Điền Thất quả thực nghiêm túc suy xét về đề nghị của Kỷ Chinh.
Kỳ thực, ngay từ đầu nàng cũng không có ý định ở lại hoàng cung làm thái giám cả đời. Lúc trước vào cung là vì có chút bất đắc dĩ, sau lại nghĩ rằng chờ để dành đủ tiền sẽ cáo bệnh mà rời đi. Thị phi trong hoàng cung quá nhiều, nàng lại không phải thái giám thực sự, về sau nàng còn muốn ra cung hưởng phúc nhàn tản qua ngày.
Tuy nàng hành sự chu đáo cẩn trọng, nhưng một khi bị bại lộ thân phận phi thái giám, e rằng tính mạng khó giữ trọn vẹn.
Chỉ là dục vọng con người tựa hồ không ngừng bành trướng, nàng ham tiền, đã kiếm thì thành nghiện, chẳng biết thế nào là đủ. Hiện tại kiểm kê gia tài một chút, nàng cũng đã có ba ngàn lượng bạc.
Số bạc này, chỉ cần không quá phung phí, đủ để nàng an hưởng cả đời.
Nếu đã vậy, cớ sao nàng không thoái ẩn khi đang ở đỉnh cao vinh hiển?
Tiểu Vương gia nói quả không sai, bước vào vương phủ của người cũng có thể kiếm bạc, lại không cần lo lắng cái đầu mình sẽ lìa khỏi cổ. Nếu như nàng sống không nổi ở vương phủ thì cứ ung dung mà rời đi, từ đó về sau ngao du trời nam đất bắc một phen, tìm một chốn sơn thủy hữu tình mà an cư lạc nghiệp, mở một cửa tiệm nhỏ, đủ ăn đủ mặc, cứ thế sống trọn đời.
Bởi vậy, Điền Thất càng ngẫm càng thấy đề nghị của Vương gia không tồi, chi bằng… cứ nghe theo hắn?
Nhưng mà, Hoàng thượng liệu có nổi giận chăng? Kẻ hầu cận của mình lại đầu quân cho chủ khác?
Chắc hẳn là không đâu nhỉ? Nàng vốn dĩ luôn chọc giận Hoàng thượng, lần này nàng đi, có lẽ Hoàng thượng sẽ thở phào nhẹ nhõm?
Không đúng, có lẽ Hoàng thượng không ghét nàng? Nếu quả thực ghét bỏ, hà cớ gì lại đề bạt nàng?
Chẳng lẽ bởi Như Ý yêu thích nàng?
Cũng có khả năng…
Điền Thất suy nghĩ đến nhức óc, cuối cùng đành hạ quyết tâm án binh bất động, chờ Vương gia chủ động thỉnh cầu Hoàng thượng ban người. Dẫu sao nàng vốn chỉ là một kẻ nô tài hèn mọn, trước giờ phận nô tài đi hay ở nào có cần hỏi ý kiến bao giờ.
Về việc trung thành, phẩm hạnh: mấy thứ như “một nô không hầu hai chủ”, Điền Thất chưa từng nghiêm túc suy xét. Dẫu sao, thái giám vốn không cần phẩm hạnh, mà nàng cũng đâu có phản bội Hoàng thượng.
Kỷ Chinh nghe Điền Thất trả lời, trong lòng hớn hở khôn xiết, ngày hôm sau liền vào cung diện kiến Kỷ Hành. Trước hết, hắn bẩm báo rõ hiện trạng nhân tài trong vương phủ mình đang hao hụt nghiêm trọng.
Kỷ Hành nghe vậy thấy không ổn, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Nói đoạn, Kỷ Chinh tiếp lời: “Hoàng huynh là bậc hiền tài trong việc dạy dỗ cấp dưới, huấn luyện nô tài cũng hơn người gấp trăm lần. Thần đệ khẩn cầu Hoàng huynh ban cho một hai tên nô tài để cùng đệ phân ưu, hầu cho đệ không đến mức luống cuống tay chân, không làm Hoàng huynh mất mặt.”
Kỷ Hành chau mày: “Ngươi vừa ý ai?”
“Thịnh An Hoài làm việc trầm ổn lão luyện, là người có thể gánh vác trọng trách.”
“Chẳng qua hắn là người Hoàng huynh dùng quen, thần đệ tuy đang cầu hiền nhược khát, cũng không dám vọng tưởng có được hắn. Điền Thất ở bên cạnh Hoàng huynh xem ra cũng không tệ, tuy rằng so với Thịnh An Hoài còn kém chút, nhưng cũng là kẻ thông minh lanh lợi, có thể làm được việc. Tên nô tài này lại vô cùng hợp mắt thần đệ, xin Hoàng huynh thành toàn.”
(1) Ý chỉ việc bức thiết chiêu mộ hiền tài.
Quả nhiên không sai!
Kỷ Hành cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một trận lửa giận ngút trời, hung hăng thiêu đốt, khiến gân xanh trên trán hắn giật thon thót. Hắn hít sâu một hơi, cố áp chế nỗi bất thường trong lòng, cười lạnh nói: “Ngươi muốn một tên nô tài, trẫm nào có keo kiệt, ngươi là hoàng đệ ruột thịt của trẫm, tự nhiên muốn gì được nấy. Đừng nói Điền Thất, cho dù là Thịnh An Hoài, ngươi muốn hắn cũng có thể mang đi. Nhưng mà A Chinh, ý ngươi không nằm trong lời, rốt cuộc trong lòng ngươi giấu diếm chủ ý gì, tự ngươi phải hiểu rõ!”
“Hoàng huynh lo lắng thái quá, thật sự khiến thần đệ kinh hãi.”
“Lo lắng thái quá sao? Trẫm chính là vì suy nghĩ quá nhiều, mới bỏ mặc ngươi trở thành bộ dạng hôm nay. Ngươi chẳng qua là vừa ý nhan sắc của Điền Thất, mơ tưởng dụ dỗ hắn về phủ để suồng sã khinh nhờn. Chơi đùa trai trẻ, thế mà lại dám giở trò đến ngự tiền, thật là to gan!” Kỷ Hành càng nói càng thêm nổi giận, không nén được mà nhướng cao đôi lông mày, vẻ mặt hung thần ác sát.
Kỷ Chinh cuống quýt quỳ xuống: “Hoàng thượng minh giám, thần đệ tuyệt đối không có loại tâm tư xấu xa như vậy.”
“Vậy ư, nếu không phải đoạn tụ, vậy thì trở về ngoan ngoãn cưới một thê tử, an phận mà sống qua ngày. Ngày mai trẫm sẽ sai người mang danh sách các nữ tử vừa độ tuổi đến vương phủ, ngươi hãy cẩn thận mà chọn một người cho trẫm.”
“Hoàng huynh… Thần đệ tạm thời không muốn thành thân.”
“Ngươi còn dám nói ngươi không phải đoạn tụ!”
Kỷ Chinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc này cũng có chút bực dọc, không nén được mà giải thích: “Thần đệ nào có đoạn tụ, cũng chẳng hề muốn khinh nhờn Điền Thất. Thần đệ cho rằng, sống trên đời này được một tri kỷ là đủ rồi, cho dù người tri kỷ ấy là nam nhân cũng chẳng có gì đáng ngại, Hoàng huynh cần gì phải lao thần động khí đến vậy.”
“Quả là không biết hối cải.”
“Hoàng huynh nói quá lời rồi.” Kỷ Chinh quyết định không dây dưa vấn đề này nữa, mà tiếp lời: “Hôm nay thần đệ đến đây chỉ vì muốn cầu một hai người giúp đỡ, vạn mong Hoàng huynh thông cảm mà bỏ qua sở thích riêng.”
Kỷ Hành híp mắt đánh giá Kỷ Chinh: “Nếu trẫm nói không thì sao?”
Kỷ Chinh buông mắt nói: “Hoàng huynh là ngôi cửu ngũ chí tôn, dưới tay có vô số nhân tài kiệt xuất, tất nhiên sẽ không keo kiệt một tên nô tài. Hoàng huynh ngài đã chán ghét đoạn tụ đến thế, nếu cứ nắm giữ một tên tiểu thái giám thanh tú mãi mà không chịu buông, trái lại dễ dàng khiến người ngoài hiểu lầm, ấy ắt là chuyện Hoàng huynh không muốn thấy.”
Lời của Kỷ Chinh lần này rõ ràng là cố tình bức Kỷ Hành, khiến chàng không thể không buông tha Điền Thất. Song chẳng hiểu vì sao dạo gần đây Kỷ Hành lại vô cùng mẫn cảm, những lời này lọt vào tai chàng liền mang thêm tầng ý tứ khác.
Ngươi nói ta là đoạn tụ ư? Ta thấy chính ngươi mới có vẻ như đoạn tụ!
“Phản, phản nghịch!” Kỷ Hành chỉ thẳng Kỷ Chinh, giận đến mức ngón tay run rẩy: “U mê không tỉnh ngộ, c.h.ế.t không hối cải! Còn dám già mồm cãi láo, ngỗ ngược huynh trưởng? Hôm nay trẫm phải thay Tiên hoàng giáo huấn kẻ con cháu bất hiếu là ngươi, xem ngươi còn dám càn rỡ nữa hay không!” Đoạn, chàng hướng ra ngoài cửa hô lớn: “Người đâu!”
Mấy tên tiểu thái giám đáp lời, đẩy cửa bước vào. Kỷ Hành liền hạ lệnh: “Mau lôi Ninh Vương đến Thái miếu, mang gia pháp đến cho trẫm!”
Thái miếu là nơi thờ phụng bài vị tổ tông bao đời của Kỷ gia. Hoàng thượng nói muốn dùng gia pháp, ý tứ là muốn đánh roi Ninh Vương ngay trước linh vị tổ tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Chinh nghe hoàng huynh muốn hạ hình phạt với mình, lại chẳng hề cầu xin tha thứ, ngược lại ngẩng cao đầu đứng im, chẳng nói một lời.
Kỷ Hành thấy bộ dạng quật cường ấy của hắn thì càng thêm tức giận.
Điền Thất không dám ló đầu ra, lúc này nàng đang đứng sau cánh cửa, nghe rõ mồn một. Nghe Hoàng thượng muốn đánh Ninh Vương, trong lòng nàng không đành. Suy cho cùng, chuyện này vẫn là vì nàng mà ra, Ninh Vương là người trượng nghĩa, lẽ nào nàng lại an lòng làm kẻ nhát gan?
Thế là Điền Thất vội vàng xông từ cửa sau ra, chạy thẳng vào trong điện, quỳ sụp trước mặt Kỷ Hành: “Xin Hoàng thượng bớt giận. Chuyện này không liên quan đến Ninh Vương, là do nô tài chủ động cầu xin cùng hắn đi, Ninh Vương thấy vậy mới tốt bụng bẩm tấu lên ngự tiền.”
Kỷ Chinh kinh ngạc thốt lên: “Điền Thất, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!”
Điền Thất lén lút đưa mắt ra hiệu cho hắn: Ngươi câm miệng trước đi.
Kỷ Chinh liền không nói nữa, nhưng vẫn căng thẳng theo dõi hai người bọn họ, để đề phòng có biến động bất ngờ nào xảy ra, gây nguy hiểm đến tính mạng của Điền Thất.
Kỷ Hành chẳng hề có động thái gì khác. Chàng chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Điền Thất, không nói một lời, sắc mặt lại u ám đến đáng sợ, tựa như sắp có một trận giông bão kéo đến, mây đen bao phủ khắp trời.
Mấy tên thái giám đứng cạnh Ninh Vương thấy Hoàng thượng như vậy cũng không dám hành động hay lên tiếng, chỉ ước bản thân hóa thành vô hình. Ước gì Hoàng thượng nhìn không thấy, không thấy bọn ta…
Đây cũng là lần đầu tiên Điền Thất thấy Hoàng thượng nổi trận lôi đình đến vậy, sắc mặt kia tựa hồ muốn đem tất cả mọi người nơi đây băm vằm thành vạn đoạn. Nàng không nhịn nổi rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng ngài nghe nô tài giải thích một chút…” Miệng nàng run rẩy nói xong, trong lòng lại quay cuồng tính toán thật nhanh. Nhưng biết giải thích sao đây?
Kỷ Hành vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, làm ra vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe nàng giải thích.
Điền Thất: “…”
Nàng không biết nên nói gì. Vừa rồi vì xúc động nên đã kéo mọi chuyện về phía mình, giờ phút này mới chợt nhận ra cho dù giải thích thế nào cũng đều không ổn thỏa. Hoàng thượng vốn đã hoài nghi nàng dụ dỗ Ninh Vương, bây giờ nàng còn tự nhận chính mình chủ động gần gũi Ninh Vương, vậy chẳng phải là ngồi không cái tội danh này sao?
Nếu nói bản thân là bị bức bất đắc dĩ, vậy nguyên do ở đâu? Hoàng cung không tốt chăng? Hay Hoàng thượng không tốt? Ha ha…
Đầu óc Điền Thất trống rỗng. Nàng lo lắng đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, há miệng nhưng không tài nào thốt nên lời.
“Nói đi.” Kỷ Hành tiến về phía trước hai bước, đứng trước mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt u lãnh thấu ra sự thất vọng nồng đậm. Chàng khẽ giật khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Không nói được sao?”
Điền Thất bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nàng ngoái đầu nhìn ra phía sau, đáp: “Hoàng thượng, nô tài không dám nói…” Cứ kéo dài được chốc lát nào hay chốc lát đó.
Kỷ Hành lập tức quay sang những người khác: “Các ngươi lui ra ngoài trước.”
“Các ngươi” ở đây bao gồm cả Kỷ Chinh.
Kỷ Chinh tuy rằng vẫn còn lo lắng khôn nguôi nhưng hắn biết nếu mình cứ cố chấp ở lại đây thì chưa chắc đã tốt cho Điền Thất, thế là đành phải miễn cưỡng lui ra ngoài. Ra đến bên ngoài rồi mà lòng vẫn vương vấn Điền Thất, không muốn rời đi. Hắn muốn biết kết quả cuối cùng, một khi Hoàng thượng muốn xử trí Điền Thất thì hắn cũng có thể kịp thời ra tay cứu người.
Nhớ lại cảnh Điền Thất vì mình mà dũng cảm xông vào, Kỷ Chinh vừa lo lắng, lại vừa cảm động sâu sắc, trong lòng bắt đầu dâng lên một cỗ cảm giác ngọt ngào.
Nhưng mà nghĩ đến Hoàng thượng, Kỷ Chinh lại thấy khó tin, vì sao Hoàng huynh lại đột nhiên nổi giận đến mức như vậy?
Trong điện, Hoàng thượng vẫn cứ tiếp tục phẫn nộ. Lòng chàng ngập tràn lửa giận đến mức gần như kết băng, hiện tại chỉ còn chờ một khe hở để bộc phát.
Điền Thất nhân lúc thở dốc liền sắp xếp lại toàn bộ sự việc. Nguyên nhân chủ động đến vương phủ tuyệt đối không thể là vì bị vương phủ hấp dẫn; vấn đề này nhất định phải bắt nguồn từ hoàng cung, từ chính bản thân nàng.
Nhưng cũng không thể nói hoàng cung có gì không tốt, nếu không chẳng khác nào vả vào mặt Hoàng thượng. Vậy thì nguyên nhân khiến bản thân muốn rời khỏi hoàng cung cũng chỉ có thể là…
Linh quang trong đầu Điền Thất chợt lóe lên, nàng ôm lấy bắp chân của Kỷ Hành, khóc lóc ròng ròng nói: “Hoàng thượng, nô tài mến mộ ngài, thầm yêu trộm nhớ ngài, mỗi ngày nô tài đều vì ngài mà thần hồn điên đảo, ngày không yên giấc đêm không an giấc, ăn không ngon ngủ không yên!”
Kỷ Hành cứ như bị sét đánh ngang tai, ngây người đứng tại chỗ.
Điền Thất chưa hề hay biết cuồng nộ đang dâng trào, vẫn còn say sưa với lời thoái thác của bản thân: “Nô tài biết ngài là Hoàng thượng, nhưng mà nô tài… chẳng thể tự chủ được bản thân! Lỡ như có một ngày ta không nhịn được mà mạo phạm ngài, đến lúc đó nô tài c.h.ế.t vạn lần cũng không hết tội, với lại ngài là Hoàng thượng, làm sao có thể bị nô tài khinh nhờn được! Mỗi khi nô tài nghĩ đến chuyện này liền khiếp sợ khôn nguôi, nên đành phải dùng hạ sách này, trong lòng chỉ nghĩ, ta ái mộ ngài sâu đậm như vậy, cho dù là cách xa Càn Thanh cung cũng chưa hẳn hữu dụng, biện pháp tốt nhất chính là rời khỏi hoàng cung. Vì thế, nô tài mới cầu khẩn Ninh Vương gia xin ngài ban cho nô tài. Ninh Vương gia cũng không muốn Hoàng thượng bị thái giám khinh nhờn, nên liền đáp ứng.”
Thôi được, loại giải thích này tuy rằng có chút khiên cưỡng, nhưng xuất phát từ ý tốt. Điền Thất cảm thấy tội c.h.ế.t của bản thân hẳn là có thể được miễn xá. Hơn nữa, nàng sở dĩ dám đánh bạo thừa nhận bản thân thầm mến Hoàng thượng, là bởi vì nàng phát hiện sự khoan dung của Hoàng thượng đối với việc bị thái giám khinh nhờn vẫn tương đối cao, bằng chứng chính là sự kiện hôn nhầm trước đó.
Hiện tại, chỉ còn chờ xem quyết định của Hoàng thượng.
Nhưng mà Hoàng thượng lại chậm chạp không cất lời.
Trên mặt Kỷ Hành tuy rằng vẫn giữ vẻ trấn định, nhưng trong lòng cũng đã dậy sóng trùng trùng. Hắn biết tên tiểu biến thái này tơ tưởng ta, nhưng đột nhiên lại gặp lời bộc bạch trắng trợn, lớn mật đến nhường này thì trái tim hắn vẫn không sao áp chế được mà đập điên cuồng không ngớt.
Hắn là một người trầm mặc kín đáo, cho dù là tần phi hậu cung, khi bộc bạch tình yêu đối với ta cũng đều là mượn hoa ví liễu, chưa hề gặp qua phương thức cuồng dã phóng túng đến vậy.
Nhưng mà điều gì càng trắng trợn, thẳng thắn thì lại càng nồng nhiệt, cũng càng làm cho người ta mặt đỏ tim đập không ngừng. Lửa giận ngút trời của Kỷ Hành đã sớm tan thành mây khói, mà thay vào đó là sự mềm mại dâng đầy khắp thân. Có những phản ứng không cách nào khống chế, hắn muốn bình ổn lại nhịp đập trái tim cùng với hơi nóng trên gương mặt, nhưng kết quả cũng là phí công. Thấy Điền Thất ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao Kỷ Hành bỗng thấy có chút chột dạ, thế là hắn cố ý hơi ngẩng đầu lên, chỉ để lộ chiếc cằm cho Điền Thất chiêm ngưỡng.
Điền Thất từ trên chiếc cằm tú lệ này nhìn không ra Hoàng thượng đang vui hay giận, thế là đành đánh bạo hỏi han: “Hoàng thượng, ngài có thể tha thứ nô tài không?”
Kỷ Hành lại chợt hỏi một đằng đáp một nẻo: “Ngươi khóc cái gì mà khóc, khó coi c.h.ế.t đi được.” Nói xong, rụt chân xoay người bỏ đi.
Điền Thất còn định nói chuyện, bất thình lình, giữa không trung một vật gì đó bay xuống, rơi trúng mặt nàng. Nàng kéo xuống xem, là một dải khăn lụa trắng.
Điền Thất dùng dải khăn này xoa xoa vết nước mắt trên mặt, nàng nhìn bóng lưng đang dần dần xa cách kia, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng bảo toàn được cái mạng nhỏ nhoi này.