Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 102



 

Quý Chiêu không đợi được những người khác trở về, mà lập tức cùng Trịnh Thiếu Phong và Phương Tuấn lên đường đi đến nơi mà kẻ nọ đã chỉ điểm. Trước khi đi, nàng dùng m.á.u của kẻ kia để khắc tin tức lên một tảng đá, truyền đạt thời gian và địa điểm tập hợp tiếp theo cho các thị vệ, đồng thời dặn dò bọn họ giúp đỡ chôn cất t.h.i t.h.ể người đã chết.

 

Nàng cũng chẳng hé môi một lời về nơi mình sẽ tới.

 

Ba người đi mấy chục dặm đường mới tiến vào núi sâu, may thay điểm đến không quá thâm sơn cùng cốc, nếu không vào lúc tuyết chưa tan thế này thì việc ra vào sẽ vô cùng gian nan.

 

Quý Chiêu đứng ở bờ sông, ngửa đầu nhìn lên, trái tim nàng bỗng đập loạn xạ, như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực. Trực giác mách bảo nàng rằng phụ mẫu của nàng đang ở ngay tại chốn đó, trong cái sơn động phía trước.

 

Vốn là thứ nàng đã khổ sở truy tìm bấy lâu, nhưng giây phút này đây, nàng lại bắt đầu sợ hãi.

 

Nếu như nàng thật sự có thể tìm thấy bọn họ, vậy thì có nghĩa là lời của kẻ kia hoàn toàn là sự thật.

 

Nếu thế, A Hành…

 

Quý Chiêu lắc đầu quầy quậy, nàng không tin A Hành lại có thể ra tay tàn độc đến nhường ấy.

 

Trịnh Thiếu Phong vừa vén tay áo lên, nhưng vì gió đèo quá lớn, hắn đành buông tay áo xuống. Hắn quay đầu nói với Quý Chiêu: “Ta và Phương Tuấn sẽ lên thám thính đôi chút, cô nương cứ ở lại đây, chớ động đậy.”

 

“Không.” Quý Chiêu lắc đầu: “Ta sẽ cùng hai vị.”

 

Trịnh Thiếu Phong có chút lo lắng cho nàng. Hiện tại hắn đã tin đến tám, chín phần vào những lời khó tin vừa rồi. Nhưng hắn cũng biết Quý Chiêu cố chấp, e rằng khó lòng khuyên can.

 

Thế là ba người men theo dòng sông mà tiến lên. Mấy hôm trước tuyết vừa đổ một trận, phủ một lớp mỏng trên mặt đất, tựa như giai nhân thoa phấn điểm trang, che đi những tì vết vốn có. Ấy vậy mà Quý Chiêu vẫn có thể nhận ra một vài dấu vết chưa bị tuyết che lấp ở vài ngóc ngách, chứng tỏ gần đây có người đã tới nơi này.

 

Có lẽ là thợ săn hay kẻ qua đường nào đó, nàng cố tình nghĩ thế.

 

Đường núi có tuyết nên rất trơn trượt, bọn họ gian nan trèo lên cao, cuối cùng cũng trông thấy cái sơn động kia. Bên ngoài sơn động chất đống nhánh cây, che chắn sơ sài nhưng vẫn chừa lại một khoảng trống vừa đủ cho một người cúi người chui qua.

 

Phương Tuấn gạt hết cành cây, tiếp đó nhặt mấy cành cây thô to, vót làm đuốc, rồi cầm đuốc đi ở phía trước. Quý Chiêu theo sát phía sau, còn Trịnh Thiếu Phong thì đi cuối cùng.

 

Đoạn đầu sơn động có chút chật hẹp nhưng càng đi vào trong càng rộng rãi, hang động này không quá sâu, Quý Chiêu đi được vài chục bước liền thấy được những bộ hài cốt âm u.

 

Sơn động u ám, hài cốt người nằm ngổn ngang rùng rợn, cộng thêm tiếng gió núi rít gào thê lương như quỷ khóc lọt vào từ cửa động… Trịnh Thiếu Phong tự cho rằng lá gan không nhỏ, nhưng lúc này cũng lạnh toát sống lưng.

 

Hai mắt Quý Chiêu trừng mắt tiến đến, quỳ xuống phía trước một bộ di cốt còn mang theo gông xiềng. Sơn động ẩm thấp, xích sắt trói trên xương đùi đã rỉ sét gần như mục nát. Quần áo trên bộ di cốt này cũng đã rách nát tơi tả, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đây chính là áo tù mà năm đó nàng cũng từng mặc qua.

 

Bên cạnh bộ di cốt này nằm một bộ di cốt khác, cũng mang theo gông xiềng tương tự, chẳng qua là thân hình nhỏ hơn, khung xương tương đối mảnh mai hơn nhiều, thoạt nhìn đã biết là di cốt của một nữ tử. Ánh mắt của Quý Chiêu tựa như bị keo dán chặt, nàng si dại nhìn về phía bộ hài cốt của nữ tử kia.

 

Phương Tuấn dạo quanh một vòng, cuối cùng chỉ còn lại sắc mặt trầm buồn: “Mấy bộ này chắc hẳn là những huynh đệ năm xưa của ta ở Trực Ngôn tư.” Hắn dừng một chút, nói thêm: “Như vậy xem ra…” Hai bộ di cốt này, không nghi ngờ gì nữa, chính là Quý tiên sinh cùng phu nhân.

 

Hắn không tiếp tục nói hết, Quý Chiêu cũng đã hiểu rõ ý hắn.

 

Nàng quỳ trên mặt đất, bất động nhìn chằm chằm hai cỗ hài cốt kia, không nói lời nào.

 

Trịnh Thiếu Phong cảm thấy lòng râm ran: “Hay là… chúng ta trở về trước rồi sai người tới? Nhiều hài cốt như vậy, ba chúng ta lại không có công cụ, e rằng không thể chuyển hết.” Hắn tiến lại gần thêm một chút, vừa đi vừa tưởng tượng đến cảnh bản thân vác một đống xương cốt xuống núi, không khỏi rùng mình. Đột nhiên, dưới chân hắn vang lên tiếng kim loại va chạm leng keng, âm vang vọng khắp vách động, nghe thật đột ngột trong sơn động trống trải này.

 

Lực chú ý của Quý Chiêu và Phương Tuấn đều bị tiếng vang này thu hút.

 

Trịnh Thiếu Phong hiếu kỳ cúi đầu tìm kiếm, nương theo ánh lửa, hắn thấy trên mặt đất có một lệnh bài bằng đồng. Hắn cúi mình nhặt lấy nó, cầm sợi dây buộc màu đen mà lắc lư: “Thứ này sao quen mắt quá.”

 

Phương Tuấn cầm lấy quan sát một lượt, đáp: “Đây là lệnh bài của Trực Ngôn tư, sao lại xuất hiện ở nơi này?”

 

“Vậy còn phải hỏi sao?” Trịnh Thiếu Phong nói, đoạn chỉ vào mấy bộ hài cốt trên mặt đất: “Các huynh đệ của ngươi, chẳng phải đều là người của Trực Ngôn tư sao?”

 

“Không đúng, lệnh bài này nhìn qua rất mới, bụi đất bên trên cũng thiếu, càng không có vết gỉ xanh nào cả, hẳn là xuất hiện ở đây không được mấy ngày.”

 

“Ồ, vậy là nói mấy ngày trước có người của Trực Ngôn tư đã tới nơi này?” Trịnh Thiếu Phong nói tới đây, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Trực Ngôn tư chỉ chịu sự khống chế trực tiếp của Hoàng thượng, bọn họ từng tới nơi này, há không phải nói rõ Hoàng thượng đã sớm biết chuyện này sao? Hắn gãi sau gáy, hỏi Phương Tuấn: “Ngươi cũng là người của Trực Ngôn tư mà, chuyện này ngươi không hề hay biết ư?”

 

Phương Tuấn lắc đầu đáp: “Hiện tại Trực Ngôn tư do Tống Hải định đoạt, rất nhiều nội tình ta cũng không được biết.”

 

Lúc này, Quý Chiêu ngắt lời hai người, nàng nói với Trịnh Thiếu Phong: “Ta và Phương Tuấn ở lại đây, phiền huynh xuống núi sai người tới, chuyển những hài cốt này ra ngoài.”

 

Sau khi Trịnh Thiếu Phong rời đi, Quý Chiêu và Phương Tuấn trông coi một cây đuốc cùng đống xương cốt trắng hếu, trầm mặc thật lâu. Bọn họ tháo gông xiềng trên hài cốt của phụ mẫu ta xuống, sau đó dọn dẹp sạch sẽ từng khối xương, sắp đặt xong hết, chờ lát nữa người tới cầm theo túi đựng xương chuyển ra ngoài. Quý Chiêu vừa làm những việc này, vừa tự thì thào nói gì đó, Phương Tuấn nghe không hiểu tiếng nói của nàng, chỉ thấy đầy mặt nàng là bi thương.

 

Làm xong, Quý Chiêu ôm gối ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

 

Phương Tuấn đột nhiên hỏi: “Hiện tại nàng đã tin chưa?”

 

“Tin cái gì?”

 

“Hoàng thượng mới là hung thủ thật sự đứng phía sau?”

 

“Câm miệng!” Thanh âm của Quý Chiêu chợt the thé, sau khi nói xong, nàng phát hiện bản thân đã có phần thất thố, thế là cúi đầu nói: “Thứ lỗi cho ta, ta…”

 

Phương Tuấn lắc đầu, đôi mày kiếm càng nhíu chặt.

 

“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra tất cả những chuyện này đều như được sắp đặt tỉ mỉ sao?” Quý Chiêu giải thích: “Cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, lại cố ý nói những lời kia, sau đó, vừa vặn nơi này liền có lệnh bài của Trực Ngôn tư. Trên đời này làm sao có chuyện khéo léo đến vậy, đã thế lại còn bị chúng ta tình cờ gặp được?”

 

“Nhưng mà những chuyện này giải thích thế nào đây?” Phương Tuấn chỉ vào đống xương cốt nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng, huynh đệ của ta, đều là thật. Cho dù lệnh bài có thể trộm được, nhưng kiểu hiện trường này không thể làm giả được. Nếu như người kia thật sự lèo lái sự thật, thì làm sao hắn biết được nơi này?”

 

Quý Chiêu không phản bác được. Đích xác, đây cũng là chỗ làm cho nàng nghi hoặc nhất. Nàng nghĩ một lát, tranh luận nói: “Cho dù hắn biết nội tình đi nữa, hắn cũng có thể cố ý bịa chuyện với chúng ta. Đem đen nói thành trắng, cũng không phải không thể.”

 

“Hắn mưu cầu cái gì? Cứ xem như hắn diễn kịch đi, vậy vì sao còn muốn tìm một bầy sát thủ giúp diễn kịch, chờ hắn nói lừa phỉnh xong lập tức c.h.é.m c.h.ế.t hắn? Hắn đánh cược mạng sống vào, chỉ là vì lừa nàng sao?”

 

Đây lại là một chỗ giải thích không thông khác. Quý Chiêu cũng nghĩ không rõ ràng, chỉ phải đáp: “Sao ta biết được.”

 

“Thật ra nàng đã sớm tin rồi.” Phương Tuấn ngồi xuống, ánh lửa chiếu vào gương mặt đồng cổ cùng đôi đồng tử đen láy của hắn. Mắt hắn đã không còn mang theo sự bình thản vạn năm không đổi nữa, mà nhuốm lên một tia bi thương, hắn nói: “Vừa rồi nàng không có nói với bọn họ chúng ta đi đâu, nàng sợ bọn họ nói với Hoàng thượng. Trong lòng nàng đã hoài nghi Hoàng thượng.”

 

“Huynh nói càn! Ngươi cũng là người của Trực Ngôn tư, sao ta không giấu huynh cơ chứ?”

 

Phương Tuấn sửng sốt: “Ta… Ta sẽ không phản bội nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quý Chiêu cũng không hiểu vì sao đề tài lại rẽ sang hướng này, nàng nhìn thẳng vào mắt Phương Tuấn một lát, đột nhiên nói: “Có phải ngươi biết gì đó không?”

 

“Ta…”

 

“Nói với ta…”

 

“Không, không thể nói.”

 

“Không phải ngươi nói sẽ không phản bội ta sao?”

 

Phương Tuấn cúi đầu nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Một thời gian trước, ta từng tham gia một chiến dịch thanh trừ ở Trực Ngôn tư. Tống Hải nắm giữ một danh sách, tất cả những kẻ có tên đều bị diệt khẩu, không một ai sống sót.”

 

Quý Chiêu nghe đến đây, đã mơ hồ đoán được ý của hắn.

 

“Ta không cách nào nhìn thấy danh sách ấy. Tống Hải luôn đề phòng ta, hắn sẽ không để lộ những việc cơ mật như vậy. Thông thường, hắn chỉ sai ta ra tay với ai, ta liền tuân lệnh thi hành. Chỉ là trước kia, trong số những kẻ ta đã đoạt mạng, có hai người dường như quen biết cũ, chính là… kẻ ta từng giao thủ. Tuy ta không dám khẳng định chắc chắn.” Hắn dứt lời, ánh mắt thâm thúy nhìn Quý Chiêu một cái: “Đó là vào tám năm trước, tại tòa miếu hoang tàn kia. Từ dạo đó, ta đã bắt đầu hoài nghi những kẻ bị Hoàng thượng truy sát chính là những người ấy. Hôm nay chứng kiến chuyện này, xem ra phán đoán của ta không hề sai lệch.”

 

Quý Chiêu vẫn một mực không muốn tin. Lúc này, nàng chẳng thốt nên lời phản bác nào, chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.

 

Phương Tuấn thấu hiểu nỗi lòng của nàng. Vị hôn phu bỗng chốc hóa thành kẻ thù g.i.ế.c phụ thân, nào có nữ nhi nào chịu đựng nổi sự thật nghiệt ngã đến vậy. Song, Phương Tuấn lại không đành lòng nhìn nàng u mê không hay biết, gả cho chính kẻ đã sát hại cha mình.

 

Cuối cùng, đôi bên đều chìm vào im lặng. Bên ngoài, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, tiếng gió núi rít gào càng thêm dữ dội, thổi bùng ngọn lửa trong hang lay động không ngừng, tựa hồ một lưỡi lửa đang cuồng loạn nhảy múa. Trong tâm trí Quý Chiêu, vạn vật đều trở nên hỗn loạn mờ mịt, nàng như bị ép buộc phải tiếp nhận một sự thật kinh hoàng nào đó, song cảm xúc trong lòng lại dựa vào một niềm tin mong manh để chống cự, kiên quyết chối bỏ. Nàng cúi đầu nhìn di hài phụ mẫu, họ sóng vai nằm cạnh nhau, đầu hướng về phía nàng, hai hốc mắt sâu hun hút tựa muốn hút lấy nàng, cùng họ vĩnh viễn an giấc ngàn thu.

 

Nàng lại bất chợt cảm thấy, cứ như vậy cũng chẳng tệ.

 

Trịnh Thiếu Phong đã tới rất nhanh. Dẫu biết đêm tuyết hành tẩu chẳng dễ dàng, song hắn không đành lòng để hai người sống sờ sờ canh giữ một đống hài cốt qua đêm, huống hồ trong đó còn có một giai nhân yếu đuối. Bọn thị vệ mang theo túi chứa cốt, suốt đêm khuân chuyển hài cốt xuống núi.

 

Đêm ấy, Quý Chiêu chìm vào giấc ngủ chập chờn, mộng mị suốt cả canh khuya. Sáng hôm sau, nàng rời giường, tức khắc sai người đi tìm những cỗ quan tài thích hợp ở vùng lân cận. Sau hai ba ngày tìm kiếm, các cỗ quan tài của những người khác đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Riêng quan tài của song thân nàng thì chẳng cần kiếm tìm, bởi Kỷ Hành đã sớm sai người mang một cỗ quan tài tốt nhất được chế tác từ gỗ lim thượng hạng tới Liêu Đông. Thuở trước, Quý Chiêu còn cảm động trước sự săn sóc ấy của hắn, nhưng giờ đây, nàng thực sự không dám nghĩ sâu hơn về sự cảm động đó, bởi lẽ, trong đó ẩn chứa biết bao phần khiến người ta phải rùng mình.

 

Chẳng qua… Nàng thầm nghĩ, nếu hắn thật sự biết được nội tình, lại còn xác định nàng có khả năng tìm ra hài cốt của phụ mẫu, vậy thì tất lẽ dĩ ngẫu, hắn ắt sẽ phái người tới dẫn đường cho nàng đến tận nơi ấy.

 

Nhưng nàng nào có gặp được kẻ nào như vậy.

 

Hẳn là điều đó cũng minh chứng rằng hắn thực sự không biết gì, rằng hắn đã bị oan uổng?

 

Quý Chiêu lại tìm được một lý lẽ để biện hộ cho Kỷ Hành. Nàng quyết định không chia sẻ lý do này với Phương Tuấn, đề phòng hắn lại tìm cớ khác để phản bác nàng.

 

Sau khi khâm liệm hoàn tất, họ hộ tống những cỗ quan tài này về Kinh thành. Phương Tuấn muốn thử liên lạc với thân quyến của những huynh đệ bạc mệnh, để họ sớm được an táng xuống mồ yên nghỉ. Quý Chiêu trở về Kinh thành chỉ là ghé ngang, nàng mong muốn sớm đưa hài cốt song thân về an táng tại quê nhà.

 

Song, có đôi điều nàng vẫn hy vọng được đích thân Kỷ Hành giải thích tường tận, như vậy nàng mới có thể an tâm phần nào.

 

Đoàn người ra roi thúc ngựa chạy đi, so với hành trình dự kiến tới sớm hơn một ngày. Quý Chiêu không đợi người khác khải tấu lên Hoàng thượng, mà đích thân nàng tự mình tiến cung trước.

 

Nàng có thẻ bài xuất nhập Tử Cấm thành, huống hồ thân phận của nàng cũng không ít người biết đến, bởi vậy, đoạn đường tiến đến Càn Thanh cung rất đỗi thông suốt, chẳng hề gặp chút trở ngại nào.

 

Thịnh An Hoài thấy Quý Chiêu, vô cùng mừng rỡ. Quý Chiêu hỏi: “Hoàng thượng có đang ở thư phòng không?”

 

“Bẩm, có. Chỉ là Hoàng thượng đang nghe Tống Hải khải tấu chính sự, chi bằng Quý cô nương hãy đợi lát nữa chăng?” Giờ đây, Thịnh An Hoài nói chuyện với Quý Chiêu càng lúc càng thêm khách khí.

 

Chẳng biết sao, Quý Chiêu bỗng nảy ra một ý nghĩ, một mình nàng liền sải bước đến thư phòng.

 

Thịnh An Hoài biết nàng là Hoàng hậu tương lai, lại vừa phong trần mệt mỏi trở về, vừa đặt chân đến liền muốn khẩn cấp gặp Hoàng thượng, sau đó còn muốn cố ý gián đoạn chính sự của ngài để làm nũng… Những chuyện này xem ra đều vô cùng bình thường. Thế là Thịnh An Hoài chẳng hề ngăn trở đôi phu thê sắp cưới họ làm những chuyện tình cảm như vậy. Ông biết Quý Chiêu là người đáng tin cậy, sẽ không tùy tiện làm càn.

 

Quý Chiêu nhẹ nhàng rón rén đến ngưỡng cửa thư phòng, dán sát vào khe cửa lắng nghe âm thanh vọng ra từ bên trong.

 

“Hoàng thượng, những kẻ vi thần phái đi Liêu Đông phò trợ Quý cô nương tìm kiếm di cốt đều không quay về, hai người trông coi hài cốt cũng bặt vô âm tín… Có lẽ bọn họ đã gặp phải bất trắc.” Đây là tiếng của Tống Hải.

 

Quý Chiêu vừa nghe đến đó, đầu óc nàng bỗng "ong" lên một tiếng, tựa hồ bị một chùy sắt nặng nề giáng xuống. Mọi lý do mà nàng khổ sở, đắng cay lắm mới tìm ra để tự trấn an, liền dễ dàng bị đánh tan như trở bàn tay.

 

“Kẻ nào dám ở giữa phá rối?” Giọng Kỷ Hành vang lên, chẳng hề lộ chút cảm xúc nào.

 

“Vi thần không rõ… Hoàng thượng, phải chăng Quý cô nương đã hay biết chuyện này?”

 

“Không thể nào.” Kỷ Hành dứt khoát đáp: “Những kẻ biết chuyện này, chẳng phải đều đã vong mạng cả rồi ư?”

 

“Vâng, vi thần xin lấy đầu đảm bảo, tuyệt đối không có cá lọt lưới. Nhưng mà Phương Tuấn…”

 

“Phương Tuấn sẽ nói ra sao?”

 

“Không, hẳn là sẽ không.”

 

“Cứ nhìn chằm chằm vào hắn, đừng để hắn tiếp cận A Chiêu. Nếu hắn có một tia manh mối hoài nghi nào, cứ g.i.ế.c chết, không cần luận tội.”

 

“Tuân chỉ.”

 

“Cần phải tra rõ đến cùng kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện này… Rất có khả năng là Ninh vương.”

 

“Vi thần lĩnh mệnh.”

 

Quý Chiêu chẳng dám nghe thêm nữa, nàng khẽ khàng rời đi. Lúc bước ra, sắc mặt nàng trắng bệch, tựa hồ đã chịu kinh hãi tột cùng. Thịnh An Hoài không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chắc hẳn nàng đã bị Hoàng thượng quở trách. Nếu Hoàng thượng không hỏi, ông ta cũng chẳng dám lắm lời về việc này.

 

Là một Hoàng đế trị quốc uy nghiêm đều có điểm bất lợi này, nếu người không hỏi, sẽ chẳng có ai dám lắm miệng. Thế nên, không ít người ở Càn Thanh cung đã thấy Quý Chiêu tới, nhưng chỉ duy Kỷ Hành là không hề hay biết. Đến khi hắn biết Quý Chiêu đã trở về, vẫn là do thủ lĩnh thị vệ tới báo mệnh.

 

Kỳ thực, trong lòng Kỷ Hành đã nảy sinh dự cảm bất an, bởi lẽ những người hắn phái đi chưa trở về báo mệnh, mà Quý Chiêu lại vẫn có thể tìm đúng nơi. Nếu như những kẻ kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới bị diệt khẩu thì còn dễ nói, nhưng nếu Quý Chiêu đã bị người khác nói ra chân tướng… Hơn nữa, việc có người c.h.ế.t bất ngờ xuất hiện giữa đường rốt cuộc là sao đây? Là người mà hắn phái đi ư?

 

Chuyện này diễn biến vượt quá mọi dự liệu của hắn, rất nhiều chỗ quỷ dị, hiện tại hắn vô cùng hối hận vì đã không thể cùng đi theo, chỉ nghe người khác thuật lại, làm sao thấu rõ toàn bộ chân tướng sự việc.

 

Kỷ Hành lòng dạ bất an, ra cung tìm Quý Chiêu nhưng nàng đã mang quan tài rời khỏi kinh thành.

 

Chẳng tới thăm hắn, chẳng nói với hắn một lời, nàng cứ thế mà đi. Trong lòng Kỷ Hành bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an khó tả, đè nén trái tim hắn chìm sâu, chìm sâu.