Hoàn thành ca trực, Điền Thất mang theo hộp đựng thức ăn ra khỏi Tử Cấm thành, băng qua hai giao lộ, men theo dòng sông đào mà tiến bước. Dòng sông nhỏ này dùng để dẫn thủy quanh Tử Cấm thành, men theo bờ sông một đoạn sẽ tới được phố Long Xương, nơi tập trung các cửa hiệu nối liền nhau.
Hai bên bờ sông trồng hai hàng cây hòe thẳng tắp, thời tiết này đúng độ hoa hòe đơm bông, từng chùm hoa trắng ngần như tuyết sương, hương thơm thanh mát nồng nàn quyện vào không gian.
Hoa hòe tuyệt diệu, vừa đẹp mắt, thoảng hương thanh nhã, lại còn có thể dùng làm lương thực, hơn nữa còn mọc khắp nơi, chẳng tốn lấy một xu. Trong những năm tháng loạn lạc, đói kém, hoa hòe có thể cứu mạng vô số bá tánh.
Điền Thất vốn ưa làm đẹp, vừa nhìn thấy hoa đã muốn cài lên tóc. Nàng hái một chuỗi hoa hòe dài, vấn thành băng cài đầu, cài lên trên đỉnh. Nếu như người bình thường đeo lên hẳn sẽ có phần kỳ quái, nhưng Điền Thất vốn có dung nhan mỹ lệ, thành ra cho dù có dáng vẻ kỳ dị như thế, nàng trông vẫn vô cùng thanh thoát, khuôn mặt trắng như tuyết điểm xuyết đóa hoa trắng ngần thơm ngát, lại càng thêm thanh khiết thoát tục.
Đương nhiên, xét cho cùng, nàng hiện đang mang thân nam nhi, cho nên dù có tuấn mỹ đến đâu, vẫn toát lên vẻ kỳ lạ khó tả. Không ít kẻ hảo nam sắc không ngừng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng. Điền Thất lại chẳng hề hay biết, bởi giờ đây tâm trí đã bị những thỏi hoàng kim óng ánh choán lấy, khiến giác quan phần nào trì độn.
Nàng bước từng bước chậm rãi bên bờ sông — mang theo hơn chục cân hành lý, quả thực đã kiệt sức. Nàng đi được một đoạn, thì thấy một bóng người đứng dưới gốc hòe. Người kia đứng khoanh tay, hướng mặt về phía dòng sông, vận một thân áo bào màu xanh nhạt, dáng người cao lớn, mái tóc đen như mực.
Điền Thất cảm thấy bóng lưng này vô cùng quen thuộc, nàng tiến lên vài bước, nhìn rõ dung mạo, quả nhiên là Kỷ Chinh.
"Tiểu nhân bái kiến Vương gia. Người đang thưởng ngoạn phong cảnh chăng? Quả là một nhã hứng vô cùng." Điền Thất cười hớn hở nói.
Suy tư của Kỷ Chinh bị gián đoạn, hắn quay mặt nhìn thấy tiểu thái giám vừa gặp mặt hôm qua. Tiểu thái giám này chẳng còn vẻ ủ dột như khi bị quở mắng hôm qua, giờ đây gương mặt tràn đầy vẻ phấn chấn. Hắn không khỏi bật cười mà rằng: "Là ngươi à? Hôm qua Hoàng huynh không giáng phạt ngươi chứ?"
"Dạ không, thưa Vương gia. Hoàng thượng là bậc nhân quân, không những chẳng phạt tiểu nhân, còn ban cho tiểu nhân vài món vật tốt." Điền Thất nói, rồi vỗ vỗ hộp đựng đồ.
Kỷ Chinh hơi lấy làm khó hiểu. Ngày hôm qua Hoàng huynh tức giận đến độ ấy, tựa như muốn lập tức lôi người ra xử trảm. Vì sao sau đó không những chẳng phạt, trái lại còn ban thưởng?
Dẫu khó hiểu thì cũng kệ khó hiểu, kết quả này vẫn là rất tốt. Kỷ Chinh nghĩ trong lòng, tiểu thái giám này quả là thú vị, nếu như bị phạt thì thật đáng tiếc...
Điền Thất mở hé một khe nhỏ trên hộp đựng đồ, Kỷ Chinh qua khe hở, thấy một tia sáng vàng rực.
Hèn chi hắn lại vui vẻ đến thế, thì ra là vì được ban thưởng vàng ròng. Kỷ Chinh khẽ cười, rồi nói: "Nhanh chóng đậy lại đi, chẳng lẽ không sợ người khác dòm ngó ư?"
Điền Thất cười tủm tỉm, đậy chặt nắp hộp: "Tiểu nhân cáo từ, Vương gia cứ tự nhiên."
"Không được." Kỷ Chinh nói: "Ngươi đã lo sợ số vàng bị cướp đoạt, vậy để ta cùng ngươi đi một đoạn."
"Đại ân đại đức của Vương gia, tiểu nhân khôn dám nhận."
"Đi đi."
Điền Thất đành phải miễn cưỡng cùng hắn đồng hành. Trong suy nghĩ của Điền Thất, vị tiểu vương gia này so với huynh trưởng của hắn quả là thấu tình đạt lý hơn nhiều, lại chẳng kiêu căng, ở cùng khiến tâm tình người ta thoải mái vô chừng.
Đôi mỹ thiếu niên vừa bước đi vừa trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói không ngớt, khiến bao người trên đường phải ngoái đầu nhìn theo. Nước sông róc rách, hoa hòe phấp phới, tuy cảnh trí này không quá lộng lẫy, nhưng cũng là một nét đẹp bình yên hiếm có. Thế nhưng, dung mạo tuyệt thế của đôi thiếu niên đã làm lu mờ vạn vật xung quanh, nào cần thêm bất kỳ cảnh trí nào phụ trợ. Chớ nói chi đến hàng hiên hoa hòe, dẫu có đứng giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, cả hai vẫn khiến người ta có ảo giác tựa bước ra từ trong bức họa tuyệt mỹ.
Lời đồn tiểu vương gia hảo nam sắc, có lẽ chính từ giây phút này mà bắt đầu lan truyền khắp chốn.
Chẳng qua lúc này đôi đương sự trong vụ xôn xao ấy lại chẳng hề mảy may cảm thấy điều gì bất ổn. Kỷ Chinh đi theo Điền Thất cất giấu số vàng xong, lại đi theo nàng mua sắm thêm nhiều vật dụng.
Dù Điền Thất yêu tiền như mạng, tính tình lại cực kỳ bủn xỉn, song nàng vẫn sẵn lòng tiêu pha vì người khác. Hôm nay phát tài, nàng nhất thời hứng khởi, quyết định phung phí một phen, thực hiện một cuộc mua sắm cực kỳ xa xỉ. Nàng mua cho sư phụ vài loại trà thượng hạng nhất, mua cho Vương Mạnh vài món dụng cụ học tập – tiểu tử này hiện đang dốc sức ôn luyện, mong được thi đậu vào Thái Y Viện. Nàng còn mua chút đồ chơi cho Như Ý, rồi mua cho Thịnh Tổng quản một cái bồn dưỡng dế.
Thịnh Tổng quản không ham thú đấu dế, nhưng lại say mê sưu tầm các loại bồn dưỡng dế. Cái sở thích đặc biệt này rất ít người biết, bởi lẽ bản thân Thịnh An Hoài không phải kẻ thích khoe khoang phô trương. Thân là thái giám đại tổng quản, hắn thân mang trọng chức, nếu cứ luôn có kẻ dâng biếu đủ thứ, nhận cũng không ổn mà không nhận cũng không xong. Nhất là khi có liên quan đến triều thần, Hoàng thượng chán ghét điều gì, trong lòng hắn tất nhiên có tính toán rõ ràng.
Bởi vậy, Thịnh Tổng quản giấu thông tin yêu thích cá nhân của mình rất kín, cũng chỉ có mấy người đồ đệ của hắn biết một chút mà thôi. Sở dĩ Điền Thất biết được điều này, vẫn là nhờ Kỷ Hành vô tình tiết lộ cho nàng. Có một lần Điền Thất nịnh hót Kỷ Hành, nịnh bợ nói đến chuyện đấu dế, lúc ấy Kỷ Hành nói một câu, có những kẻ không chuộng dế, nhưng lại mê mẩn bồn dưỡng dế, Thịnh An Hoài chính là một trong số đó.
Điền Thất lập tức ghi nhớ chuyện này. Nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu thấu, rốt cuộc lời ấy là vô tình hay hữu ý chỉ điểm của Hoàng thượng. Tuy rằng chủ tử của nàng là Hoàng thượng, nhưng cấp trên trực tiếp của nàng vẫn là Thịnh An Hoài. Nếu không hầu hạ vị tổng quản này chu đáo, e rằng nàng cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp gì. Lại nói, nàng bị Hoàng thượng khâm điểm làm ngự tiền, mới không bao lâu lại dám ở trước mặt chủ tử gây ra vài chuyện kinh động thiên hạ. Hoàng thượng cũng mơ hồ có xu thế càng lúc càng coi trọng nàng, việc này trong mắt kẻ khác được coi như phong quang vô hạn, nhưng nếu quá mức phô trương tất nhiên sẽ chuốc lấy oán hận của kẻ khác. Hiện tại nàng ở trước mặt Thịnh An Hoài vẫn nên giữ mình khiêm tốn như trước là tốt nhất, song chưa chắc Thịnh An Hoài không nảy sinh chút cảm giác nguy cơ nào.
Tóm lại, nhất định phải khiêm nhường, nhất định phải khiêm nhường, nhất định phải để cho cấp trên cảm thấy ngươi vĩnh viễn là tiểu đệ của hắn, chứ không phải kẻ muốn chiếm quyền rồi leo lên làm lão đại của hắn.
Quyết định chủ ý này xong, Điền Thất cắn răng mua món đồ tốt nhất, tiêu tốn gần trăm lượng bạc, quả thực khiến nàng đau lòng khôn xiết.
Kỷ Chinh trông thấy vẻ mặt khó coi của Điền Thất khi rút ngân phiếu, liền che miệng cười khẽ. Y chỉ tay vào một cái bồn sứ xanh đỏ, hỏi ông chủ: "Món này giá bao nhiêu?"
"Nhãn lực của công tử quả nhiên tinh tường, cái này có giá hai trăm lượng." Ông ta nhẹ nhàng nói, rồi đưa chiếc bồn nhỏ ra cho Kỷ Chinh xem: "Đây là loại men xanh đỏ đặc trưng của trấn Cảnh Đức, là vật phẩm từ triều đại trước. Lớp men này được tráng ở bên trong, ngài xem những hoa văn cỏ cây bên trong đây." Vừa vuốt ve những hoa văn cỏ cây nhỏ nhắn bên trong, ông ta vừa tiếp lời: "Để chú dế mèn của ngài trong đây, chẳng khác nào cho nó về nhà, bảo đảm ăn no ngủ say, sức lực sẽ cường tráng vô cùng, dù gió táp mưa sa cũng chẳng hề hấn gì."
Kỷ Chinh nhìn về phía Điền Thất: "Ngươi tặng cho ta cái này được chứ?"
Điền Thất: "..." Hai trăm lượng bạc! Hai trăm lượng bạc đó! Sao Vương gia lại không chút ngượng ngùng mở miệng đòi hỏi như vậy!
Vừa thầm oán trách, Điền Thất vừa chầm chậm rút ngân phiếu ra: "Vương gia đã ưng ý, là vinh hạnh của tiểu nhân." Hai trăm lượng...
Kỷ Chinh thấy mặt Điền Thất nhăn nhúm như bánh bao, không hiểu sao lại rất muốn véo thử vài cái lên má hắn. Đương nhiên, cuối cùng y vẫn là nhịn xuống. Tiểu vương gia vốn dĩ không thiếu tiền, vừa rồi cũng chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhìn thấy Điền Thất phiền muộn như thế, y bèn nổi ý xấu, tiện tay lấy luôn vật ấy.
Đến chính y cũng không rõ, vì sao lại đối xử tàn nhẫn như thế với một tên thái giám. Có lẽ vì biểu cảm của hắn quá đỗi thú vị chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mua xong bồn dế, xem như cuộc mua sắm của Điền Thất đã kết thúc. Nàng đang định cáo từ hồi phủ, thì nào ngờ Kỷ Chinh lại cất lời: "Chớ vội, ta dẫn ngươi đến nơi này."
Điền Thất không rõ nguyên do nhưng vẫn đuổi theo. Đồ đạc của nàng quá nhiều, Kỷ Chinh bèn xách giúp một phần. Hôm nay y không mang theo tùy tùng, thế nên vị tiểu vương gia thân phận tôn quý ấy đành tự mình khiêng một pho tượng đồng nhân. Pho tượng đồng nhân này do Điền Thất mua cho Vương Mạnh, dùng để luyện tập châm cứu huyệt vị. Trên thân tượng đồng nhân có những lỗ nhỏ; khi dùng, người ta lấy sáp nến bịt kín bên ngoài, rồi đổ nước vào trong. Nếu châm đúng huyệt vị, nước sẽ chảy ra ngoài.
Pho tượng đồng nhân cao bằng Điền Thất, cũng là vật nặng nhất trong mớ đồ vừa mua. Kỷ Chinh khiêng pho tượng lên, lập tức khiến Điền Thất nhẹ gánh đi nhiều.
Hai người đi đến cuối phố, trông thấy không ít kẻ đang dắt chim đi dạo. Một đám người rỗi hơi, sinh ra sự nhàm chán, đặt lồng chim ở một chỗ, thi xem chim nhà ai có giọng hót êm tai nhất. Ở đây có vài người nhận ra Kỷ Chinh. Thường ngày, vị tiểu vương gia này luôn toát ra vẻ lãnh đạm cao quý, chẳng mấy khi thích giao thiệp với kẻ khác. Thế nhưng lúc này, họ chỉ thấy một vị tiểu vương gia cao quý thoát tục, lại đang cõng một pho tượng đồng nhân vàng chóe. Chẳng biết cố ý hay trùng hợp, bàn tay trắng nõn của y lại vô tình đặt ngay giữa hai chân của tượng đồng. Cả đám người bấy giờ ngỡ như đang gặp quỷ.
Kỷ Chinh chẳng màng đến ánh mắt xung quanh, tiến thẳng đến trước mặt một người trẻ tuổi đang trợn mắt há hốc mồm: "Trịnh hiền huynh, đã nhiều ngày không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?"
Người kia ngây ngô gật đầu cười: "Khỏe, khỏe lắm."
Kỷ Chinh liền giới thiệu cho Điền Thất: "Vị này là công tử của Trịnh thủ phụ, Trịnh Thiếu Phong hiền huynh. Trịnh huynh, đây là Điền Thất."
Điền Thất xách hai đống đồ khẽ vẫy tay, coi như chắp tay hành lễ: "Trịnh huynh, cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh."
Trịnh Thiếu Phong cũng ngơ ngẩn đáp lại nàng: "Cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh." Sau mới nghĩ lại, cửu ngưỡng cái gì chứ, người này là ai vậy?
Kỷ Chinh để hai người không hề quen biết nhau đứng thành một cục, rồi dẫn Trịnh Thiếu Phong vào trà lâu ôn chuyện. Từ nhỏ Trịnh Thiếu Phong và Kỷ Chinh đã quen biết, hai người xem như là bạn xấu, chính là kiểu thích tìm kiếm tật xấu của nhau rồi dùng mọi cơ hội có được để đ.â.m đối phương vài nhát, song lại chẳng hề tính là kẻ thù không đội trời chung.
Trịnh Thiếu Phong kỳ thực là một kẻ phá gia chi tử. Phụ thân hắn dựa vào lý lịch và các mối quan hệ mới làm tới vị trí thủ phụ đương triều. Năng lực chẳng lấy gì làm xuất sắc, chỉ là một người xử sự ôn hòa, ôn hòa đến mức trên tay toàn bùn nhão. Phía trên hắn còn có hai vị ca ca, bởi vậy hắn sống rất đỗi vô ưu vô lo, ham thích lớn nhất chỉ có hai điều: Nuôi chim và đánh điếu bài[1].
[1] Điếu bài: Một loại bài lá cổ của Trung Quốc, có hình dáng và quy tắc chơi khác với bài hiện đại.
Cho nên tán gẫu một hồi, Trịnh Thiếu Phong khoe khoang với bọn hắn rằng bản thân mới tậu được một con chim họa mi trắng, tiếp theo lại ngứa tay muốn đánh bài. Mấy chuyện này đều nằm trong dự liệu của Kỷ Chinh.
Trịnh Thiếu Phong gọi một vị cô nương từ Thúy Phương lâu tới, bốn người tụ lại một bàn bắt đầu chơi. Điền Thất và Kỷ Chinh ngồi ở vị trí đối gia, Trịnh Thiếu Phong và vị cô nương kia cũng là đối gia. [2]
[2] Đối gia: Hai người ngồi đối diện nhau khi chơi bài, mạt chược, thường là một đội hoặc một phe.
Đội đối diện thắng hay thua đều tính thành một nhà.
Quy tắc chơi điếu bài rất đơn giản nhưng cần phải nhớ bài và tính bài. Kỷ Chinh tin chắc, với trí lực của Trịnh Thiếu Phong, thì về phần tính toán là coi như hỏng bét rồi.
Cho nên hắn và Điền Thất tất thắng.
Kết quả: Trịnh Thiếu Phong mang theo năm trăm lượng bạc trên người thua sạch sành sanh, còn phải cầm luôn con chim họa mi cho bọn họ.
Trịnh Thiếu Phong chẳng mảy may đau lòng số tiền nhỏ nhoi ấy, mà đau lòng con chim. Cuối cùng hắn ôm lồng chim sống c.h.ế.t cũng không chịu buông tay, muốn chây ì không trả nợ.
Kỷ Chinh cười lạnh gõ mặt bàn, tựa như chủ sòng lãnh khốc đang đối phó với khách chơi bài gây sự. Chẳng qua bề ngoài của hắn không hề hung tợn, mà ngược lại vẻ mặt rất đỗi chính khí, nên cái vẻ tà mị này nằm trên gương mặt hắn trông không được hòa hợp cho lắm. Điền Thất nhìn chỉ thấy có hơi...
Kỷ Chinh nói: "Nguyện đánh cược thì phải phục tùng thua cuộc."
Trịnh Thiếu Phong liền khóc lóc đưa lồng chim cho Điền Thất.
Điền Thất có chút không đành lòng: "Hay là..."
Mắt Trịnh Thiếu Phong sáng rực lên, dấy lên hy vọng một lần nữa: "Sao cơ? Sao cơ?"
"Hay là ngươi trực tiếp đổi thành tiền đi."
"..." Vị công tử anh tuấn thế này, vì sao một chút lòng đồng cảm cũng không có!
Khuyên can mãi, cuối cùng mấy người đạt tới nhất trí. Vì ngân lượng tháng này của Trịnh Thiếu Phong đã tiêu hết sạch, nên tháng sau mới có thể mang theo tiền tiêu vặt tới tìm Điền Thất chuộc con chim họa mi. Trong khoảng thời gian này Điền Thất phải chăm sóc cho con chim thật tốt, phải coi nó như tổ tông mà đối đãi.
Hiệp ước này là hiệp ước miệng, nhân chứng: Kỷ Chinh.
Điền Thất thấy được nhiều bạc như thế thì vui vẻ hẳn lên, muốn cùng Kỷ Chinh chia tiền. Kỷ Chinh chỉ chỉ cái bồn dế màu đỏ xanh kia nói: "Ngươi đưa đồ tốt cho ta, đương nhiên ta muốn đáp lễ. Tiền không cần phải chia, ngươi cứ cầm hết đi."
Điền Thất có chút ngại ngùng, gãi đầu cười ngây ngô: "Đa tạ Vương gia, có phải ngài cố ý tìm Trịnh công tử thắng tiền, để bồi thường cho ta không?"
"Ta chỉ là nhàm chán quá mà thôi."
Điền Thất nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, Vương gia đâu cần tự dưng lại chiếu cố đến một tên tiểu thái giám như thế, hắn quả thật quá rảnh rỗi.
Thế là Điền Thất cầm đống đồ vui vẻ hồi cung. Lúc đó Kỷ Chinh còn rất chu đáo giúp nàng đưa tiểu đồng tới sở Thập Tam. Một đường đi này làm kinh ngạc đến sững sờ vô số người.
Khi chia tay, Kỷ Chinh thấy Điền Thất rạng rỡ hẳn lên, gương mặt nàng giống như cánh hoa đang hé nở, vừa trắng nõn lại hồng hào, vừa nhìn liền cảm thấy nếu lấy tay sờ lên thì xúc cảm hẳn là rất tốt.