Điền Thất chờ đợi mọi người đều đã khuất bóng, mới từ trong hồ bò lên. Đái Tam Sơn ở bên cạnh nàng bơi qua bơi lại, nó chẳng hiểu nàng đang bày trò gì, thấy nàng đi lên bờ nó cũng mon men đòi lên bờ theo.
Điền Thất vỗ vỗ vào mai rùa cứng ngắc của nó: “Ngươi cứ về trước đi.”
Đái Tam Sơn giống như là có thể hiểu được tiếng người vậy, ngẩng cái đầu to lớn của nó lên, rồi chầm chậm lặn xuống hồ nước.
Điền Thất tìm một người hỏi thăm đôi điều, biết được Hoàng thượng dẫn Như Ý đến Từ Ninh cung. Sau đó mới dám quay về Càn Thanh cung, lau khô thân thể, lại đổi một bộ quần áo. Nàng sợ Hoàng thượng trở về nên không dám nán lại lâu, rời khỏi Càn Thanh cung liền tản bộ về hướng ngược lại Từ Ninh cung.
Lang thang một hồi, nàng liền tới Ngự Hoa viên.
Ngự Hoa viên vô cùng náo nhiệt, Tiết lễ mà, ai nấy cũng đều ra ngoài dạo chơi. Có vài tần phi kỳ thực vẫn luôn mong ngóng Hoàng thượng sẽ đến đây tạo ra một cuộc tao ngộ tình cờ nào đó. Dù sao là ăn tết, Hoàng thượng cũng cần buông lỏng thể xác và tinh thần. Đáng tiếc là các nàng trông chờ cả buổi, chỉ trông tới một tên thái giám.
Nhờ phúc của Hoàng thượng, mọi người đều nhận ra Điền Thất. Phàm những ai thân cận Hoàng thượng, chư vị phi tần ắt sẽ trọng vọng, nếu người này có thể giúp mình thốt lên đôi lời, đương nhiên sẽ hiệu nghiệm hơn gấp bội so với việc các nàng tự mình khổ sở đợi chờ. Bởi vậy, các vị chủ tử đối với Điền Thất đều hết mực khách khí, tranh nhau ban thưởng.
Sờ túi tiền căng phồng, Điền Thất hân hoan khôn xiết. Nàng nào ngờ hiện giờ mình lại có được “uy vọng” như thế. Dù sao cũng là người khác chủ động ban tặng, nàng lại không cần đồng ý làm chuyện gì hết, không nhận lấy ắt phí hoài.
Khi vòng qua núi giả, đi tới đình hóng mát thì Điền Thất thấy ba năm cung nữ và một nữ tử duyên dáng mặc cung trang đang ở bên trong. Nàng liền vờ như không thấy, cúi đầu đi nhanh.
Nữ tử kia lại gọi nàng: “Điền công công đi chậm chút, có chuyện gì mà vội vàng vậy? Chẳng sợ ban ngày nắng độc chói chang, coi chừng trúng nắng.” Giọng nói của nàng mềm ngọt, ẩn chứa nụ cười thản nhiên.
Điền Thất không thể nào giả bộ như chẳng hề hay biết. Y quay người lại, tiến lên vài bước, khom người thi lễ rồi thưa: “Nô tài thỉnh an Uyển tần nương nương… Chỉ vì sợ trời nóng bức nên muốn vội vã đến nơi râm mát, bởi vậy đã không nhìn thấy nương nương tại đây, kính mong nương nương xá tội.”
Uyển tần nắm khăn tay che miệng mà khẽ cười: “Bản cung chẳng rảnh rỗi đi truy cứu tội lỗi của ngươi. Đang lúc lễ tết, các ngươi cũng đâu dễ dàng, số tiền này, ngươi cứ cầm lấy mà uống trà đi.” Nói đoạn, nàng ta liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh. Cung nữ kia lập tức hiểu ý, mang hai thỏi vàng nhỏ hình bánh nướng đặt vào tay Điền Thất. Y cầm lấy, nói lời cảm tạ.
Dẫu cho Uyển tần từng gặp qua Điền Thất, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng ta cùng y đàm thoại. Hôm nay thấy y không hề lanh lợi, hoạt ngôn như lời đồn, nàng ta liền thầm nghĩ tên tiểu thái giám chuyên nịnh hót, ưa bợ đỡ này đã coi khinh mình. Dù sao, lần được sủng hạnh gần nhất của nàng đã hai tháng trước. Bọn nô tài quen thói nịnh trên đạp dưới, thuận theo chiều gió, huống hồ đây lại là tên ngự tiền thái giám được tâng bốc nhất hiện nay.
Bởi vậy, trong lòng Uyển tần có chút phiền muộn, song mặt vẫn giữ nụ cười, miễn lễ cho y, rồi cho y lui.
Kỳ thực Uyển tần đã đoán sai. Điền Thất nào phải kẻ nông cạn như vậy, cho dù là phi tần thất sủng, y cũng chẳng muốn đắc tội hay tỏ rõ ý khinh thị.
Điền Thất sở dĩ không muốn giao thiệp cùng Uyển tần, chính là vì vị nương nương này là biểu tỷ của Tôn Phiền, mà mẫu thân của Tôn Phiền lại là cô ruột của Uyển tần.
Phụ thân Uyển tần quan chức không cao, cả nhà nàng đều nương tựa Tôn gia mà sinh tồn. Điền Thất đã chán ghét Tôn Phiền, thì đương nhiên cũng chẳng ưa vị biểu tỷ này của y.
Giờ phút này, Uyển tần vẫn chưa hay biết biểu đệ của mình bị hãm hại chính là do Điền Thất bày mưu. Nàng chỉ thầm cắn răng, trong lòng ngầm tính toán, sau này một khi đắc chí toại nguyện, nhất định phải dẫm nát đám tiểu nhân từng coi khinh mình dưới gót chân.
Rốt cuộc, Như Ý cũng không thể tố cáo. Bởi phụ hoàng đã dặn dò tiểu hoàng tử rằng, nếu tấu trình cùng Thái hậu, Điền Thất ắt sẽ lành ít dữ nhiều.
Như Ý tuy không tin song cũng chẳng dám. Khi bị Kỷ Hành cưỡng ép ôm vào Từ Ninh cung, tiểu hoàng tử đã khóc đến mức nấc nghẹn, lời nói cũng không trôi chảy, chỉ có thể thốt ra từng tiếng một cách đứt quãng.
Thái hậu đau lòng khôn xiết, ôm tiểu hoàng tử vào lòng, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt Kỷ Hành không chút biến sắc, phụ họa giải thích: “Điền Thất rơi xuống nước, Như Ý đau lòng, liền khóc đến nông nỗi này.” Lời nói này tuy không sai một chữ, song lại vô cùng xảo diệu, hoàn toàn vứt bỏ mọi liên quan đến bản thân chàng.
Thái hậu vuốt ve tấm lưng Như Ý, giúp tiểu hoàng tử thuận khí, rồi khẽ thở dài: “Tiểu Như Ý của ta quả là một đứa trẻ có tình có nghĩa. Chẳng qua tên nô tài kia cũng quá liều lĩnh, cớ sao lại rơi xuống nước chứ?”
Như Ý rụt rè nâng ngón tay chỉ về phía Kỷ Hành, bởi thiếu dũng khí nên ngón trỏ khẽ cong lại: “Phụ hoàng…”
Kỷ Hành híp mắt cắt ngang lời tiểu hoàng tử: “Trẫm thì sao?”
“Ngươi, ngươi…” Như Ý cảm nhận được ánh mắt uy h.i.ế.p của Kỷ Hành, liền tựa đầu vào gáy Thái hậu, thỏ thẻ: “Ngươi, bốn tuổi, còn, tè dầm…”
Kỷ Hành: “…”
Thái hậu: “…”
Thấy sắc mặt phụ hoàng vừa đen vừa trầm xuống, Như Ý rốt cuộc ngậm miệng, dùng đôi tay ôm chặt cổ Thái hậu, cúi mắt không nói lời nào.
Thái hậu cảm thấy vô cùng lúng túng, nhỏ giọng hỏi Như Ý: “Không phải đã dặn con không được phép nói cho người khác biết sao?”
“Mẫu hậu…” Kỷ Hành hít sâu một hơi: “Đây là lần cuối cùng trẫm giải thích, đó không phải là nước tiểu của trẫm, mà là nước trà do bà v.ú làm đổ, bà ấy không dám thưa với người.”
Thái hậu từ trước đến nay chưa từng tin lời giải thích này. Người không tin một đứa bé bốn tuổi có thể nhớ chuyện đó rõ ràng đến vậy, đương nhiên, vì để giữ thể diện cho Hoàng thượng, lần nào người cũng giả vờ tin tưởng.
Giờ đây bị Như Ý trong cơn cấp bách nói toạc ra. Người ho khan một tiếng, cúi đầu vuốt tóc cho Như Ý, rồi dùng khăn lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử, mới ngẩng đầu trấn định nhìn Kỷ Hành: “Chẳng qua là lời nói đùa với đứa nhỏ mà thôi, nó nghe là thật, chẳng lẽ ngươi cũng cho là thật sao? Ngươi cũng là đứa bé ư?”
Kỷ Hành nhất thời cạn lời. Chàng dù là bậc cửu ngũ chí tôn, cũng là từ trong bụng mẫu thân mà ra, bị mẹ ruột mình châm chọc vài câu, chàng quả thực chẳng có cách nào phản bác.
Thái hậu lại vuốt vuốt đầu nhỏ của Như Ý, nhìn chiếc váy xinh đẹp trên người tiểu hoàng tử, cảm thán rằng: “Tiểu Như Ý của ta nếu là tiểu công chúa thì đáng yêu biết bao nhiêu.” Nói xong, người lại khẽ thở dài: “Cũng chẳng biết ai gia có thể sống đến lúc nhìn thấy cháu gái ra đời hay chăng.”
Kỷ Hành nói: “Ngày lễ tết, mẫu hậu cớ gì lại thốt ra những lời như vậy.”
“Ai gia nói như vậy cũng là vì con, tuổi tác của con cũng chẳng còn nhỏ, lại chỉ có một đứa con là Như Ý, làm sao có thể xem là tốt được đây.”
Kỷ Hành chẳng thích nghe những lời này, chỉ cứng rắn khuyên Thái hậu vài câu, sau đó liền cáo lui.
Trở về Càn Thanh cung, dùng thiện xong, Kỷ Hành liền đến phòng tắm ngâm mình trong nước nóng. Nước trong bồn tắm chẳng phải nước ấm thông thường, mà là nước đã nấu cùng phong lan. Ngày Tết Đoan Ngọ này có một truyền thống đặc trưng là dùng nước hoa lan để tắm, bởi vậy ngày này còn có tên gọi là Tết Dục Lan (tết tắm hoa lan).
Dưới nhiệt khí ấm áp của nước tắm hoa lan vấn vít, Kỷ Hành thư thái híp mắt nhìn các cung nữ đang bận rộn qua lại trước mắt. Chàng bất giác nhớ đến chuyện Điền Thất rơi vào trong hồ sáng nay. Chàng không nhịn được mà khẽ hừ cười, nào ngờ cung nữ đang thêm nước ở bên cạnh giật nảy mình, tay nàng run lên, không cẩn thận làm văng mấy giọt nước, rơi vào trên mặt Hoàng đế bệ hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cung nữ cuống quýt đặt thùng nước xuống: “Hoàng thượng thứ tội!”
Kỷ Hành không chút để ý lau mặt: “Đi ban thưởng cho Điền Thất một ít lan thang, để hắn tắm gội.”
Vị cung nữ được ý chỉ liền cáo lui, một cung nữ khác bước tới tiếp tục thêm nước vào bồn. Xong xuôi, nàng ta cúi đầu đứng hầu một bên, chờ đợi sai bảo.
Vị cung nữ này búi tóc song chuy, trông tựa như kiểu tóc ban ngày Như Ý thường vấn. Kỷ Hành nhớ đến con trai mình khi được điểm trang thành tiểu công chúa, tiện thể lại nghĩ tới Điền Thất. Một ý nghĩ vô cùng đáng sợ liền dấy lên trong tâm trí hắn.
Nếu Điền Thất mặc nữ trang thì sẽ ra sao?
Hắn chăm chú đánh giá cung nữ trước mắt. Nàng kia vận bộ váy áo hồng nhạt, dáng người cân xứng. Chẳng qua, nếu là Điền Thất khoác lên bộ xiêm y này, tất sẽ tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Ý thức được ý nghĩ này có phần bất thường, Kỷ Hành liền có chút không tự nhiên mà sờ mũi.
Điền Thất nhận được ban thưởng lan thang để tắm, liền hiểu rằng đây là ý chỉ Hoàng thượng đã tha thứ cho nàng. Nàng tức khắc tinh thần phấn chấn mà tắm gội. Ngày hôm sau, đúng giờ nàng lên ca, vờ như chẳng có chuyện gì từng xảy ra.
Sau khi tan ca, nàng xuất cung dạo chơi. Lần này, nàng lại bất ngờ gặp Kỷ Chinh tại một tiền trang, hắn ta đã “ôm cây đợi thỏ” tự lúc nào.
Hôm nay Kỷ Chinh không phải tới tìm Điền Thất dạo chơi, mà là có việc muốn cùng hắn bàn bạc.
Đương nhiên, trước khi mở lời, hắn đã dẫn Điền Thất dạo qua không ít chốn. Từ tiền trang đến phường vải, từ tửu quán đến trà lâu, còn có sạp hương liệu, tiệm thuốc, vân vân...
Điền Thất dạo đến nỗi đầu óc choáng váng cả: “Vương gia, rốt cuộc người định mua vật gì vậy?”
“Mấy chốn này đều là sản nghiệp của vương phủ.” Kỷ Chinh đáp lời.
Điền Thất quả nhiên trợn tròn mắt, vô cùng hâm mộ cất lời: “Vương gia người quả thực giàu có phi thường.”
“Đâu có. Những gì ngươi thấy được chỉ là một hai phần mười mà thôi. Ta còn có rất nhiều cửa hàng cùng điền trang, đều là đặt mua từ lúc mới lập phủ, chỉ là hiện giờ không người trông nom.”
“Vì sao vậy?”
“Quản gia đã lớn tuổi, phải về quê dưỡng lão rồi.”
“Người lại mời thêm một quản gia nữa chẳng phải xong rồi sao.”
Kỷ Chinh chờ đợi chính là câu nói này, thế là hắn chân thành nhìn Điền Thất: “Điền Thất, ngươi có nguyện ý về Ninh vương phủ của ta không?”
Điền Thất tự chỉ vào mũi mình, có chút không dám tin: “Ta ư?”
Kỷ Chinh trịnh trọng gật đầu.
“Ta không làm được.” Điền Thất ngượng ngùng khoát tay: “Ta chưa từng quản qua những thứ này, nhỡ khiến việc làm ăn của người thua lỗ hết thì phải làm sao đây?”
“Chẳng sao. Lỗ vốn tính ta, còn nếu kiếm lời, ta chia cho ngươi ba phần.”
Điền Thất bỗng cảm thấy mồm miệng chực chua loét, trong khoảnh khắc nước bọt đã ứa ra tràn ngập. Nàng nuốt nuốt nước miếng, kích động hỏi: “Ba, ba phần sao?”
“Ừm, nếu ngươi không hài lòng, có thể bàn bạc lại.”
“Không, không, không, ý ta không phải vậy.” Điền Thất cắn răng, vẫn như cũ cự tuyệt: “Ta không có tài cán này, không thể tùy tiện nhận lời.”
Nghe Điền Thất nói xong, Kỷ Chinh có chút vắng vẻ: “Đã nói rồi, thua lỗ tính cho ta. Vả lại, ngươi vốn rất thông minh, ta đây là tin tưởng nơi ngươi, mới đích thân mời ngươi tới. Giữa ngươi và ta vốn không cần phải khách khí đến vậy.”
Điền Thất thấy ánh mắt mang theo tổn thương của hắn, trong lòng thế nhưng có chút hổ thẹn, vội hỏi: “Kia, vương gia, có thể cho ta hỏi một câu không, vì sao cứ nhất định phải là ta?”
“Ta nhất thời không tìm được người tài giỏi lại có thể tin tưởng, đành phải nói với ngươi vậy.”
“Nhưng ta là người hầu cận Ngự tiền, như thế thì…”
“Chẳng sao cả, hoàng huynh là người rộng lượng, một hai kẻ nô tài như ngươi, hắn nào sẽ để tâm?”
Hóa ra người đã nghĩ thông hết thảy rồi. Điền Thất gãi gãi đầu, còn định cự tuyệt nhưng Kỷ Chinh lại nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chặn lấy miệng nàng:
“Ngươi đừng vội vàng nói không. Ta là vì tốt cho ngươi, ngày ngày bị giam cầm trong hoàng cung, sao bằng tiêu d.a.o tự tại nơi vương phủ của ta? Ngươi muốn kiếm bao nhiêu tiền, đều có thể ở chỗ ta mà kiếm được, thậm chí còn hơn thế nữa. Nơi này của ta cũng không có mấy chuyện phiền lòng như trong cung, việc này chính ngươi cũng rõ ràng. Nói thật, cũng chỉ là vì ngươi, ta mới hạ mình cùng Hoàng thượng xin người. Ta và ngươi có duyên phận, cũng là thật lòng muốn mời ngươi. Dù cho ngươi cự tuyệt, cũng nên suy nghĩ một chút rồi hãy trả lời, coi như là quan tâm tới tấm lòng của ta, được không?”
Những lời này vừa dứt, khiến Điền Thất không thể nào thốt ra nửa chữ “không”, chỉ đành trước tiên gật đầu lia lịa.
Kỷ Chinh liền hạ ngón trỏ xuống. Đầu ngón tay của hắn thuận theo cánh môi mềm của nàng, nhanh chóng trượt nhẹ xuống phía khóe môi, dừng lại một chút, lưu lại một cái vuốt ve khẽ khàng mà ngắn ngủi, rồi không chút dấu vết buông tay.
Điền Thất vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, không hề phát giác.
Kỷ Chinh khẽ cười, chắp tay sau lưng cùng Điền Thất sánh bước. Hắn thấy Điền Thất dường như đang có điều suy tư, thế là không dẫn nàng đi nơi khác dạo chơi nữa, mà cùng nàng chào từ biệt, để nàng trở về cung.
Mắt thấy bóng lưng Điền Thất đi xa, Kỷ Chinh xoay người, cúi đầu nhìn xuống bàn tay phải của mình.
Hắn nâng ngón trỏ lên, chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận khẽ hôn lên đầu ngón tay đó.