Vương phủ của Kỷ Chinh rộng lớn khôn cùng, song không phải là vẻ tráng lệ uy nghiêm như Hoàng cung, mà tinh xảo, mỹ lệ vô song. Đình đài lầu các, lâm viên cảnh trí, thảy đều mang nét tự nhiên độc đáo của viên lâm Tô Châu. Điền Thất dạo chơi Ninh Vương phủ một hồi lâu, vậy mà vẫn chưa chiêm ngưỡng hết, cuối cùng hai chân mỏi nhừ. Kỷ Chinh liền dẫn bọn họ ngừng ở trước một căn lầu nhỏ gần đó, rồi sai người an bài tiệc tối tại đây.
Hoàng hôn khuất về phía Tây, tà dương dần tắt, Kỷ Chinh sai người thắp hơn mười ngọn mỹ nhân đăng. Mỹ nhân đăng được chế tác tinh xảo, hình dáng và kích cỡ như người thật, mỗi ngọn một tư thế khác nhau, bên trong thắp nến lớn, vải đèn mỏng manh, bởi vậy ánh sáng rực rỡ hơn đèn lồng thường rất nhiều.
Điền Thất không khỏi tặc lưỡi mà cảm thán: "Vị Ninh Vương này, quả thật là một kẻ biết hưởng thụ thú vui trần thế!"
Bữa tiệc này mọi người đều thưởng thức vô cùng tận hứng. Kỷ Chinh sai người dâng lên bình xà tửu ủ hai mươi năm, bởi Điền Thất không quen uống loại mạnh, bèn lại dâng lên trái tửu. Trái tửu có hai loại: lê tửu và bồ đào tửu. Điền Thất cảm thấy hương vị cả hai đều không tồi, bèn uống cạn một chén lê tửu, rồi lại tiếp chén bồ đào tửu. Mặc dù tửu lực không mạnh, song khi hòa trộn lại dễ khiến người ta say ngất. Bởi vậy, nàng cứ từ từ uống cạn, dần cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trịnh Thiếu Phong hưng phấn tột độ, gõ bàn muốn ca hát. Kỷ Chinh và Đường Thiên Viễn đều không ngăn hắn. Điền Thất thì căn bản không nghe rõ hắn hát điều gì, nhưng cũng hát theo loạn xạ. Nhất thời, hai kẻ say bí tỉ thi nhau lớn tiếng nói năng lảm nhảm. Hai người còn lại vẫn giữ được tỉnh táo, chậm rãi rót, chậm rãi nhấm nháp. Ánh trăng đêm nay tuyệt mỹ, Kỷ Chinh đã sai tất cả hạ nhân lui xuống, xung quanh chỉ còn lại mười mấy ngọn mỹ nhân đăng, lẳng lặng dõi theo bọn họ say sưa thưởng rượu.
Trịnh Thiếu Phong nắm chặt một chiếc đũa, hai mắt không chớp, chợt nói: "Phụ thân ta luôn miệng mắng ta."
Điền Thất đáp: "Ta ước gì phụ thân ta có thể chui lên từ dưới đất mà mắng ta một tiếng."
Trịnh Thiếu Phong lại nói: "Mẫu thân ta luôn miệng quở trách ta."
Điền Thất đáp: "Ta ước gì mẫu thân ta có thể chui lên từ dưới đất mà quở trách ta."
Trịnh Thiếu Phong: "Huynh đệ của ta thảy đều tài giỏi hơn ta."
Điền Thất đáp: "Ta ước gì huynh đệ của ta có thể chui lên từ dưới đất…"
Trịnh Thiếu Phong ngắt lời nàng: "Sao cả nhà ngươi lại đều ở dưới đất vậy…"
Kỷ Chinh lắng nghe lời say sưa của hai kẻ này, cau mày thở dài.
Đường Thiên Viễn vẫn tự mình rót uống, sau đó ngẩng đầu an ủi Điền Thất: "Điền huynh hãy buông lòng chút đi. Người đã khuất có linh thiêng, hẳn cũng không muốn nhìn người còn sống vì họ mà đau khổ. Cõi nhân sinh vô thường, sớm muộn gì ta và ngươi cũng hóa thành nắm xương tàn. Sao chẳng thừa lúc còn sống, tận tâm hưởng thụ chén rượu ngon, ngắm trăng thanh gió mát đêm nay?"
Hắn vừa dứt lời, chợt Trịnh Thiếu Phong gõ khay hát vang khúc Thập Bát Mô.
Kỷ Chinh vội vàng nhét nửa cái đầu vịt vào miệng hắn, lúc này Trịnh Thiếu Phong mới chịu yên tĩnh.
"Trăng thanh chiếu biển cả, tận chân trời cũng một khắc này." Điền Thất mặt đỏ ửng, nâng má ngẩng vọng vầng trăng sáng vằng vặc tựa chiếc đĩa bạc treo giữa không trung, chợt hỏi: "Trăng sáng ơi, giờ này khắc này, có bao nhiêu người đang ngửa đầu nhìn ngươi, cùng một khắc này đây?"
Ánh trăng vẫn lặng thinh. Nó cao cao treo giữa tầng không, điềm nhiên rải ánh sáng trong vắt xuống nhân gian. Ánh trăng như sương giăng, tựa khói bay, mỏng tựa lụa đào, lại tinh khiết như dòng sữa chảy xuôi. Điền Thất vươn tay đón lấy, như thể nắm trọn ánh sáng dịu dàng ấy vào lòng bàn tay.
Nàng siết chặt nắm đấm, khẽ thở dài, không hiểu sao lại chợt nghĩ đến vị Hoàng đế nơi thâm cung kia. Có một lần, hắn đang thưởng nguyệt, nàng tình cờ có mặt, lúc ấy còn buông lời tâng bốc rằng Hằng Nga chốn cung trăng nếu được chiêm ngưỡng phong thái phi phàm, tuấn lãng hào sảng của Hoàng thượng, tất nhiên cũng sẽ nảy sinh phàm tâm.
Khi ấy, Hoàng thượng đã đáp lời nàng ra sao nhỉ? Phải rồi, chính là câu: “Hằng Nga chắc hối tiên đan trộm, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.” [4]
[4] Hai câu thơ này trích trong bài thơ “Thường Nga” của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn: “Thường Nga ưng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm”.
Nực cười thay, cứ ngỡ như thiên hạ chưa từng đọc qua đôi ba quyển bi thư vậy. Điền Thất lắc đầu bật cười, lòng chợt dâng nỗi cô liêu.
Chẳng hay Hoàng thượng liệu có còn nhớ đến nàng chăng?
Hẳn là sẽ không, hắn ghét bỏ nàng đến độ ấy.
Nếu có kẻ mang vấn đề này hỏi Kỷ Hành lúc bấy giờ, câu trả lời của hắn ắt hẳn sẽ dứt khoát đáp hai tiếng “Sẽ không”, dĩ nhiên, kẻ hỏi ắt phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Giờ khắc này, vị Hoàng đế nọ cũng đang thưởng nguyệt. Tại Yêu Nguyệt cung, Khang Phi đã bài trí một đài thưởng nguyệt tinh xảo, dùng giá đỡ bằng gỗ tử đàn nâng đỡ một bức màn nguyệt bạch tròn vành vạnh, sau màn đốt nến sáng ngời, khiến tấm vải bừng sáng tựa vầng trăng rằm khổng lồ. Trên màn thêu hình cây quế mờ nhạt, phía sau cây quế, cung trăng như ẩn như hiện.
Hình bóng Hằng Nga thì chẳng cần thêu thùa chi nữa, bởi Khang Phi tự mình đã hóa thân thành nàng.
Kỷ Hành xưa nay vốn chẳng ưa Khang Phi, nhưng lúc này đến Yêu Nguyệt cung hoàn toàn chỉ vì muốn ngắm trăng. Từ trước đến giờ hắn chưa từng như hiện tại, lòng không chút tạp niệm, mỹ nhân ngồi kề bên mà vẫn tâm bất loạn.
Dĩ nhiên, cảnh giới này về sau hắn sẽ thường xuyên đạt được, nhưng hiện tại hãy tạm thời không đề cập tới.
Trở lại chuyện bây giờ, hắn ngồi trước vầng trăng làm từ tấm màn ấy, chợt sững sờ nhận thấy mình như đang thực sự phiêu du giữa cung trăng.
Khang Phi vận trên mình bộ xiêm y trắng tinh phiêu dật, búi tóc kiểu song hoàn, tà áo trắng muốt thướt tha chạm đất, trang điểm tựa như hình tượng Hằng Nga thường thấy trong họa phẩm.
Kỷ Hành chẳng hề nể nang nàng chút nào: “Cách tiết Trung Thu còn tới hai tháng, sao ngươi lại ăn vận như thế?”
Khang Phi ôm một chú thỏ nhỏ trong lòng, tiến đến trước Kỷ Hành, khẽ cúi đầu: “Bệ hạ thứ tội.”
Kỷ Hành chẳng bận tâm đến nàng, chỉ đùa chú thỏ trắng tinh trong lòng nàng, từng chút từng chút chọc nhẹ vào chóp mũi hồng của nó: “Thỏ nhỏ?”
Khang Phi có chút kinh ngạc, Hoàng thượng đang đối thoại cùng thỏ sao?
“Thỏ nhỏ.” Kỷ Hành khẽ gọi thêm một tiếng, rồi bật cười thành tiếng.
Khang Phi liếc nhìn bàn rượu, liền hiểu rõ, Hoàng thượng đã uống không ít, e là đã say.
Kỷ Hành cầm lấy một ly rượu trên bàn, khẽ ngửa cổ, uống cạn. Môi răng bị hương rượu tẩm ướt, có chút tê dại, khi chất lỏng thuần túy hương rượu đó lướt qua cổ họng, lại như nước lã, chẳng còn mùi vị gì khác. Sau khi uống cạn, hắn đặt mạnh chiếc ly nặng trịch xuống bàn, lập tức quay sang cung nữ hầu cận, hạ lệnh: “Rót rượu!”
Khang Phi tự mình rót rượu, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, uống rượu nhiều tổn thương thân thể, Người cũng nên quý trọng long thể.” Dẫu nói vậy, tay nàng vẫn rót đầy ly rượu.
Bỗng nhiên Kỷ Hành lẩm bẩm ngâm nga: “Hằng Nga chắc hối tiên đan trộm, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu. Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu. Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu!” Hắn không ngừng lặp lại câu cuối cùng, ngâm nga mãi, rồi bỗng bật cười sảng khoái.
Khang Phi lo lắng nhìn về phía Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài cũng chẳng biết phải làm sao cho phải. Lời Hoàng thượng sai bảo, ông còn có thể lĩnh hội, nhưng Hoàng thượng ngâm thơ, ông liền bế tắc không hiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thịnh An Hoài.” Kỷ Hành chợt gọi ông.
“Nô tài có mặt.”
“Mau tìm Điền Thất tới cho trẫm.”
“Hoàng thượng, đêm đã về khuya, cung môn đều đã khóa chặt…” Điền Thất hiện trú tại Thập Tam sở.
“Mau tìm Điền Thất tới cho trẫm.” Kỷ Hành lại lặp lại một lần nữa.
“Hoàng thượng, Người nên an giấc sớm, ngày mai nô tài nhất định sẽ thỉnh Điền Thất đến.”
Kỷ Hành đột nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng, sải bước nhanh ra ngoài. Thịnh An Hoài liền theo sát không rời, rất lo lắng Hoàng thượng lại mượn rượu làm càn.
Khang Phi cùng chúng cung nhân Yêu Nguyệt cung tiễn bước Kỷ Hành, thấy Hoàng thượng không hề nán lại nghỉ ngơi, nàng ta khó nén nỗi thất vọng trong lòng.
“Điền Thất ở đâu?” Kỷ Hành vừa đi vừa hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Điền Thất trú tại Thập Tam sở.” Thịnh An Hoài đáp.
“Thập Tam sở rốt cuộc ở nơi nào?”
Thịnh An Hoài ngẩn ngơ, đôi mắt của Hoàng thượng trong trẻo, chẳng giống dáng vẻ say rượu chút nào. Ông ta có chút bàng hoàng, miệng vẫn đáp lời: “Phòng chữ “Thủy” ở Thập Tam sở.” Số phòng tại Thập Tam sở được sắp xếp theo Thiên Tự văn.
Kỷ Hành chẳng hỏi thêm nữa, tiếp tục sải bước nhanh. Thịnh An Hoài chợt thấy phương hướng chẳng đúng, vội vã nhắc nhở: “Hoàng thượng, Người nên về Càn Thanh cung.” Sao Người cứ càng đi càng vắng vẻ, còn men theo tường mà bước?
Hoàng thượng không một lời hồi đáp. Thịnh An Hoài cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên… Chợt nhận ra Hoàng thượng đã chẳng còn đâu!
Thịnh An Hoài bị dọa đến nỗi nhìn quanh bốn phía, căn bản không thấy dù chỉ một chút bóng dáng của Hoàng thượng, ông run rẩy kéo một tên tiểu thái giám phía sau, chất vấn: “Hoàng thượng đâu rồi?!”
Tiểu thái giám kia vội vàng chỉ lên phía trên: “Hoàng thượng ở chỗ kia kìa…”
Trong bóng tối, Kỷ Hành đứng trên tường thành cao hơn một trượng, chắp tay mà đứng, đối diện ánh trăng mà ngâm ca, tựa hồ muốn mọc cánh phi thăng thành tiên vậy.
“Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm ngôn.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Hai câu thơ này trích trong “Cửu ca – Tương phu nhân” của đại thi hào Khuất Nguyên.)
Gió nhẹ lướt qua vạt áo hắn, chiếc cẩm bào đỏ thắm tung bay phần phật, tựa như đóa hồng liên rực cháy từ nghiệp hỏa địa ngục sâu thẳm, đầy ma mị và mê hoặc, dưới vầng trăng sáng, bung nở rạng rỡ.
“Hoàng thượng…” Thịnh An Hoài kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Hoàng thượng đã uống quá chén, nếu không cẩn thận sẩy chân rơi xuống, hậu quả quả thực khôn lường. Sợ kinh động đến người, Thịnh An Hoài nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, xin ngài hãy xuống dưới cho an toàn…”
Kỷ Hành quả nhiên xuống dưới, nhưng lại là xuống ở một mặt khác của tường thành.
Thịnh An Hoài vội vàng triệu tập thị vệ xung quanh ra cung tìm kiếm, song lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây chuyện chẳng lành cho mọi người, bởi vậy cũng chẳng dám rêu rao quá mức, nhất thời tâm can mỏi mệt tột cùng.
Khi thái giám và thị vệ đuổi tới, Kỷ Hành đã sớm bặt vô âm tín. Mọi người lo lắng tột độ, chia nhau tìm kiếm khắp bốn phía.
Thịnh An Hoài sau khi định thần lại, cẩn thận suy xét lời nói cùng hành động của Hoàng thượng trước khi trèo tường, đoạn dẫn vài người đi thẳng đến Thập Tam sở.
Vài tên thái giám ở Thủy tự phòng tại Thập Tam sở sắp bị dọa đến c.h.ế.t khiếp.
Bọn họ đang say giấc nồng, chợt nghe thấy một trận động tĩnh trước cửa sổ, lúc mở choàng mắt thì lại thấy trong phòng có thêm một người. Người này mặc cẩm bào đỏ thắm, lưng quay về phía ánh trăng trước cửa sổ, bộ mặt mơ hồ khó nhận ra, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch (do uống rượu quá nhiều mà ra nông nỗi này), ánh mắt lại sáng rực lạ thường, tựa như hai ngọn lửa nhỏ, trong khoảnh khắc khiến người ta liên tưởng đến Hoàng đại tiên muốn phát công.
(Câu trong ngoặc trên kia là lời của tác giả.)
“Quỷ… quỷ ư!!!” Hai tên thái giám mỗi người ôm chặt chăn mền, co rúm thành một cục.
“Quỷ… quỷ đại nhân xin người… người… người thương xót, oan có đầu nợ có chủ, chớ… chớ… chớ tìm đến tiểu nhân!” Một tên thái giám run rẩy nói không nên lời.
Kỷ Hành đối với cách xưng hô ấy cũng chẳng bận tâm. Hắn đảo mắt quanh phòng, có ba chiếc giường gỗ nhưng chỉ có hai người, chiếc giường gỗ được cải tạo thêm khung thì rỗng tuếch trống không.
“Điền Thất đâu?” Kỷ Hành hỏi.
A, thì ra là tới tìm Điền Thất để lấy mạng nàng. Tên thái giám kia nhẹ nhàng thở ra, cũng không còn nói lắp: “Hôm nay Điền Thất không trở về.”
“Nàng đi chỗ nào?”
“Không biết, có lẽ đi ra ngoài thu mua đồ cổ rồi.” Trong tiệm Bảo Hòa có thái giám làm công việc này.
Kỷ Hành nghe xong, lại thoắt cái đã nhảy khỏi cửa sổ mà rời đi. Hai tên thái giám chỉ cảm thấy vừa chớp mắt, bóng dáng người kia đã biến mất, càng thêm tin chắc đây chính là một con quỷ.
Thịnh An Hoài đến Thập Tam sở muộn một bước. Hai tên thái giám ở Thủy tự phòng đã chen chúc trên cùng một chiếc giường, thấy Thịnh An Hoài đến, vừa nói vừa khoa tay múa chân giúp ông ấy hình dung sự đáng sợ của ác quỷ vừa nãy. Thịnh An Hoài an ủi bọn họ vài câu, liền ra ngoài, song lại tìm kiếm khắp bốn phía tiếp, vẫn không có kết quả, ông chỉ đành phải quay về Càn Thanh cung trước.
Các cung nữ thái giám trực đêm đều nói Hoàng thượng chưa trở về, Thịnh An Hoài có chút hồ nghi, liền xông vào phòng ngủ của Kỷ Hành xem xét. Quả nhiên thấy Hoàng thượng đã yên lặng không tiếng động mà trở về long sàng của mình.
Ông đến gần nhìn, Hoàng thượng đã ngủ say. Cẩm bào đỏ thắm trải trên long sàng thêu gấm vàng, vô cùng chói mắt. Hoàng thượng nằm thẳng tắp, một tay buông ngoài giường, trong tay còn lại thì nắm lấy một chiếc quạt xếp cũ kỹ đã ngả màu vàng ố. Chiếc quạt ấy cũ đến độ, tựa hồ như vừa được nhặt về từ một bãi phế liệu hoang tàn.