Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 19



 

Điền Thất trở lại hoàng cung, tìm sư phụ Đinh Chí ăn bữa cơm, rồi đưa mấy bao trà cho hắn. Đinh Chí cách bao giấy ngửi ngửi, kích động đến nỗi muốn ôm chầm lấy Điền Thất mà xoa nắn vài cái. Dưới ánh mắt đói khát của hắn, Điền Thất lặng lẽ cáo từ.

 

Trở lại Càn Thanh cung, giờ này không phải giờ trực ban, nên nàng không cần tới chỗ Hoàng thượng trình diện, mà chỉ tìm cơ hội đưa bồn dế cho Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài thoái thác một chút rồi nhận lấy, còn nói mấy câu giả giả thật thật, câu nào Điền Thất cũng đáp ứng.

 

Lúc này, có một thái giám đi từ trong Thư Phòng ra truyền lời, nói rằng Điện hạ đang tìm Điền Thất.

 

Thì ra hôm nay Kỷ Hành lưu Như Ý lại Càn Thanh cung dùng bữa tối. Sau khi hai phụ tử nếm qua cơm chiều rồi còn thân mật với nhau một lúc, chơi đùa với Kỷ Hành xong Như Ý muốn tìm Điền Thất chơi tiếp.

 

Kỷ Hành đành phải gọi Điền Thất vào Thư Phòng. Hắn thực sự có chút không hiểu nổi, tên Điền Thất này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà quyến rũ con trai hắn đến mức si mê không thôi, lại còn ở trước mặt tiểu tử kia vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

 

Điền Thất vừa hay tin Như Ý đang ở Càn Thanh cung, thấy quả là đúng dịp, liền mang theo vài món tiểu vật vui tai mua ở bên ngoài cho Như Ý. Ấy là những món như diện cụ bé con, ve sầu kết từ lá trúc, dăm ba tượng thú khắc từ gốc cây, cùng mấy pho tượng nặn từ đất sét. Như Ý vừa nhìn thấy đã thích mê, bắt đầu cùng Điền Thất đùa giỡn, càng đùa càng thấy hứng thú, chơi đến quên cả trời đất xung quanh, rốt cuộc bỏ Kỷ Hành lại một góc.

 

Kỷ Hành: “…”

 

Thân là Hoàng đế, đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác bị xem thường đến vậy.

 

Kỷ Hành khẽ ho một tiếng, muốn nhắc nhở hai người, nhưng bọn chúng vẫn mải mê đùa giỡn đến quên cả trời đất.

 

Điền Thất cho rằng bản thân được triệu kiến chính là vì mua vui cho Như Ý, còn Thánh thượng ắt có kẻ khác thị phụng, cho nên nàng hoàn toàn không dồn tâm trí lên Kỷ Hành. Lúc này bị ánh mắt bất mãn của Thánh thượng quét đến, nàng cũng chẳng hay biết gì.

 

Kỷ Hành đành đoạn đứng dậy, tiến đến bên cạnh bọn chúng, muốn nhìn xem rốt cuộc bọn chúng đang bày trò gì.

 

Trên bàn bày ba pho tượng đất sét, một cái là Điền Thất, một cái là Như Ý, còn có một cái là Thần Quy, tất cả đều nặn theo tỷ lệ của chính họ. Điền Thất lớn hơn Như Ý, Thần Quy lại lớn hơn cả hai. Lúc này Như Ý đang chỉ vào tượng đất mà kể chuyện vặt cho Điền Thất nghe, tâm tư con trẻ m.ô.n.g lung, lời lẽ cũng vì thế mà lộn xộn vô cùng.

 

Vậy mà Điền Thất lại lắng nghe vô cùng chuyên tâm.

 

“Ngươi nghe hiểu được ư?” Kỷ Hành có chút kỳ quái.

 

“Đương nhiên nghe không hiểu.” Điền Thất đáp, vừa nói xong mới phát hiện là đang chuyện trò với Thánh thượng, ngữ khí còn có phần thiếu cung kính.

 

Kỷ Hành nâng tay xua đi ý bảo Điền Thất miễn lễ thỉnh tội, hắn hỏi: “Vì sao chỉ có ba cái?”

 

Điền Thất ngờ vực hỏi lại: “Thánh thượng muốn hỏi, nên có bao nhiêu tượng nữa ư?”

 

Kỷ Hành suýt thốt lên “Ít nhất cũng phải có thêm trẫm vào chứ”, nhưng chợt nhận ra suy nghĩ của mình quả đỗi ấu trĩ, thế là sắc mặt lập tức tối sầm, bất mãn cất lời: “Mang Như Ý đi chơi, đừng có ở đây làm loạn trước mắt trẫm.” (Độc giả muốn đọc truyện không quảng cáo, xin tìm đến trang TRAMTRUYEN.VN)

 

Điền Thất không hiểu vì sao Thánh thượng lại không vui. Vị Hoàng đế này có lẽ là áp lực chính sự lúc ban ngày quá lớn, nên luôn luôn hỷ nộ vô thường, chỉ vài lời đã đổi sắc mặt, thật là làm cho người ta khó lòng dò xét.

 

Người này nếu không phải là Hoàng đế, thì nàng nhất định sẽ chẳng thèm để ý đến y, không chỉ sẽ không phản ứng với y, mà e rằng còn dùng đế giày mà đập vào đầu y. Điền Thất bất giác nảy sinh suy nghĩ bất kính về cảnh Kỷ Hành bị người ta đánh phải ôm đầu chạy trốn, nghĩ nghĩ liền không cẩn thận lỡ bật cười thành tiếng.

 

Kỷ Hành: “…” Trong lòng ta sao bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành thế này?

 

Điền Thất vội vàng che miệng, mang Như Ý nhanh chóng rời đi. Như Ý kéo Điền Thất đi tới chính điện của Càn Thanh cung, ngay từ đầu Điền Thất còn chưa rõ nguyên cớ, nhưng sau đó, nàng nhìn thấy Đái Tam Sơn nghiễm nhiên nằm cạnh ngai vàng.

 

… Ai đó có thể giải thích cho ta, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?

 

Điền Thất quay đầu, thấy một nhũ mẫu cùng hai tên tiểu thái giám đi theo Như Ý tới đây, những người còn lại thì ở bên ngoài chờ lệnh sai bảo. Ba người này đứng cách một khoảng khá xa, không dám đến quá gần.

 

Điền Thất chợt lấy làm kỳ lạ: “Các ngươi thị phụng Điện hạ như vậy, chẳng sợ Thánh thượng nhìn thấy ư?”

 

Nhũ mẫu đầy mặt đau khổ nói: “Điền công công chẳng hay biết gì, chúng ta không dám đến quá gần Thần Quy, e rằng nó nổi giận mà cắn người.”

 

“Nó còn biết cắn người ư?”

 

Ba người khổ sở gật đầu, hiển nhiên là tự mình đã từng trải qua. Nhũ mẫu chỉ dăm ba câu liền thuật rõ chuyện hôm nay phát sinh. Thì ra hôm nay Thần Quy tự mình bò từ đáy hồ lên, ung dung dạo chơi đến Càn Thanh cung. Lần này Thánh thượng không hề ngăn cản, mà chỉ sai người theo dõi nó sát sao.

 

Mọi người cảm thấy rất thú vị, thêm nữa là hôm qua mới chứng kiến Điền Thất và Như Ý cưỡi rùa đi chơi, thế là mọi người liền cho rằng Thần Quy này tính tình hiền lành, nên đều xúm lại vuốt ve thân nó. Ai ngờ Thần Quy nổi giận, bất chợt cắn mấy người hầu.

 

“Chỉ là, Thần Quy này lại đối với Điện hạ hết mực ôn hòa, thậm chí còn để Điện hạ tùy ý vuốt ve đầu mình.”

 

Trong lòng Điền Thất tự nhiên dấy lên một cảm giác đắc ý khó tả, giống như Đái Tam Sơn là linh vật riêng của nàng và Như Ý, người ngoài khó bề chạm vào. Thế là nàng ôm Như Ý đặt lên trên mai rùa, hướng về phía ba người đằng sau xua tay: “Đã như thế, các ngươi lùi xa hơn chút nữa cũng không sao, Điện hạ đã có ta lo liệu.”

 

Mấy người vội vàng lùi về sau vài bước chân, thận trọng nhìn chăm chú một rùa hai người.

 

Điền Thất vẫn sợ Đái Tam Sơn nổi cơn hung hãn cắn càn, cho nên không dám để Như Ý rời khỏi. Như Ý cứ thế ngồi ở trên mai rùa nhìn nàng trêu đùa Đái Tam Sơn.

 

Đái Tam Sơn vốn rụt sâu trong mai, bấy giờ bị Điền Thất vỗ nhẹ lên mai nó mấy cái thì liền thò đầu ra, Điền Thất sờ sờ đầu nó, nó lại nhanh nhẹn rụt lại vào trong.

 

Cứ nhiều lần như thế, cũng không biết là một người một rùa này rốt cuộc là ai đang trêu chọc ai.

 

Như Ý nhìn, phá lên cười sảng khoái.

 

Kỷ Hành nghe thấy tiếng cười của con trai, khôn cùng hiếu kỳ, cuối cùng không nhịn được nữa, đành gác sách rời khỏi thư phòng.

 

Chính điện Càn Thanh cung rất lớn, Điền Thất và Như Ý vừa cười vừa khẽ khàng trò chuyện. Kỷ Hành không sao nghe rõ lời bọn chúng, thế là hắn tiến đến, đứng cạnh ngai vàng mà lặng lẽ lắng nghe.

 

Điền Thất: “Quy đầu đi ra.”

 

Như Ý: “Quy đầu đi ra! Ha ha ha!”

 

Điền Thất: “Quy đầu vào trong!”

 

Như Ý: “Quy đầu vào trong! Ha ha ha!”

 

Kỷ Hành: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hai kẻ này tựa hồ như những tên khờ dại, chẳng hề biết mỏi mệt mà lặp đi lặp lại hai câu nói kia. Hắc quy cũng ngỡ như một kẻ ngốc nghếch, không ngừng phối hợp với bọn chúng, ngỏng đầu, rụt đầu, ngỏng đầu, rụt đầu.

 

“Câm mồm!” Kỷ Hành quát lớn.

 

Hai người đang chơi đùa cao hứng đều kinh hãi thất sắc, ngẩng đầu lên, trân mắt khó hiểu nhìn Kỷ Hành. Khi nhìn rõ vẻ phẫn nộ cùng gương mặt của người kia, cả hai lại cùng cảm thấy đôi chút tủi thân.

 

Hắc quy cũng giật mình hoảng hốt, rụt mình vào mai không còn ngóc ra.

 

Điền Thất thầm nghĩ, rõ ràng là người đã sai ta ra ngoài chơi cùng điện hạ, chúng ta đang vui vẻ, người lại xuất hiện làm rối loạn mọi chuyện vì lẽ gì! Nàng không dám biểu đạt bất kỳ câu oán hận nào, chỉ nói: “Kính xin Hoàng thượng nguôi giận, nô tài ngu dốt, thực không rõ lần này mình đã phạm phải lỗi lầm gì, xin Hoàng thượng chỉ giáo.” Người đời thường bảo gần vua như gần cọp, nhưng với nàng, lại thành "bầu bạn với quân vương, tựa bầu bạn với kẻ cuồng loạn!"

 

Như Ý cũng khó hiểu nhìn Kỷ Hành, khắp gương mặt lộ rõ vẻ như muốn nói “Phụ hoàng, vì sao người lại có thể như vậy?”, tỏ rõ sự không chấp thuận.

 

Kỷ Hành giận dữ song lại có chút bất lực: “Không được nói hai chữ kia.”

 

Điền Thất càng thêm không hiểu ra sao: “Hai chữ nào?”

 

“...” Kỷ Hành nghiến răng, nói: “Ngao đầu.” Nói đoạn, hắn quay mặt đi, trên má còn vương một tầng ửng hồng nhạt.

 

Điền Thất còn muốn biện bạch: “Ta nào có nói đầu ngao, ta chỉ nói quy ửm----”

 

Kỷ Hành trực tiếp bịt miệng nàng.

 

Điền Thất bị ép sát vào tường, cánh tay Kỷ Hành chặn ngang trước xương quai xanh, ghì chặt vai nàng, khiến nàng chẳng thể nhúc nhích. Nàng trừng to mắt, đáng thương vô cùng nhìn Kỷ Hành.

 

... Rốt cuộc là chuyện gì đây!

 

Thân thể dưới cánh tay mềm mại yếu ớt khôn cùng, tựa hồ chỉ cần hắn khẽ dùng sức là có thể nghiền nát. Kỷ Hành nới lỏng tay đôi chút, hắn bị đôi mắt to tròn đẫm lệ, tràn đầy uất ức của Điền Thất nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không mấy dễ chịu. Càng thêm làm cho hắn không thoải mái là, lòng bàn tay hắn áp lên môi nàng, làn môi mềm mại căng mọng khẽ cọ xát, tựa hồ có chút ngứa ngáy, nhưng lại như không chỉ dừng lại ở cảm giác đó.

 

Kỷ Hành càng thêm tức giận, nhiệt độ trên mặt cũng tăng thêm mấy phần, hắn ghé sát mặt vào gần hơn, híp mắt nguy hiểm nhìn Điền Thất: “Ngươi rốt cuộc có biết từ ngữ đó mang ý nghĩa gì không?”

 

Điền Thất cố sức lắc đầu lia lịa.

 

Kỷ Hành không khỏi bất đắc dĩ. Hắn buông tay ra, cảnh cáo nói: “Tóm lại, từ nay về sau không được nói đến.”

 

Điền Thất ngoan ngoãn gật đầu: “Tuân chỉ.”

 

“...” Đời này của hắn, vậy mà lại có lúc phải hạ loại ý chỉ này, quả là hiếm có thay!

 

Điền Thất thực sự hiếu kỳ khôn cùng: “Vậy... Hoàng thượng, vậy hai chữ kia rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

 

Kỷ Hành trừng mắt nhìn: “Cũng không được phép hỏi.”

 

“Tuân chỉ, tuân chỉ...”

 

Kỷ Hành sai người đưa Như Ý về Từ Ninh cung, đoạn lại sai người khiêng Đái Tam Sơn lên, ném về hồ Thái Dịch. Đoạn, hắn lấy khăn tay ra, dùng sức lau đi lau lại lòng bàn tay.

 

Trong lòng bàn tay tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác vừa rồi, thật kỳ lạ mà lại rõ ràng, lau thế nào cũng chẳng thể phai đi.

 

Điền Thất nhìn thấy động tác này của Kỷ Hành, cho rằng đó chính là cách vị Hoàng đế bệ hạ tôn quý kia biểu đạt sự ghét bỏ đối với một tên nô tài hèn mọn. Thế là nàng rất biết điều, không còn lảng vảng trước mặt Hoàng thượng nữa, xám xịt lui đi.

 

Bên này, Như Ý trở lại Từ Ninh cung, đưa tượng đất cho Thái hậu ngắm, nói với Thái hậu rằng Điền Thất tốt biết bao, bé thích người này biết bao nhiêu.

 

Mục đích của Như Ý vô cùng đơn giản. Phụ hoàng không ưa Điền Thất, lại còn phạt đánh Điền Thất, chỉ cần hoàng tổ mẫu cũng yêu mến Điền Thất, vậy thì Điền Thất lập tức sẽ không còn phải chịu khổ.

 

Thái hậu biết kẻ được gọi là Điền Thất này, dung mạo khá tốt mà miệng lưỡi lại ngọt ngào. Đứa cháu trai này của bà, rất ít khi ở trước mặt bà mà khen ngợi ai, nay gặp được một người có thể khiến nó vui vẻ đến vậy, tất nhiên phải trọng thưởng. Nghĩ đoạn, bà sai người gọi Điền Thất đến, khen ngợi đôi lời, rồi lại dặn dò mấy câu, cuối cùng sai người thưởng cho nàng một nén bạc.

 

Điền Thất ôm nén bạc cười híp mắt trở về Càn Thanh cung, nỗi không vui lúc nãy Kỷ Hành đem lại cho nàng cũng tan biến tựa mây khói.

 

Thế nhưng khi đến Càn Thanh cung, nàng lại phát hiện Hoàng thượng đang đứng ngoài cửa chính ngắm nhìn bầu trời, không rõ là đang ngắm sao hay ngắm trăng.

 

Điền Thất đành phải bất chấp khó xử mà đi qua, hành lễ với Kỷ Hành xong liền muốn chuồn đi.

 

Đáng tiếc, Kỷ Hành lại gọi nàng lại.

 

Điền Thất lo sợ bất an, cho rằng lửa giận của Hoàng thượng vẫn chưa nguôi. Chuyện tệ hại nhất là nàng từ đầu đến cuối cũng không rõ bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì, lại càng không biết phải làm sao để dỗ dành Hoàng thượng.

 

Ngoài dự liệu của nàng, ngữ khí của Kỷ Hành lại vô cùng ôn hòa, hắn hỏi: “Ngươi rất thích xuất cung ư?”

 

Tất nhiên rồi! Bên ngoài có biết bao nhiêu thứ để chơi đùa! Nội tâm Điền Thất kích động hò reo, còn vẻ mặt ngoài thì nàng giả bộ thâm trầm, đáp: “Nô tài yêu thích đều dựa vào sở thích của chủ tử, chủ tử muốn nô tài xuất cung, nô tài tự nhiên liền yêu thích xuất cung.”

 

Kỷ Hành khẽ hừ một tiếng. Giờ phút này mới tìm lại được sự cơ trí ư? Vừa rồi còn ngu ngốc hơn cả con rùa kia!

 

Chẳng qua Điền Thất thực không hiểu được thứ kia là vật gì, Kỷ Hành đối với chuyện này đã tìm ra lời giải thích hợp lý. Một gã thái giám từ năm mười một tuổi đã bị tịnh thân, đối với loại chuyện này không hề hay biết gì, quả thực là quá đỗi bình thường.

 

Nghĩ đến đây, hắn lại thấy vô cùng đồng tình với tên tiểu thái giám này.

 

“Nếu ngươi đã thích xuất cung, trẫm để ngươi làm Thải Phong sứ, thấy sao?” Kỷ Hành cất lời.

 

Điền Thất mừng rỡ đến mức đôi mắt nàng sáng bừng lên: “Đa tạ Hoàng thượng!”

 

Ánh mắt nàng quá đỗi nồng nhiệt, Kỷ Hành dời mắt đi, khóe môi khẽ cong: “Đáng có tiền đồ!”

 

Từ đó, Điền Thất đúc kết ra một lẽ. Hoàng thượng dù là một người có tính khí cổ quái, song sau mỗi lần hắn nổi cơn thì luôn ban cho nàng chút ân huệ. Cứ tính tới tính lui, hắn cũng xem như là một vị minh quân.