Thoáng cái đã đến tiết Đoan Ngọ (Mồng năm tháng năm).
Điền Thất rất mực yêu thích những ngày lễ tết, bởi cứ đến dịp này là nàng lại được ban thưởng, đặc biệt là những phần thưởng từ Càn Thanh cung lại càng hậu hĩnh. Ngoài những phần thưởng theo lệ thường, với tư cách là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, Điền Thất còn được Kỷ Hành ban thưởng thêm ngoài quy định. Phần thưởng này được đúc từ năm lượng năm phân vàng ròng, tạo hình thành một chiếc bánh ú lớn cỡ quả táo, với lá gói và dây buộc được làm sống động như thật, từng chi tiết đều rõ ràng sắc nét. Đến mức ấy rồi mà Kỷ Hành còn chê thứ này làm chưa đủ tinh xảo, cầm chưa đủ vừa tay. Chỉ là vàng kia quả thực là vàng ròng, phân lượng cũng đủ, rất thích hợp ban thưởng cho những kẻ ham thích tiền tài.
Thế là Kỷ Hành tiện tay ban cho Điền Thất hai chiếc, đoạn hài lòng ngắm nhìn cảnh tượng Điền Thất nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt sáng rỡ ôm lấy bánh ú vàng.
Ngày Đoan Ngọ này, ngoài những hoạt động chúc mừng thường lệ, Điền Thất còn cùng Như Ý mưu tính một việc bí mật.
Một vài nơi trong dân gian gọi tiết Đoan Ngọ là "Tết nữ nhi". Vào ngày này, những cô gái đã xuất giá thường về nhà thăm viếng, còn trong nhà nếu có tiểu cô nương, cũng sẽ được trang điểm tỉ mỉ một phen, quả đúng là "Sức tiểu khuê nữ, tận thái cực nghiên"(1). Điền Thất cũng muốn trang điểm cho tiểu cô nương, đáng tiếc trong hoàng cung lại chẳng tìm ra bé gái nào, chỉ có duy nhất một tiểu hoàng tử. Nàng đành dụ dỗ đứa bé trai này làm "diễn viên không chuyên" một hồi.
(1) Câu này ý là: "Trang sức cho tiểu khuê nữ, phô bày hết thảy vẻ đẹp mỹ lệ ra ngoài." Tiết nữ nhi này thịnh hành vào thời Minh Thanh.
Như Ý vốn dĩ bản năng bài xích việc mặc váy, song dù sao cũng chỉ là trẻ con. Chỉ cần cho chút quà bánh ngọt ngào liền bị dụ dỗ ngay lập tức. Tiểu hoàng tử lại chẳng thể nhìn thấy chính mình, thành thử mặc váy một hồi cũng quên mất bản thân đang mặc váy, cứ thế nên ăn thì ăn, nên chơi thì tiếp tục chơi.
Như Ý là hoàng tử, giới luật cung đình tuy rằng không có quy định "không được phép mặc váy cho hoàng tử", nhưng làm chuyện này quả thực có phần mạo hiểm. Tuy nhiên Điền Thất cũng không hề sợ hãi. Dẫu Như Ý còn nhỏ tuổi, song y là một đồng đội đáng tin cậy. Trẻ con đứa nào mà chẳng ham chơi? Vả lại, trang điểm thành bé gái xong trông thật quá đỗi xinh đẹp, Thái hậu vừa nhìn thấy đảm bảo sẽ thích ngay. Thái hậu đã ưng ý, thì còn ai dám thốt thêm nửa lời phản đối?
Quả nhiên, Điền Thất chỉnh trang cho Như Ý xong xuôi, liền dẫn cậu nhóc đi dạo quanh cung Từ Ninh một vòng. Thái hậu vừa trông thấy “tiểu cô nương” khả ái đến thế, cả tấm lòng đều tan chảy, bà ôm Như Ý vào lòng, hôn lấy hôn để, nụ cười rạng rỡ chẳng khép lại được.
Trừ những lời đã thông đồng từ trước ra, Như Ý còn tha hồ ứng biến, nói: “Ta thường nghe Hoàng tổ mẫu nhắc rằng người mong có cháu gái, Điền Thất lại bảo hôm nay là Tết nữ nhi, thế nên ta liền nghĩ giả trang thành cháu gái để làm vui lòng Hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu, người có thích không?”
Hài tử nói một tràng, chẳng khác nào tiểu lão nhân, khiến mọi người trong phòng nghe xong đều không khỏi bật cười.
“Thích, đương nhiên thích!” Thái hậu nhẹ nhàng điểm vào trán Như Ý, cười nói, “Tiểu Như Ý của ta nha, quả là tinh ranh như khỉ con!”
Từ trong cung Từ Ninh bước ra, Điền Thất một tay dắt Như Ý, một tay hướng bé giơ ngón cái lên, tấm tắc khen: “Điện hạ, người quả thực là bậc kỳ tài!” Lần này không phải nịnh bợ, mà tuyệt đối là tâm phục khẩu phục.
Như Ý nghe Điền Thất khen ngợi thì rất đỗi cao hứng, bước chân thoăn thoắt nhảy nhót, kéo tay Điền Thất hớn hở tiến về cung Càn Thanh. Vừa qua cổng nguyệt hoa, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Hành đang ở phía trước.
Kỷ Hành thoáng nhìn qua vẫn chưa nhận ra Như Ý. Hài tử trước mắt này ăn vận đúng kiểu cách điển hình của các tiểu cô nương: trên đầu búi hai chùm tóc trái đào đơn giản, hai búi tóc dựng đứng, trông tựa đôi tai mèo, được buộc bằng dây lụa đỏ thắm. Cuối dải lụa là trân châu cùng tua rua vàng rủ xuống, khẽ lắc lư theo từng bước chân. Tiểu cô nương vận một bộ y phục màu hoa anh đào, bên trên thêu hình trăm bướm vờn hoa, cần cổ mang một chiếc xích vàng sáng chói, cổ tay trái đeo một chuỗi Phật châu nhỏ xinh, cổ tay phải thì là một chuỗi chuông vàng, tiếng chuông trong trẻo du dương thật dễ nghe.
Cách rất xa, đã có thể thấy được khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương này, nhất là đôi mắt bồ câu cực kỳ có thần sắc. Kỷ Hành thầm nghĩ trong lòng, hài tử nhà ai mà đáng yêu đến thế, ắt hẳn phải ôm một bận.
Tuy rằng không nhận ra Như Ý, nhưng Kỷ Hành nhận ra Điền Thất, lại liên tưởng đến hài tử vẫn thường lui tới bên cạnh Điền Thất...
Tới gần vừa trông, quả nhiên chính là hài tử nhà ta.
Chẳng cần nghĩ ngợi cũng biết trò này do ai bày ra, Kỷ Hành trừng mắt nhìn Điền Thất một cái.
Điền Thất vô cùng không có tiền đồ, co rụt cổ lại.
Như Ý quả nhiên thật có nghĩa khí, thấy phụ hoàng trừng mắt nhìn Điền Thất, liền lập tức tự mình nhận tội, rằng: “Là chính ta muốn mặc váy.”
Kỷ Hành chẳng dễ lừa gạt như Thái hậu, song lúc này hắn cũng không vạch trần bọn chúng, bởi vì Như Ý giả trang thành tiểu cô nương thực sự quá đỗi khả ái, tâm tình hắn cũng vì thế mà dịu đi mấy phần, bèn xoay người ôm Như Ý lên, áp mặt vào gương mặt hài tử mà cọ cọ.
Như Ý cao hứng vung vẩy tay, chuông vàng trên cổ tay kêu leng keng đinh đang. Hài tử thấy phụ hoàng ôm hoài chẳng chịu buông, liền hướng Điền Thất đưa tay ra, “Điền Thất, ôm ta.”
Kỷ Hành cảm thấy con trai chẳng hề nể mặt ta, thế là nhân tiện lại trừng mắt nhìn Điền Thất thêm một lần.
Hắn quả thực không lý giải nổi, thái giám, cung nữ khéo dỗ trẻ con có không ít, vì sao Như Ý cứ khăng khăng muốn bám riết bên cạnh Điền Thất.
Về sau, hắn đúc kết được một quy luật: Phàm là người họ Kỷ, hễ thấy Điền Thất liền chẳng thể dứt ra.
Quả là oan gia tương phùng.
Điền Thất lĩnh hội sự bất mãn của Kỷ Hành, thế nên không dám đón lấy Như Ý, mà chỉ đáp: “Điện hạ, tiểu nhân sức yếu, e không ôm nổi người...”
Như Ý thất vọng thu tay về.
Kỷ Hành liếc nhìn thân hình nhỏ bé gầy yếu của Điền Thất, phán một câu: “Về sau không được càn quấy như thế nữa.” Rồi đặt Như Ý xuống, để hai người bọn họ tiếp tục du ngoạn.
Chờ Kỷ Hành đi rồi, Điền Thất mang Như Ý đi tìm Đái Tam Sơn chơi. Kỳ thật Như Ý sở dĩ thích cùng Điền Thất chơi đùa, chẳng phải chọn bừa bãi.
Điền Thất tổng hòa ưu điểm của cả thái giám lẫn cung nữ, có cơ trí lại hiểu biết thú vui, đó là lẽ dĩ nhiên. Nàng còn có tấm lòng tinh tế, đối đãi trẻ con với sự săn sóc ôn nhu đặc trưng của phái nữ, nói trắng ra, chính là mang tình mẫu tử. Nhũ mẫu của Như Ý cũng có tình mẫu tử, nhưng bởi vì quá đỗi cẩn trọng chu đáo, chẳng dám buông lỏng cho hài tử thỏa sức vui đùa. Kẻ có gan dẫn hài tử chơi đùa thỏa thích, lại chẳng có được sự ôn nhu như Điền Thất.
Như Ý dù chưa tròn bốn tuổi, tự nhiên không thể tự mình đúc kết những nguyên nhân này, hài tử chỉ biết bản thân thích cùng với Điền Thất vui đùa, chỉ thế thôi.
Tóm lại, đối với Như Ý, Điền Thất chính là đồng bọn thích hợp nhất.
Lúc này, hai đồng bọn này đã gọi Đái Tam Sơn tới, cưỡi rùa bơi lượn quanh hồ Thái Dịch đôi vòng. Như Ý thấy có người bưng bánh ú đi ngang qua, hài tử chợt nổi hứng, cũng sai người mang tới không ít bánh ú, muốn cùng Điền Thất cùng nhau thưởng thức. Điền Thất biết Như Ý ở cung Từ Ninh đã dùng bánh ú, nàng e Như Ý bỏ bữa cơm chính, nên chẳng dám để hài tử ăn nhiều, thế là dỗ Như Ý lột bánh ú đút cho Đái Tam Sơn.
Đái Tam Sơn nếm thử đủ loại bánh ú và nhân bánh một lượt, càng về sau càng trở nên kén chọn: Nếu chẳng phải nhân thịt thì nhất quyết không động đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, con rùa đen này quả thực đã sắp thành tinh rồi, cách một lớp gạo nếp, chẳng cần há miệng cắn cũng có thể đoán ra được nhân bánh thuộc loại gì. Nếu nhân bánh không phải thịt, thì nó liền rụt đầu xuống thấp một chút, sau đó bất động, tựa hồ lão tăng nhập định.
Cho ăn một hồi, còn lại vô số bánh ú đã bóc vỏ nhưng chưa hề động đũa. Điền Thất thấy ném đi thật quá đỗi đáng tiếc, mà chính nàng lại chẳng thể ăn hết, thế là hỏi han ý kiến những người xung quanh, xem liệu mọi người có muốn dùng bánh ú đã bị con rùa này ngửi qua hay không. Ai nấy nhao nhao bày tỏ mong được nhiễm chút tiên khí của thần rùa, thế là chút bánh ú kia không lãng phí một chiếc nào, đều yên vị trong bụng đám cung nữ thái giám tại nơi đó.
Như Ý thấy Đái Tam Sơn không ăn nữa, thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cậu bé chỉ vào hàng liễu rủ bên bờ sông nói. “Điền Thất, dùng cành liễu này bện cho ta một Đái Tam Sơn đi.”
Dùng cành liễu bện một con rùa có chút khó khăn, chủ yếu là do trước kia Điền Thất chưa từng thử qua. Bất quá hôm nay tiểu Như Ý đều nguyện ý mặc váy, thì Điền Thất tự nhiên muốn thỏa mãn hắn thật tốt, thế là liền bứt cành liễu thử bện.
Hai người sóng vai ngồi trên mai Đái Tam Sơn, những người xung quanh như cũ không dám dựa lại quá gần, bởi vì thần rùa tuy đã ăn no, nhưng cũng chẳng hề buông lỏng cảnh giác, mà vẫn vươn chiếc cổ dài, trợn trừng mắt, trông thật đáng sợ. Chuyện thần rùa cắn người, có kẻ từng trải qua, có kẻ nghe nói, tóm lại càng đồn đại càng khoa trương, hiện tại trừ Điền Thất và Như Ý ra, cơ bản không ai dám tới gần nó.
À đúng rồi, còn có một người sở hữu cái gan lớn như vậy nữa, đó chính là Hoàng đế bệ hạ của chúng ta. Chẳng qua là, mỗi khi Kỷ Hành đến gần Đái Tam Sơn, chỉ có một kết quả: lão rùa này tức khắc rụt đầu và tứ chi vào mai.
Chính Kỷ Hành cũng không thể hiểu, rốt cuộc là con rùa này sợ hắn hay là ghét hắn.
Kết quả hôm nay cũng giống như mọi khi. Tết Đoan Ngọ, hắn cũng không muốn tiếp tục xử lý chính sự, thấy vô vị quá đỗi, nghe nói con trai và Điền Thất đang ở hồ Thái Dịch vui chơi, hắn bèn tìm đến đây. Từ xa, hắn đã thấy một lớn một nhỏ hai người ngồi trên lưng rùa vừa cười vừa nói.
Người khác còn chưa kịp phản ứng thì Đái Tam Sơn đã trước tiên phát hiện ra hắn, thế là như thường lệ rụt đầu và tứ chi vào vỏ.
Kỷ Hành đến gần thêm chút nữa, mấy người xung quanh đang định thỉnh an, liền bị hắn ngăn lại. Hắn rất muốn lắng nghe xem Như Ý và Điền Thất đang nói chuyện gì. Căn cứ vào mục đích quan tâm đến việc giáo dục con trai, chuyện như thế này hắn cũng đã làm không ít lần.
Hắn nghe thấy tiếng nói mềm mại của Như Ý đang hỏi han, “Điền Thất, vì sao Tết Đoan Ngọ lại muốn ăn bánh ú vậy?”
Mười ba chữ! Bệnh cũ của Kỷ Hành lại tái phát, đếm xong rồi, hắn lại cảm thấy ghen tị, hờn dỗi.
“Là vì để tưởng niệm Khuất Nguyên.” Điền Thất và Như Ý đều đối mặt với hồ nước, không hề phát hiện ra Kỷ Hành. Nàng một bên vừa cúi đầu bện rùa, vừa trả lời Như Ý.
“Khuất Nguyên là ai?” Như Ý lại hỏi.
“Khuất Nguyên là một nhà thơ sống ở rất lâu trước kia, hắn bị chủ thượng của mình oan uổng, không được quan tâm, sau này phiền muộn không nguôi trong lòng, liền nhảy sông tự vẫn.”
Kỷ Hành khẽ gật đầu, chẳng tệ. Ít ra cũng hiểu được vài điển cố cơ bản, chẳng hề nói càn. Bất quá, sự hài lòng của hắn chẳng giữ được bao lâu.
Như Ý truy vấn, “Vì sao hắn lại bị oan uổng vậy?”
Chín con chữ, Kỷ Hành đếm xong, lại lắng nghe xem Điền Thất tiếp theo sẽ giải thích thế nào.
Điền Thất cảm thấy nói về vấn đề này tương đối là tốn nước bọt, hơn nữa cho dù có nói Như Ý chưa chắc đã có thể nghe hiểu, thế là liền thuận miệng nói càn, “Hắn họ Khuất, bởi vậy liền khuất (oan ức) mà chết.”
(Khuất Nguyên: “khuất” còn có nghĩa là “oan uổng, bị oan”)
“...” Kỷ Hành rất muốn hung hăng cốc đầu Điền Thất một cái: Đây là loại lý sự cùn gì vậy, đừng có làm hư con trai của ta.
Như Ý là đứa bé, nghe gì đều tin, lúc này đem lời nói càn rỡ cho là thật, thế là kinh ngạc nói, “Ta họ Kỷ, về sau chẳng phải sẽ 'gấp' (vội vã/lo lắng) mà c.h.ế.t sao? Ngươi thì sướng rồi, về sau có thể ăn đường 'ngọt' (ngọt ngào) mà chết.”
“...” Kỷ Hành đã bất chấp đếm chữ, hắn đang bị tư chất thông minh phi phàm, học một biết mười của con trai làm cho chấn kinh đến mức tột cùng. Chẳng qua, cái gì mà 'gấp mà chết', 'ngọt mà chết' chứ, thật quá đỗi hoang đường!
Kỷ Hành toan ngắt lời chúng, chợt nghe tiếng nói ngập ngừng của Như Ý, “Nếu như ta bị 'gấp' mà c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ?”
Với tính cách của ngươi, khẳng định trước tiên sẽ khiến người khác 'gấp' mà chết, Kỷ Hành thầm nghĩ trong lòng.
Điền Thất an ủi Như Ý, “Không sao đâu, thường ngôn rằng, 'sự do người tạo'. Sau này điện hạ chỉ cần không tức giận, không cuống quýt, tu thân dưỡng tính, làm một người quân tử khiêm tốn, tất nhiên sẽ không bị 'gấp' mà chết.”
Như Ý nghiêm nghị gật đầu.
Kỷ Hành hồi tưởng lại lúc trước bản thân đã được người khác dạy cho đạo tu thân trong Luận Ngữ như thế nào, rồi lại nhìn con trai trước mắt, hắn bỗng cảm khái vô vàn. Hắn phát hiện Điền Thất luôn có biện pháp biến một đống lời lẽ hoang đường thành những đạo lý thẳng thắn, đã vậy bên trong còn ẩn chứa nghĩa lý sâu xa khiến người ta phải suy ngẫm, nhưng rốt cuộc những đạo lý như vậy cũng bất quá là do tên tinh quái kia thuận miệng nói cho vui.
Thôi vậy, ít ra thì Như Ý cũng nhận được lời khích lệ đúng đắn, Kỷ Hành thầm tự an ủi bản thân.
Lúc này Như Ý đang cầm một chiếc bánh ú trong tay, cậu bé bóc vỏ một hồi, rốt cuộc cũng tự mình bóc xong, thế là giống như đang hiến bảo vật vậy, giơ đến trước mặt Điền Thất, “Điền Thất, ăn đi.”
Điền Thất đang nghiêm túc bện rùa đen, không buồn ngó tới, liền cắn một ngụm thật lớn, vừa nhai vừa tiếp tục bận việc. Chiếc bánh ú này là bánh nhân đậu, bên ngoài bao bởi gạo nếp, thật mềm dẻo thơm ngọt, vô cùng ngon miệng.
Như Ý không ăn, mà rướn người hôn nhẹ lên má Điền Thất.
Kỷ Hành rốt cuộc cũng chẳng thể nhẫn nại thêm. Ngay cả cốt nhục của hắn cũng chưa từng được hắn ôm ấp, hôn hít, thế mà giờ đây, kẻ thái giám này lại được Như Ý tùy tiện thân mật. Hắn bèn tiến lên phía trước, định bụng ôm Như Ý lên, đồng thời cố ý chen vào giữa Như Ý và Điền Thất.
Lưng rùa có hình vòm, Kỷ Hành muốn ôm Như Ý lên phải khom người về phía trước, cứ thế hạ thấp thân thể, gương mặt hắn cũng chỉ cao hơn mặt Như Ý chừng một tấc. Mai rùa khá lớn, hắn chẳng thể tiến tới quá nhiều, chỉ có cái cổ là vừa vặn chen vào giữa hai người họ.
Điền Thất biết Như Ý hôn nàng nhưng không hề hay Kỷ Hành đã chen đến gần. Nàng và Như Ý thường xuyên chơi trò ngươi hôn ta một cái, ta hôn ngươi một cái. Lúc này nàng đang chuyên chú bện đồ vật, bị Như Ý hôn một cái cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền nghiêng đầu đáp lại cái hôn của cậu bé, dù vậy ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi đồ vật trong tay.
Thế là, nụ hôn này chuẩn xác rơi trên gương mặt Kỷ Hành.