Mềm nhẹ tựa ánh trăng chạm mặt nước, sinh động như én về xuân. Cái hôn bất chợt ập đến này, khiến Kỷ Hành vốn không hề phòng bị, nhất thời sửng sốt kinh hoàng.
Lúc này, vòm trời sau tàng cây cổ thụ xanh ngắt, dương quang ấm nồng, mặt hồ soi bóng, gió nhẹ lay cành liễu rũ đung đưa. Cảnh sắc mềm mại thơm ngọt đến thế, quả thực rất thích hợp để trêu hoa ghẹo nguyệt, thêu dệt chuyện yêu đương.
Đương nhiên, đối tượng trong đó tuyệt không bao gồm thái giám.
Mấy người xung quanh đều như hồn xiêu phách lạc, toàn bộ tròn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ. So với đám đông, vẻ sững sờ của Kỷ Hành trái lại có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.
Bình tĩnh nhất vẫn là Như Ý, cậu nhóc chẳng màng khám phá thế giới của người lớn, mà chỉ đơn thuần nhắc nhở Điền Thất: “Điền Thất, ngươi hôn sai rồi.”
Điền Thất chợt nhận ra bản thân mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, nàng bị dọa đến nỗi tay chân rụng rời. Tùy tiện hôn người khác là một hành vi khinh bạc của bọn háo sắc, mà hiện tại, nàng đang mạo phạm thánh giá của Hoàng thượng ư?!
… Xin hãy cho nàng bình tâm trở lại một chút đã.
Sau khi bị mạo phạm, tạm thời Hoàng thượng không có thánh nhan nổi giận, mà hắn chỉ buông Như Ý ra, đứng thẳng lên, lặng lẽ nhìn về phía Điền Thất, ánh mắt u trầm như hồ thu thăm thẳm, ẩn chứa thâm ý khó lường.
Điền Thất như lăn từ trên lưng rùa xuống, mãi đến khi lăn bò trên mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại. Nàng nào dám phủi đi chút bụi đất trên người, chỉ thành thật quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi khẩn cầu: “Hoàng thượng thứ tội…” Ước gì nàng có thể có một cái mai rùa để che thân lúc này.
Theo cái quỳ này của Điền Thất, các cung nữ thái giám xung quanh cũng kịp thời bừng tỉnh, nhất loạt quỳ rạp xuống đất. Ngay cả Thịnh An Hoài cũng vội vàng quỳ xuống theo, hắn thầm đổ mồ hôi lạnh thay Điền Thất, chẳng biết tên tiểu tử kia liệu có thể chịu đựng qua kiếp nạn này hay không. Thịnh An Hoài lén liếc nhìn sắc mặt của Hoàng thượng một chút, thôi rồi, thánh nhan chẳng chút biểu tình.
Như Ý vẫn còn ngồi trên lưng rùa, nhìn phụ hoàng rồi lại nhìn Điền Thất. Cậu bé chẳng hề sợ hãi, bởi vì bé không cảm nhận được cơn giận của phụ hoàng. Trẻ con nhìn sắc mặt của người khác không giống như người lớn, bởi vì suy nghĩ và năng lực phân tích của trẻ chưa phát triển đầy đủ, thành ra khi cảm thụ tâm tình của người khác đa số là cảm nhận bằng trực giác thuần túy. Hiện tại, Như Ý thấy phụ hoàng có vẻ kỳ lạ, song người nào có giận dữ đâu.
Nếu phụ hoàng đã không nổi giận, vì sao mọi người lại sợ hãi đến vậy chứ?
Thế là Như Ý không hiểu hỏi: “Phụ hoàng, ngài không thích được hôn sao?”
Kỷ Hành không trả lời câu hỏi này. Đầu ngón tay hắn khẽ run rẩy, trong lòng có một loại cảm giác ngứa ngáy khó chịu, tựa như có ngàn vạn con kiến bò qua nhưng lại chẳng thể gãi được, quả thực bứt rứt khôn nguôi. Hắn chăm chú nhìn kẻ đầu sỏ đang quỳ trên mặt đất, lúc này đang run lẩy bẩy, đầu rũ thấp, ngay cả lời khẩn cầu tha tội cũng chẳng dám thốt ra.
Sự sợ hãi của Điền Thất khiến Kỷ Hành hơi có chút buồn bực. Đã hầu hạ hắn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ nàng ta lại xem hắn là kẻ hôn quân chỉ vì một nụ hôn mà ra tay c.h.é.m g.i.ế.c người sao, làm gì mà sợ thành như vậy?
Kỳ thật, Kỷ Hành đang hiểu sai vấn đề cốt lõi, đây không phải là vấn đề hôn hay không hôn, mà đây là chuyện mạo phạm thánh thể. Ngay cả cung nữ, muốn mị chủ cũng chỉ dám ném ánh mắt quyến rũ, chứ không thể tự tiện đụng chạm Hoàng đế. Huống chi là thái giám, bất thình lình hôn lên mặt Hoàng đế như vậy, còn ra thể thống gì.
Điền Thất sợ cũng chính là sợ cái tội danh này. Quan trọng nhất là, hiện tại dưới đại đình quảng chúng, có nhiều người chứng kiến như vậy, không thể so với thời khắc cầm áo của Hoàng thượng lau nước mũi lúc trước được. Lúc này có rất nhiều cung nữ thái giám vây xem, uy nghiêm của Hoàng thượng sao có thể tùy tiện bỏ qua việc này? Ngay cả Thịnh An Hoài cũng chẳng có cái thể diện lớn đến thế, nói gì đến Điền Thất nàng!
Kỷ Hành rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề ở đâu. Hắn chẳng hề muốn phạt Điền Thất nhưng mà ở trước công chúng bị người mạo phạm, còn bị nhiều người vây xem. Tóm lại phải làm ra vẻ, bằng không về sau loại nô tài nào cũng đều muốn cưỡi lên đầu chủ tử, không ra thể thống gì.
Chẳng qua là phải phạt thế nào đây? Phạt gậy, thân thể nhỏ bé của y nào chịu nổi vài ba trượng, không phạt thì khó mà răn đe kẻ khác. Trong lòng hắn khó xử muôn phần, thế là trên mặt đột nhiên trầm xuống, hỏi: “Ngươi còn có lời gì để nói?”
Điền Thất quá quen thuộc câu nói này, đây chính là ám hiệu để ngươi giao phó di ngôn trước lúc lâm chung vậy!
Nàng không muốn chết, hạ quyết tâm bất kể hậu quả ra sao, quỳ gối bò mấy bước, ôm lấy bắp chân Kỷ Hành mà khóc lớn: “Hoàng thượng tha mạng! Nô tài không muốn chết, nô tài còn muốn đi theo hầu hạ ngài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như Ý bị biến cố bất ngờ ấy làm cho kinh sợ, thấy Điền Thất khóc, hắn cũng òa khóc theo, vừa khóc vừa nói: “Van cầu phụ hoàng đừng để Điền Thất phải chết!”
Mấy người hầu cận Như Ý thấy tiểu chủ tử cũng khóc, làm sao có thể làm ngơ được? Thế là cũng không hẹn mà cùng khóc than, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.
Không ít người ở ngự tiền xem Điền Thất như người trên, giờ phút này cũng nhao nhao quỳ xuống khẩn cầu tha mạng theo.
Thịnh An Hoài thấy cảnh tượng như vậy, liền thừa thế đẩy thuyền mà khẩn cầu: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Điền Thất tuy là lỗ mãng nhưng hôm nay là Tiết Đoan Ngọ. Chúng nô tài đều mong Hoàng thượng được vui vẻ ăn tết, e rằng thấy huyết quang chẳng lành, chi bằng chờ qua tiết lễ rồi hãy tính sau?”
Kỷ Hành vô cùng ngột ngạt, ai nói trẫm muốn mạng của hắn!
Tuy nhiên, những lời như thế y lại không tiện cất lời, liền dứt khoát chỉ tay vào mấy tên thái giám đứng sau lưng Điền Thất: “Các ngươi, ném hắn vào trong hồ đi, có thể ném bao nhiêu xa liền ném bấy nhiêu xa.”
Điền Thất một bên khóc, một bên vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, nghe Kỷ Hành hạ lệnh xong, cuối cùng cũng an tâm. Ném vào trong hồ thì chẳng hề gì, nàng biết bơi.
Thịnh An Hoài cũng biết Điền Thất biết bơi, thế là nhanh nhẹn chỉ huy mấy người kia thi hành.
Điền Thất đã diễn trò, ắt phải diễn cho trót, vẫn còn đang ôm bắp chân của Kỷ Hành không chịu buông tay, nước mắt lúc này đều là giả: “Xin Hoàng thượng tha mạng, về sau nô tài nhất định không dám tái phạm! Nô tài sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài, nhất định khiến ngài được thỏa thuê, thư thái!”
Câu nói cuối cùng quá đỗi dễ khiến người ta mơ màng hão huyền. Kỷ Hành lại nhớ tới nụ hôn vô tình vừa rồi, trên mặt bỗng dưng nóng bỏng vô cùng, chợt không nhịn được mà gắt lên: “Còn không nhanh lên! Mau ném hắn cho xa khỏi mắt trẫm!”
Mấy người không dám chậm trễ, kéo Điền Thất ra, nâng tứ chi nàng lên rồi dùng sức ném thẳng vào hồ.
Vì lực đẩy quá mạnh, Điền Thất vừa rơi vào trong nước, lập tức tóe một cột sóng cao chừng một người. Nàng chìm vào trong nước, nhất thời không dám bơi lên trên, may mà chỗ này cách bờ rất xa, nước đủ sâu, nàng cũng không bị va đập đầu.
Như Ý khóc tê tâm liệt phế.
Kỷ Hành muốn ôm Như Ý lên nhưng lần này tiểu hoàng tử dứt khoát không chịu để Kỷ Hành ôm, mà nhất quyết đòi xuống nước tìm Điền Thất. Kỷ Hành bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Hắn không c.h.ế.t được.”
Như Ý không tin. Vừa đặt chân xuống đất, lúc này ai ôm cũng chẳng chịu, mà tự mình dùng đôi chân ngắn chạy về phía Từ Ninh cung, đòi tìm Thái hậu để tố cáo.
Kỷ Hành bị con trai làm cho tức giận đến không còn cách nào. Y đuổi theo vài bước, bỗng chốc lại đổi ý quay về, đá đá vào mai rùa cứng cáp của Đái Tam Sơn: “Đem con rùa đen c.h.ế.t tiệt này ném vào trong nước.”
Thịnh An Hoài có vẻ mặt muốn nói lại thôi suốt gần nửa ngày, hắn muốn nói một việc, nhưng suốt từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói. Thấy Kỷ Hành sai bảo xong liền quay lại đuổi theo Như Ý, hắn cũng bước nhanh chạy theo: “Hoàng thượng…”
“Chuyện gì?” Kỷ Hành đã đi một đoạn xa, quay đầu nhìn phía trong hồ, phát hiện Điền Thất đang nhô đầu lên, thấy y đang nhìn, vội vàng dìm mình xuống nước.
Kỷ Hành nhàn nhạt hừ một tiếng, rồi xoay đầu đi không nhìn lại, bàn tay y lại vô thức vuốt ve chỗ vừa bị hôn trên mặt, trong lúc lơ đãng chạm đến một vài thứ gì đó mềm mềm nhão nhão.
Đưa tay lên nhìn, chỉ thấy đầy những vụn bánh đậu.
Thịnh An Hoài yên lặng ngậm miệng lại.