Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 51



 

Bát Phương Thực Khách cuối cùng cũng khai trương.

 

Vì buổi sáng Điền Thất bận trực nên không thể đến kịp, tửu lâu khai trương cũng chẳng thể đợi nàng đến tận chiều. May thay, nàng đã sớm thuê một vị phó chưởng quỹ, chuyên trách xử lý mọi công việc trong tửu lâu.

 

Khi nàng đến, trong tửu lâu đã có không ít khách nhân dùng bữa. Kỷ Chinh đã đưa ra kế sách ưu đãi vào ngày khai trương: ngày đầu tiên, tất cả các món ăn đồng loạt giảm tám mươi phần trăm giá. Hắn lại còn chủ động mời một vài vị chưởng quỹ trên con phố này đến uống rượu, nói đôi lời khách sáo. Dù sao mọi người đều cùng trên con đường mưu sinh này, tự nhiên cũng nên tương trợ lẫn nhau...

 

Đường Thiên Viễn và Trịnh Thiếu Phong cũng tề tựu đến ủng hộ. Bốn người tìm một nhã gian. Đường Thiên Viễn mở đầu gọi một món đậu phụ Ma Bà, sau lại kêu thêm một phần hồi oa nhục (1). Trịnh Thiếu Phong thì muốn thịt dê xào hành lá và ốc biển kho tàu. Kỷ Chinh chọn canh gà ác và tôm bóc vỏ xào cải ngọt. Điền Thất nghe tiểu nhị báo tên món ăn trong tiệm hai lần, đến nỗi khóe môi tiểu nhị cũng khẽ giật, nàng vẫn chẳng biết nên chọn món gì, món này muốn ăn, món kia cũng muốn nếm. Cuối cùng, nàng chỉ gọi cá Tây Hồ ninh dấm và thịt cua hấp đầu sư tử (2).

 

Những món này đều là các món ăn thường nhật trong gia đình.

 

Tiểu nhị ghi nhớ thực đơn xong liền ra ngoài. Kỷ Chinh lại như có điều suy nghĩ, nhìn theo bóng lưng hắn.

 

Trịnh Thiếu Phong cũng vươn cổ nhìn theo, nói: “Đừng nói là ngươi ưng ý hắn đó nha? Nhãn quan của ngươi quả là độc đáo!” Nói xong, hắn quay đầu cố ý nhìn thoáng qua Điền Thất, phát hiện Điền Thất đang cùng Đường Thiên Viễn thảo luận thực đơn hết sức sôi nổi. Thì ra lúc nãy tiểu nhị kia báo tên món ăn hai lần, Điền Thất liền ghi nhớ hết trong đầu. Lúc này, nàng chọn một món nghe như món cay đặc trưng của Tứ Xuyên, hỏi Đường Thiên Viễn món đó dùng nguyên liệu gì, hương vị ra sao. Đường Thiên Viễn giải thích cặn kẽ cho nàng, sau đó lại nghe nàng kể cho hắn nghe về các món ăn vùng Giang Chiết. Hai người nói chuyện cao hứng, đến nỗi Trịnh Thiếu Phong ngồi nghe cũng phải nuốt nước bọt, lập tức hòa vào cuộc đàm luận.

 

Kỷ Chinh vẫn còn ngưng mi trầm tư.

 

Điền Thất nói xong, quay đầu thấy Kỷ Chinh đang thần trí mơ màng, liền hỏi: “A Chinh, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

 

Trịnh Thiếu Phong nghe thấy Điền Thất xưng hô thân thiết như thế với Kỷ Chinh, hắn cố ý hắng giọng trêu chọc một cái, nhưng chẳng ai thèm chú ý đến hắn.

 

Kỷ Chinh giải thích: “Ta thấy thực đơn quá dài, tiểu nhị mới nãy tuy rằng ăn nói lanh lẹ, nhưng đừng nói hết tất cả tên món ăn cũng tốn không ít thời gian, huống hồ khách nhân nghe một lần thì cũng không nhớ được. Chi bằng chép ra giấy, như vậy chẳng phải tốt cho cả hai sao?”

 

Đường Thiên Viễn nói: “Đây cũng là biện pháp hay, chỉ là nếu dùng giấy thường xuyên, e là sẽ dễ hư hao.”

 

Trịnh Thiếu Phong đề nghị: “Viết lên trên vải thì sao?”

 

Điền Thất lắc đầu: “Cũng không ổn, cầm xem hay mở ra đều bất tiện.”

 

Đường Thiên Viễn lại nói: “Vậy thì viết lên trên tấm gỗ. Không không, vẫn là viết lên trên phiến thẻ là tốt nhất. Giống như cái loại thẻ quẻ dùng để xin sâm trong miếu, viết tên món ăn xong rồi đặt vào trong ống trúc, khách nhân có thể tùy ý rút xem, muốn chọn món gì thì trực tiếp đưa phiến thẻ đó cho tiểu nhị, như vậy lại còn có thể tránh việc tiểu nhị ghi nhớ sai món.”

 

“Phương thức này rất tốt.” Kỷ Chinh gật đầu, tiếp lại bổ sung: “Đã vậy, thực đơn của chúng ta phân loại theo đặc sản của từng miền khác nhau, vậy thì phiến thẻ cũng nên làm thành những màu sắc khác nhau, hoặc hình thù đa dạng để tiện phân loại. Nếu như khách nhân không đủ kiên nhẫn chọn món, lại có thể tùy ý rút thăm, rút phải món nào liền dùng món đó, há chẳng phải càng thêm thú vị ư?”

 

Trịnh Thiếu Phong hỏi: “Nếu như gặp phải người không biết chữ thì sao?”

 

Điền Thất đáp: “Vậy cũng chỉ có thể kêu tiểu nhị báo thực đơn. Nhưng một nhóm khách nhân cùng đi mà không ai biết chữ thì cũng không phải chuyện thường thấy. Bởi vậy, làm thực đơn thành các phiến thẻ, có thể giảm thiểu không ít phiền toái, lại còn mới lạ, độc đáo.”

 

Bốn người qua một hồi bàn bạc, góp ý, cảm thấy phương thức này vô cùng khả thi. Điền Thất liền ghi nhớ, định bụng chốc lát nữa sẽ tìm người làm các phiến thẻ này. Mới nói thêm vài câu thì các món ăn liên tục được dọn lên. Điền Thất nâng ly trịnh trọng cảm tạ ba người vì đã không quản công sức giúp đỡ tửu lâu này. Trịnh Thiếu Phong chẳng chút khách sáo với nàng, bắt nàng uống ba chén rượu mới chịu buông tha.

 

Hôm nay không khí trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt. Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn đều uống nhiều, cuối cùng là ca xướng trở về phủ, cũng may ai cũng có người đi theo.

 

Nhưng Kỷ Chinh lại một mình đến đây, hôm nay chàng uống quá chén, bước chân trên đường đều lảo đảo. Điền Thất không đành lòng để chàng một mình trở về, bèn thuê chiếc xe ngựa rồi đích thân đưa chàng về phủ. Đến Vương phủ xuống xe, người gác cổng vừa tiến tới dìu Kỷ Chinh, chàng đã níu c.h.ặ.t t.a.y áo Điền Thất không chịu buông. Điền Thất đành phải cùng chàng vào Vương phủ, giúp đỡ đưa chàng vào phòng.

 

Kỷ Chinh nằm trên giường, vẫn cố chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y Điền Thất không buông.

 

Điền Thất đành phải hạ giọng khuyên chàng nên nghỉ ngơi một giấc.

 

Kỷ Chinh lại nói: “A Thất, nàng đừng về, hãy ở lại bên ta đi.”

 

Điền Thất chưa quen với cách xưng hô thân mật này, nhưng cũng không muốn đôi co với chàng lúc này, chỉ dỗ dành: “Được rồi, ta không về, sẽ ở đây với ngươi. Ngươi mau ngủ đi, ngủ một giấc rồi sẽ thoải mái hơn nhiều.”

 

Kỷ Chinh vẫn một mực níu giữ, không buông tha: “Nàng hiểu ý ta mà, nàng đừng về Hoàng cung nữa. Ta có thể giúp nàng trốn thoát, có thể giấu nàng đi, khiến hắn vĩnh viễn không tìm được.”

 

Điền Thất vội vàng rút tay về: “Đừng nói những lời như vậy. Ngươi đối đãi tốt với ta, ta luôn khắc ghi trong lòng, nhưng ta không thể liên lụy ngươi. Ngươi yên tâm, tạm thời ta ở trong Hoàng cung rất an toàn, sẽ không phải lo lắng về tính mạng.”

 

Kỷ Chinh bật cười, nụ cười ẩn chứa chút châm chọc: “Lòng ngươi sao lại quá đỗi vô tư vậy.” Vừa dứt lời, chàng đột nhiên dùng sức kéo Điền Thất.

 

Điền Thất bất ngờ không kịp phòng bị, bị kéo đổ xuống giường. Kỷ Chinh xoay người lại, một cánh tay chống cạnh mặt Điền Thất, thân thể mơ hồ kề sát nàng. Kỷ Chinh cúi đầu nhìn Điền Thất, hỏi: “Hắn có làm gì với nàng không?”

 

“A Chinh…” Điền Thất cảm thấy tình thế không ổn chút nào.

 

“Là như vậy sao?” Kỷ Chinh vừa nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên làn môi nàng một cái, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt say mèm nhìn nàng.

 

“Ngươi đừng…”

 

“Hay là như vậy?” Chàng lại cúi đầu xuống, chiếm lấy bờ môi Điền Thất mà hung hăng hôn.

 

Điền Thất đã bị kẻ điên khinh bạc không ít, tâm trí cũng trở nên vững vàng hơn. Lúc này, nàng chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi tức thì trấn định lại, dùng sức đẩy Kỷ Chinh ra. Ngặt nỗi, sức lực của kẻ say lại vô cùng lớn, nàng đẩy không ra chàng, đành phải cắn chàng một cái.

 

Lần này thì thành công.

 

Kỷ Chinh buông Điền Thất ra, quay người đi, nằm quay lưng về phía nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điền Thất vội vàng rời khỏi giường, vừa lau miệng vừa giận dữ nói: “Ngươi phát điên rồi!”

 

Kỷ Chinh vẫn không nói chuyện.

 

Điền Thất ẩn nhẫn, lại nói: “Nếu ngươi vẫn cứ như thế, ta e rằng không thể cùng ngươi kết giao nữa!”

 

Kỷ Chinh vẫn như cũ không đáp lời. Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy khẽ.

 

Điền Thất: “…”

 

Thật là, cùng tên bợm rượu này thì nói chuyện được gì đây. Nàng tự trấn an tâm trí, rời khỏi phòng. Nhưng dẫu nói là vậy, chung quy thì nàng cũng vừa bị một nam nhân hôn. Nỗi khó chịu khôn tả ấy ẩn sâu trong lòng Điền Thất, khó lòng diễn tả hết. Nàng vừa đi vừa lau miệng, khi ra cửa còn dặn dò nha hoàn đến thay xiêm y, rửa mặt cho Kỷ Chinh, để chàng ngủ thoải mái hơn chút.

 

Nha hoàn lại bị Kỷ Chinh đuổi ra ngoài. Từ trước đến giờ các nàng chưa từng thấy Vương gia phát tiết dữ dội đến vậy.

 

Trong phòng ngủ, Kỷ Chinh nằm thẳng trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên đỉnh màn.

 

Điền Thất không thích chàng. Từ phản ứng đầu tiên lúc bị hôn môi, có thể thấy rõ Điền Thất không hề thích chàng.

 

Thì ra từ đầu tới cuối đều là ta tự đa tình. Kỷ Chinh nghĩ đến đây, cười khẩy tự giễu.

 

Sau khi cười xong, chàng lại thẫn thờ một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại, lầm bầm nói: “Dù nàng không thích ta, nhưng ta vẫn muốn được ở cạnh nàng.”

 

Điền Thất bị tên say rượu khinh bạc, sau khi trở về phải tự mình dứt bỏ phiền muộn, mất đến hơn nửa ngày. Cuối cùng nghĩ thông suốt, đêm đó nàng ngủ say sưa, ngày hôm sau mang tinh thần phấn chấn lên phiên trực.

 

Thôi được, vừa thấy Hoàng thượng, nàng lại cảm thấy khó chịu. Bởi vì ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng, quả thực chẳng mấy phần thích hợp, tựa như khuyển nhi tham lam ngó chừng chiếc bánh bao ngon lành.

 

Điền Thất không tự nhiên, Kỷ Hành cũng tự mình buồn rầu. Điền Thất này cứ như một bình xuân dược di động, đi đến đâu là khiến hắn thần hồn điên loạn đến đó. Kỷ Hành muốn dứt khoát chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp ôm nàng vào lòng ngay tại chỗ, nhưng lại sợ sau khi hành động hấp tấp sẽ khiến tiểu yêu nghiệt tức giận mà không thèm quan tâm đến hắn, hoặc là từ nay giữa hai người sinh ra rạn nứt, thậm chí là oán hận, ấy thì càng tệ hại biết bao. Hắn mong muốn là sự hai bên tình nguyện, tình thâm ý nặng, như thế mới có mùi vị. Hắn không phải tên biến thái, không ưa cưỡng ép người khác.

 

Thôi được, hắn đúng là biến thái, nhưng mà phương hướng biến thái không giống nhau.

 

Lúc này, Như Ý lại xuất hiện giúp họ giải vây.

 

Khi tiểu hoàng tử tới, trong lòng đang ôm một pho tượng đất, chính là một trong số những pho tượng mà lần trước Điền Thất đã tặng cho nó. Kỷ Hành đã sớm dặn không cho Như Ý chơi thứ này, hiện tại thấy con trai cãi lời thánh ý, hắn cũng không giận, mà bế Như Ý lên, với tay đặt pho tượng đất lên bàn.

 

Vì Kỷ Hành ẩn giấu bất mãn của bản thân quá sâu, cho nên Điền Thất vẫn chưa phát hiện. Nàng thấy pho tượng đất, nhớ đến Kỷ Hành từng cùng nàng nói về lai lịch của món đồ này, trước mắt không có chuyện gì nên nàng tiện miệng liền bắt đầu trò chuyện: “Lúc nô tài thu thập pho tượng đất, còn nghe nói thứ này ban đầu từ trong cung mà ra. Hoàng thượng người kiến thức rộng rãi, có thể chỉ điểm cho nô tài đôi điều được không?”

 

Kỷ Hành nghe xong sửng sốt: “Thứ này là mua từ bên ngoài ư? Không phải thái giám trong cung bán cho ngươi?”

 

“A, không phải, là một người bình thường ở bên ngoài, gia cảnh bần hàn, trong nhà chỉ có một bộ tượng đất như thế. Hắn không phải thái giám, hắn có râu.”

 

Kỷ Hành suy nghĩ liền tỏ tường: “Kẻ súc sinh kia một khi suy tàn, gia tài ắt sẽ tán hết, thứ này lưu lạc nơi khác cũng là điều dễ hiểu. Đáng tiếc lúc trước lục soát nhà không kỹ lưỡng.”

 

Điền Thất nghe không rõ ý tứ nhưng thấy vẻ mặt Hoàng thượng cao thâm khó lường, nàng không dám hỏi thêm.

 

Nào ngờ Hoàng thượng lại chủ động cất lời: “Tượng đất âm nhạc này quả thực xuất xứ từ cung đình, đây chính là món đồ chơi Phụ hoàng tặng trẫm nhân dịp sinh nhật mười bốn tuổi của trẫm. Vốn dĩ thứ này cũng chẳng phải bảo bối gì, đáng hận là Trần Vô Dung thấy được, nhất thời sinh lòng yêu thích, lão ta liền tìm mọi cách đoạt lấy.”

 

Điền Thất cuối cùng cũng nghe ra chỗ không đúng. Trần Vô Dung năm đó là đại thái giám chấp bút bên cạnh Tiên đế, kẻ cầm đầu đám gian hoạn gây sóng gió nọ. Chính lão ta, câu kết với Quý phi nương nương mưu toan phế truất Thái tử khi ấy, tức Hoàng thượng bây giờ. Hoàng thượng hận lão đến mức nghiến răng nghiến lợi.

 

Điền Thất đối với tình tiết tranh đấu của những người này biết không tường tận cho lắm. Hôm nay nghe Hoàng thượng nói, tất nhiên lúc trước người chỉ toàn nhẫn nhục chịu đựng. Đường đường là Thái tử, vậy mà ngay cả một tên thái giám cũng dám trắng trợn đoạt đi vật của người, thử hỏi vị Thái tử ấy phải tức giận đến mức nào chứ. Xem ra đây cũng chính là điểm đáng khâm phục của Hoàng thượng. Người không phải không thể tâu lên Phụ hoàng mà cáo trạng, nhưng sau khi cáo trạng thì có thể làm gì được chứ? Trừ phi có thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Vô Dung, nếu không, một phút hả giận hôm nay ắt sẽ kéo theo muôn vàn rắc rối về sau. Một thiếu niên mười bốn tuổi, nhẫn nhịn khuất thân được đến mức này, tâm cơ sâu xa đến mức khiến người ta phải khiếp sợ, quả không hổ là bậc quân vương.

 

Cho nên mới nói, từ xưa đến nay không có một vị Hoàng thượng nào là bình thường cả. Điền Thất phát giác ý nghĩ của mình có chút đại nghịch bất đạo, nàng chột dạ khẽ sờ mũi.

 

Chuyện quá khứ, Kỷ Hành cũng không muốn nghĩ nhiều, thế là nói tới đây, cũng chỉ lắc đầu nguôi đi.

 

Như Ý đột nhiên "chụt" một tiếng, hôn Phụ hoàng của nó một cái.

 

Kỷ Hành có chút thụ sủng nhược kinh. Đứa con trai này của người không thường hôn người, càng không thường chủ động hôn người, trừ khi tiểu tử này có việc muốn thỉnh cầu y…

 

“Phụ hoàng, con muốn xem khỉ.” Như Ý ôm cổ Kỷ Hành làm nũng.

 

Kỷ Hành cố ý bĩu môi đáp: “Không được.”

 

“Con muốn xem mà.” Như Ý nói, lại hôn Kỷ Hành một cái.

 

Bị một đứa bé xinh đẹp khả ái như búp bê hôn hai cái, ngay cả tảng đá cũng muốn mềm xuống, huống chi là người làm cha như hắn. Thế là Kỷ Hành cười sờ sờ đầu Như Ý: “Ngày mai lại tuyên người vào cung, để con xem cho thỏa thích.”

 

Như Ý lòng tham không đáy nói: “Con muốn hôm nay đi ra ngoài xem.”

 

Kỷ Hành nghĩ, tiểu bảo bối quả thực chưa từng ra khỏi cung du ngoạn. Nghĩ đến đây, người lại liếc nhìn Điền Thất, thấy nàng đang hồn xiêu phách lạc, không biết đang suy nghĩ gì. Kỷ Hành nghĩ trong lòng, cùng Điền Thất và Như Ý xuất cung du ngoạn ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị, thế là người cũng vui vẻ trộm được nửa ngày nhàn rỗi, dẫn hai người xuất cung.

 

Nếu như Điền Thất sớm biết nàng cùng hai cha con này ra ngoài sẽ gặp phải chuyện gì, nàng nhất định ôm chặt cây cột đỏ thắm trước cổng Càn Thanh cung, thà c.h.ế.t cũng không buông tay.