Kỷ Hành chợt trông thấy một thân thể.
Thân thể nữ nhân, mềm mại trắng nõn, mịn màng vô cùng, tựa như đang nắm một dải lụa ấm áp trong tay. Nàng đưa lưng về phía hắn, trên người chẳng vương một mảnh y phục nào, eo nàng bị hắn nắn bóp, nàng bứt rứt vặn vẹo.
Kỷ Hành đè lên thân nàng, thở dốc ồ ồ, hắn thúc mạnh eo, đổi lấy những tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ nàng.
Nữ nhân bỗng quay đầu lại, khẽ cười uyển chuyển với Kỷ Hành, nét mị hoặc lan tràn khắp dung nhan.
Trong lòng Kỷ Hành bỗng giật mình kinh hãi. Bởi vì khuôn mặt kia không phải ai khác, mà chính là Điền Thất. Kỷ Hành chỉ thấy trong đầu nổ vang một trận, tựa thiên lôi giáng xuống tứ phía, nhất thời toàn thân không thể nhúc nhích, tiếp đó đầu óc trống rỗng, liền mất đi ý thức.
Một lát sau, Kỷ Hành mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt là ánh nến mờ ảo xuyên qua tấm màn giường màu vàng. Hắn đang mặc quần áo nằm nghiêng, đôi tay ôm chặt chăn mền, hai chân khép chặt, đè nén đệm chăn dưới thân.
Hắn vừa động thân, thứ giữa hai chân cách lớp quần lót cùng chăn mền khẽ cọ xát. Đưa tay sờ lên chỗ ấy, quả nhiên đã ướt đẫm một mảng.
Trong phòng mùi long tiên hương (1) thoang thoảng. Kỷ Hành trở mình nằm xuống, khẽ kéo chăn. Mùi hương vốn bị che khuất dưới lớp chăn liền bay ra ngoài, nhất thời trong màn giường tràn ngập mùi xạ hương thoang thoảng, khiến người ta nghe thấy mà nóng bừng cả mặt.
(1) Long tiên hương: Là loại hương liệu cao cấp quý báu nhất, có mùi thơm còn hơn cả xạ hương. Vật này ở thể rắn, được ngư dân ven biển vớt lên, sau vì mùi thơm kỳ lạ mà tiến cống cho Hoàng đế. Dịch mặt chữ thì “long tiên” có nghĩa là nước miếng rồng, có tên này là do lúc “long tiên hương” mới được phát hiện thì bị các nhà luyện đan thời xưa cho rằng thứ này là “nước miếng” do “rồng” ở trong biển khi ngủ chảy ra. Nhưng thật ra “long tiên hương” là chất bài tiết của cá nhà táng, do khi cá nhà táng cắn nuốt các loại động vật lớn như mực hoặc bạch tuộc lại không thể tiêu hóa được chân răng hoặc các bộ phận cứng khác. Những thứ này tích tụ trong ruột cá nhà táng, kích thích ruột của cá nhà táng phân bố ra một loại dịch có dạng như sáp nến bao bọc lại, từ đó hình thành “long tiên hương”. “Long tiên hương” bị cá nhà táng nôn ra hoặc bài tiết theo phân ra ngoài.
Kỷ Hành khẽ thở dài một tiếng.
Thân là Hoàng đế, làm mộng xuân thì cũng đành, thế nhưng lại còn mộng thấy một tên thái giám.
Kỷ Hành cảm thấy khó mà chấp nhận nổi. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt rồi lại hiển hiện ra thân thể mê hoặc kia, trên thân thể đó lại là một khuôn mặt khiến người ta khó chịu khôn nguôi.
Hắn chỉ đành mở to mắt, đôi tay khẽ đè nhẹ huyệt thái dương.
Ắt hẳn là vì lời bộc bạch ban ngày của Điền Thất làm cho y mê muội, nên ban đêm vô tình lại chiêm bao thấy nàng. Kỷ Hành tự nhủ, cần phải tìm cho bản thân một lời giải thích hợp lẽ, giấc mộng của phàm nhân vốn kỳ quái, hà tất bận tâm làm gì.
Dẫu nghĩ vậy, lòng y vẫn còn vương chút khó chịu.
Sáng sớm thức dậy, chúng nô tài trực đêm đầu trong Càn Thanh cung đến thỉnh an Hoàng thượng. Điền Thất cũng trơ trẽn chen vào giữa hàng, len lén dò xét thần sắc của Thánh thượng.
Xem ra không mấy vui vẻ?
Đang lúc dò xét, bất ngờ Hoàng thượng lại nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt ấy tựa lưỡi d.a.o sắc lạnh, như muốn xẻ nàng ra mà xét soi.
Điền Thất cuống quýt cúi gằm đầu, thầm nghĩ hôm nay Hoàng thượng tâm tình không tốt, phải cẩn trọng hành sự. Hôm qua tuy rằng nàng đã lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, nhưng trong lòng Hoàng thượng chưa chắc đã không hoài nghi, nàng cần tìm cơ hội biểu lộ lòng trung thành.
Sáng hôm ấy trôi qua yên ổn. Kỷ Hành hạ triều xong, liền đến thỉnh an Thái hậu, sau đó theo lệ thường ngự giá đến điện Dưỡng Tâm xử lý chính sự.
Chỉ vừa nhìn thấy Điền Thất đứng một bên, lòng y liền nổi lên chút ưu phiền, không ngừng vô thức nhớ về giấc mộng hoang đường đêm qua. Càng nghĩ, sắc mặt y đối với Điền Thất càng tệ hại, không nén được mà trừng mắt nhìn nàng.
Điền Thất: “…”
Nàng quả thực chẳng rõ bản thân đã phạm lỗi gì. Trong lòng tự mình cẩn thận kiểm điểm một phen, Điền Thất chợt nhớ ra một chuyện, nàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn được gấp gọn gàng, hai tay dâng lên trước mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng, đây là khăn tay của Người. Đa tạ ân điển Người đã ban, cho nô tài mượn dùng tấm khăn này. Vật ngự dụng, nô tài nào dám cất riêng, đã giặt sạch sẽ tinh tươm. May mà đang độ hè, nên khô ráo thật nhanh.” Nàng vẫn nhớ lần trước Hoàng thượng đã khó chịu vì một chiếc khăn. Lần này lại trừng mắt với nàng, ắt hẳn vẫn là vì chiếc khăn ấy.
Chẳng ngờ Hoàng thượng lại phăng bút xuống, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn nàng: “Trẫm há là kẻ nhỏ mọn đến vậy, một chiếc khăn thôi mà chẳng thể ban thưởng cho ngươi?”
Điền Thất thầm nghĩ vị Hoàng thượng hiện tại này cùng vị Hoàng thượng lúc trước e là chẳng phải cùng một người, nàng đành thu khăn về, cười nịnh nọt nói: “Là nô tài đã hiểu sai thánh ý, nô tài ngu dốt, nô tài xin đa tạ Hoàng thượng ban thưởng.”
Thấy nàng lại bày ra dáng vẻ hèn mọn ấy, Kỷ Hành khẽ nhíu mày, liền không còn cầm bút lên nữa, mà đứng dậy, quyết định ra ngoài dạo bước.
Giờ khắc này Thịnh An Hoài không có mặt, Điền Thất tự nhiên thay thế vị trí của lão ta, theo sát bên Kỷ Hành để hầu hạ. Đoàn người cứ thế mà đi, chẳng biết từ lúc nào đã qua cổng Trọng Hoa, thấy bên trong có hai ba vị phi tần đang cùng cung nữ đá xúc cúc.
Rất nhiều người đều biết thuở Hoàng thượng còn là Thái tử rất thích chơi xúc cúc. Chẳng qua hiện tại Thánh thượng uy nghiêm, tự nhiên sẽ không còn đích thân chơi những trò này. Dù vậy, sở thích ấy của Người chưa hẳn đã mất đi, bởi vậy có kẻ liền muốn mượn chuyện này mà làm ra vẻ. Điền Thất từng trải qua những chuyện tương tự, hiệu quả rất đỗi tốt đẹp.
Mấy vị phi tần trước mắt, dù khởi điểm có lẽ là để lấy lòng Hoàng thượng nhưng giờ đây các nàng e cũng đã thấy hứng thú, bởi lẽ các nàng quá đỗi nhập tâm vào trò chơi, đến nỗi không phát hiện ra Kỷ Hành.
Điền Thất đi theo bên cạnh Hoàng thượng, liếc nhanh qua đám người, ba vị phi tần, một vị là Tần, một vị Chiêu nghi và một vị Mỹ nhân, trong đó, vị phân cao nhất hiển nhiên là Uyển Tần.
Điền Thất biết Hoàng thượng có thói quen thích lén lút quan sát người khác, nay thấy Hoàng thượng lộ vẻ hứng thú, tự nhiên sẽ không phá hỏng cảnh đẹp mà khản cổ họng hô to “Hoàng thượng giá lâm.”
Lúc này, quả bóng da kia bị một cung nữ với khí lực kinh người đột ngột tung một cú đá bổng, bay thẳng ra ngoài cổng. Mọi người ở đó theo đường bóng mà nhìn theo, cuối cùng cũng phát hiện ra Hoàng thượng, ai nấy đều kinh hãi ngay tại chỗ, ngây người nhìn quả bóng da kia thẳng tắp bay về phía Hoàng thượng.
Điền Thất phản ứng lanh lẹ, vọt thẳng lên phía trước, nhảy dựng chắn trước mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng cẩn thận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dẫu bị quả bóng da đập trúng, cũng không đến nỗi mất mạng, mà còn có thể trước mặt Thánh thượng bày tỏ lòng trung thành. Ngay tại khoảnh khắc quả bóng sắp văng vào mặt, Điền Thất vẫn còn hân hoan toan tính trong lòng.
Nàng lúc này đây quá đỗi cần thể hiện lòng trung thành.
Nhưng mà cơn đau nhức khi quả bóng đập vào mặt theo dự kiến lại chẳng hề xuất hiện. Điền Thất bị Kỷ Hành ấn mạnh vào vai, kéo giật về phía sau, kịp thời né tránh đòn công kích của quả bóng da. Ngay sau đó, Kỷ Hành khẽ dùng vai chạm nhẹ, quả bóng liền bị hất vọt lên không trung. Động tác này diễn ra quá đỗi nhanh chóng, Điền Thất căn bản không nhìn rõ, nàng chỉ vừa đứng vững gót chân thì trước mắt đã thoảng qua bóng dáng màu nâu đỏ của quả bóng.
Những người xung quanh đều kinh hãi trước phản ứng nhanh nhạy, động tác mẫn tiệp của Hoàng thượng.
Điền Thất còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy đôi tay đang đè nặng trên vai nàng chợt gia tăng lực đạo.
Kỷ Hành bỗng chốc lăng không, thân thể lướt nhẹ trên không trung, đôi tay vẫn vững vàng tựa trên vai Điền Thất làm điểm trụ. Y mượn lực từ Điền Thất, eo vận sức, hai chân xoay nửa vòng, tìm đúng vị thế, một đùi nâng thẳng tắp giữ thăng bằng cho thân thể, đùi còn lại lăng không quét mạnh vào quả bóng đang rơi. Trái bóng xoáy tròn, bay thẳng về phía lỗ thông gió. Vào mắt mọi người, đó là một đường cong đỏ thẫm sắc lẹm lướt qua, tựa như một thanh trường đao sượt ngang, ghim thẳng vào yết hầu con mồi.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ đứng nhìn.
Toàn bộ quá trình ấy trôi chảy như mây trôi nước chảy, không chút tì vết nào lộ ra. Bóng dáng phiêu dật của Hoàng thượng, uyển chuyển hơn chim ưng, sắc bén hơn diều hâu. Chuỗi động tác liên tiếp ấy hoàn thành trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thế nhưng lại in đậm rõ ràng trong tâm trí mỗi người, từng chi tiết sắc nét như thời gian vì y mà ngừng trệ.
Điền Thất không được chiêm ngưỡng cảnh tượng xuất sắc ấy, bởi lẽ nàng đang đứng ngay tâm điểm của khung hình. Đôi vai nàng bị hắn vịn chặt, khoảng cách giữa hai gương mặt thật gần. Nàng nhìn thấy mày kiếm của hắn bay lên, thấy khóe môi hắn khẽ cong một nụ cười thâm thúy. Thân thể y lướt trong không trung vẽ thành một vòng cung hoàn mỹ, khiến làn gió nhẹ khẽ phất tung mái tóc. Nàng thấy sợi tóc đen nhánh như mực vướng hờ nơi khóe môi ửng đỏ của y, cảnh vật phía sau lưng y cũng vì sự xoay chuyển mà không ngừng biến hóa: bầu trời xanh ngắt, hàng cây xanh mướt, mái ngói lưu ly vàng rực.
Khi Kỷ Hành tiếp đất, thân hình Điền Thất bị ép xuống một chút, đứng không vững nên theo bản năng nàng liền vươn tay choàng lấy cổ y.
Kỷ Hành cảm thấy Điền Thất như muốn ngả về phía dưới, liền nhanh chóng đỡ lấy vòng eo nàng, tránh để nàng té ngã.
Khi cả hai đã đứng vững, tư thế đã trở nên vô cùng ái muội. Một người choàng cổ đối phương, người kia lại ôm eo, bốn mắt chạm nhau, chẳng ai nói một lời nào.
Mọi người thấy quả bóng da gọn gàng dứt khoát bay vào lỗ thông gió, vốn định cất tiếng hoan hô, nhưng vừa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức thì lại lặng lẽ giữ im lặng.
Vài người phản ứng chậm hơn nửa nhịp, chưa kịp kìm lại, thế là chung quanh đã vang lên vô số tiếng vỗ tay.
Kỷ Hành ôm eo Điền Thất, chỉ thấy vòng eo dưới tay mình mềm mại mảnh mai, một nắm tay cũng khó lòng siết trọn. Y cúi đầu nhìn nàng, thấy Điền Thất dường như đã hoàn toàn nép mình vào lòng y, một tay câu lấy cổ y, một tay vịn cánh tay y. Có lẽ vì quá kinh ngạc, lúc này đôi mắt Điền Thất mở to tròn, bờ môi đỏ hồng khẽ hé, phả ra hơi thở ấm nóng.
Một sự dụ dỗ thầm lặng.
Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang khiến đầu óc Kỷ Hành có chút nóng bừng. Y cúi đầu nhìn Điền Thất, hỏi khẽ: “Nàng còn chưa chịu buông tay ư?”
Điền Thất thoáng chốc đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay ra.
Kỷ Hành buông nàng ra, đứng thẳng người, đôi tay hơi cố sức giấu ra sau lưng. Điền Thất cho rằng Hoàng thượng lại ghét bỏ mình, bèn vội vàng lùi lại một bước, cùng y kéo giãn một chút khoảng cách.
Hơi nóng trên mặt Điền Thất vẫn chưa tan, nàng cúi đầu nhìn mặt đất. Kỷ Hành thấy vành tai nàng đỏ ửng như muốn rỉ máu, không khỏi khẽ mỉm cười.
Kỷ Hành phát hiện, việc thường xuyên bị tiểu thái giám này "khinh bạc", y thế nhưng đã có chút quen thuộc, mà không hề cảm thấy phản cảm như vẫn nghĩ. Ý thức này khiến y vô cùng khó chịu, thế là y hừ một tiếng, không thèm nhìn lại Điền Thất, mà bước thẳng vào cửa Trọng Hoa.
Vài người bên trong cửa nhao nhao hành lễ với Kỷ Hành. Kỷ Hành thấy sắc mặt Uyển Tần trắng bệch, liền ân cần hỏi han. Chẳng ngờ y không hỏi thì còn đỡ, vừa dứt lời, Uyển Tần liền trực tiếp loạng choạng. May mắn thay, cung nữ bên cạnh đã nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.
Kỷ Hành sai người dìu Uyển Tần về cung, đồng thời truyền thái y đến khám bệnh cho nàng. Vốn tưởng Uyển Tần chỉ là do thời tiết nóng bức mà trúng nắng, nào ngờ thái y hồi báo: Uyển Tần đã mang thai.
Điền Thất vốn đi theo bên cạnh Kỷ Hành, do đó là người đầu tiên cùng lúc nghe được tin tức này. Nghe xong, nàng chỉ còn biết líu lưỡi, vận khí của Uyển Tần này quả thật quá đỗi may mắn, mới chỉ được ân sủng một lần đã mang long thai.
Kỷ Hành cũng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, niềm hân hoan còn nhiều hơn. Người hân hoan nhất tự nhiên phải kể đến Thái hậu, mấy ngày trước vừa nhắc đến cháu gái nhỏ, giờ thì Uyển Tần đã mang thai.
Uyển Tần nghe đến lời này, trong lòng không khỏi bất mãn. Có ý gì chứ, tại sao lại vội vàng nhận định là con gái?
Thẳng thắn mà nói, Kỷ Hành cũng mong là con gái. Sinh con thì ai chẳng mong có cả trai lẫn gái, y đã có con trai rồi, lại nhìn mức độ nghịch ngợm của Như Ý, nếu lại thêm một đứa nữa, e là sẽ làm sập cả Hoàng cung này mất.
Hơn nữa, những chuyện tốt mà mẹ ruột của Kỷ Chinh đã làm, vẫn còn hằn sâu trong ký ức của y và Thái hậu, tựa như mới ngày hôm qua. Địa vị của Uyển Tần chẳng thấp kém, trong nhà lại có giao hảo mật thiết với Tôn gia, cũng xem như có một chỗ dựa vững chắc. Dẫu cho Kỷ Hành có mong muốn thêm vài đứa con trai, y cũng không hy vọng đó là cốt nhục từ trong bụng hạng người như vậy. Dù cho y biết bản thân mình sẽ không gây ra loại họa như phụ hoàng năm đó, nhưng chung quy vẫn phải để Như Ý giữ lại chút địa vị, không sợ mùng một cũng phải sợ mười lăm (2), chuyện về sau nào ai biết được?
(2) Nguyên văn là “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất”. Câu tục ngữ Trung Quốc này tiếng Việt không có câu tương đương hoàn toàn, nên người dịch tạm chế câu trên cho thuần Việt.
Tâm tư Hoàng thượng thâm sâu khó dò, Điền Thất tự nhận là một trong số ít kẻ có thể lý giải. Song điều nàng tạm thời chẳng bận tâm, mà thứ nàng tương đối để ý là, liệu vị Uyển Tần này có gây bất lợi cho nàng chăng.
Trước kia Uyển Tần là một phi tử không được sủng ái, bởi vậy Điền Thất chẳng mảy may sợ hãi nàng ta. Nhưng giờ đây, khi trong bụng nàng ta đã mang cốt nhục hoàng gia, mọi chuyện lập tức trở nên khác biệt. Liên tiếp hai ngày Hoàng thượng đều ngự tại cung của Uyển Tần. Dù Uyển Tần đang mang thai không thể thừa ân mưa móc, nhưng đây cũng là thể diện mà người khác nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới. Bởi lẽ đó, trên gương mặt Uyển Tần toát lên vẻ rạng rỡ hẳn, dù đang có thai nhưng bước chân nàng đi lại nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi.
Điền Thất cẩn thận cân nhắc lợi hại, cảm thấy Uyển Tần hẳn sẽ không ra tay đối với mình. Thứ nhất, động chạm đến người bên cạnh Ngự tiền, phong ba nguy hiểm tương đối lớn, mất nhiều hơn được. Thứ hai, chút ân oán giữa nàng và Tôn Phiền, chưa chắc Uyển Tần đã hay biết. Tôn Tòng Thụy cũng chẳng phải kẻ ngu đần, làm sao có thể đem chuyện ngu xuẩn mà con trai mình gây ra đi khuếch đại, càng không thể vì nhất thời bực bội mà đem chuyện này mách lẻo vào trong cung.
Nhưng mà Điền Thất rất nhanh phát hiện ra nàng đã sai lầm. Nàng không thể dùng phép suy đoán với nam nhân mà đo lường lòng dạ nữ nhân, càng không thể xem tất cả mọi người đều biết tiến thoái như Tôn Tòng Thụy.