bản năng chẳng muốn tin. Trước hết, kẻ này xuất hiện quá đỗi khả nghi, làm sao có thể trùng hợp gặp gỡ bọn họ như thế chứ? Kế đến, nếu chuyện y nói quả thực là chuyện năm xưa, vậy thì người đứng sau màn thảm sát phụ mẫu nàng chính là Kỷ Hành.
... Đánh c.h.ế.t nàng cũng chẳng thể tin.
Nhưng lỡ như đây là sự thật thì sao? Nếu như là thật, vậy thì hài cốt phụ mẫu nàng tức khắc có thể tìm thấy.
Nàng cũng từng tự vấn hung thủ thật sự ẩn mình sau tấm màn kia rốt cuộc là ai, dựa vào mục đích của Trần Vô Dung, kẻ có động cơ g.i.ế.c người đầu tiên chính là Kỷ Hành.
Không, không thể nào. Cách hành xử của Kỷ Hành nàng hiểu rõ, hắn tuyệt nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này.
Đôi mắt Quý Chiêu trầm xuống, nàng nhìn chằm chằm vào kẻ kia mà hỏi: “Nói, rốt cuộc là kẻ nào đã phái ngươi đến?”
Y lại nhắm chặt đôi mắt, chẳng hé răng nửa lời.
Phương Tuấn cúi đầu lay động y vài bận rồi đáp: “Ngất đi rồi.”
“Giờ tính sao đây?” Trịnh Thiếu Phong hỏi. Trong lòng hắn khó hiểu, Hoàng thượng lại là kẻ đã sát hại Quý tiên sinh ư? Chuyện này…
“Chi bằng cứ đến nơi y nói mà xem xét trước đã.” Quý Chiêu đáp, dẫu nàng không tin đi nữa, cũng chẳng thể hờ hững, ít nhiều cũng xem như có một chút hi vọng, dù sao cũng nên đi nhìn một cái mới phải.
“Vậy còn y thì sao?” Trịnh Thiếu Phong lại chỉ vào kẻ đang nằm trên mặt đất, cứ vứt y tại đây e chẳng ổn thỏa?
“Tìm thôn trấn gần kề, đưa y đến đó nhờ dân chúng chiếu cố.”
“Lỡ như y trốn thoát thì sao?”
Quý Chiêu nghe vậy, trong lòng nghĩ khó xử. Nếu như kẻ này là một tên lừa đảo, lừa gạt bọn họ xong rồi bỏ trốn, muốn tìm lại e cũng khó khăn; còn như y thật sự là hung thủ năm đó, lại càng không thể dễ dàng thả y.
“Ta có cách.” Phương Tuấn nói xong, nắm lấy đôi chân của kẻ kia mà bóp mạnh. Chỉ nghe răng rắc răng rắc hai tiếng xương gãy vang lên, Quý Chiêu và Trịnh Thiếu Phong đều không khỏi rùng mình, thầm rủa trong lòng kẻ này quả thật quá ác độc.
Kẻ kia bị bóp gãy chân, vì đau đớn mà tỉnh lại.
Hiện tại, bọn họ lại gặp phải nan đề mới: Làm sao đưa kẻ bị gãy chân này về đây?
Khẳng định là không thể cõng được rồi…
Quý Chiêu và Trịnh Thiếu Phong trách cứ nhìn Phương Tuấn. Phương Tuấn thấy mình phạm phải loại sai lầm nông nổi này, trong lòng chột dạ, vội sờ sờ mũi.
Lúc này trên vách núi mà bọn họ không thể trông tới, có một đám người nấp mình bên sườn núi, từ xa quan sát mọi việc. Khi thấy kẻ kia ngất đi, kẻ dẫn đầu nói với người bên cạnh: “Những điều cần nói, y đã nói hết cả rồi.”
Kẻ kia đáp: “Vâng, đợi khi bọn họ ra khỏi sơn cốc, chúng ta liền giải cứu y về chăng?”
“Không, giờ khắc này, chúng ta sẽ g.i.ế.c y.”
“Nhưng Vương gia đã dặn…”
“Vương gia dặn, diễn kịch cần phải chân thật.”
Kẻ kia nghe đến lời này, trong mắt lóe lên tia kinh hãi nhưng đã theo thuyền cướp, hiện tại cũng không còn đường thoái lui, đành liều mình thực hiện.
Bên này ba người cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi. Phương Tuấn tìm một tảng đá, để cho kẻ bị thương kia duỗi thẳng đôi chân gãy ngang mà ngồi lên trên, sau đó hắn cùng Trịnh Thiếu Phong khiêng tảng đá mà đi. Quý Chiêu thì cầm một cành cây chạc ba chống sau lưng y, phòng khi y ngồi không vững mà ngã ngửa.
Kẻ kia cảm thấy y như thể đang ngồi trên một khối băng lớn, đùi đau đớn khôn tả, phía sau lưng còn bị cành cây đâm, thật sự thống khổ vô cùng.
Cả ba men theo sườn dốc đối diện vách núi mà leo lên, vừa ra khỏi đáy vực, trước mặt đã là đám người bịt mặt cầm đao cầm gậy chạy tới. Đám người này vung vũ khí xông tới, phản ứng đầu tiên của Trịnh Thiếu Phong và Phương Tuấn là bảo vệ Quý Chiêu, liền quăng phăng tảng đá đang khiêng trong tay, cùng nhau bảo vệ Quý Chiêu lui về phía sau mấy bước.
Đám người này lại chẳng màng tới bọn họ, một kẻ dẫn đầu vung đại đao sáng loáng như tuyết c.h.é.m một phát vào cần cổ của người bị thương kia. Máu tươi phụt ra như suối, b.ắ.n xa vạn trượng. Đầu y liền gục xuống, chẳng còn chút sức sống.
Quý Chiêu nhìn thấy chỉ thấy da đầu tê dại, buồn nôn không thôi. Trịnh Thiếu Phong cũng thấy dạ dày cuộn trào, chỉ có Phương Tuấn là trấn định như không, y toàn thân đề phòng, luôn sẵn sàng nghênh chiến.
“Ân oán cá nhân, không liên quan đến các ngươi, có chỗ đắc tội xin thứ lỗi!” Kẻ vung đao kia quăng lại một câu, sau đó mang theo đám người nghênh ngang rời đi.
Quý Chiêu vỗ lồng ngực, mãi sau một lúc lâu mới ổn định tinh thần. Người trên tảng đá đã tắt thở, m.á.u từ vết thương trên cổ chảy xuống rất nhiều, nhuộm đỏ một vũng m.á.u tươi trên tảng đá màu xám nhạt. Hai con mắt của y trợn trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt được.
“Đừng nói là y thật sự bị… bị truy sát ư?” Trịnh Thiếu Phong do dự nói. Hắn cảm thấy, một người cho dù muốn làm kẻ lừa đảo đi nữa, thì cũng không đến mức lấy tính mạng ra đánh cược.
Phương Tuấn tựa hồ nghĩ ra điều gì, chìm vào trầm mặc.