Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 52



 

Như Ý như nguyện được nhìn thấy loài khỉ, nó còn được xem người ta múa võ, làm trò xiếc, thấy cảnh phun lửa. Xung quanh có vài đứa bé bị cảnh này dọa đến phát khóc, riêng Như Ý lại vô cùng cao hứng, phấn khích đến nỗi vỗ tay không ngừng.

 

Kỷ Hành nhấc Như Ý lên vai, để nó cưỡi trên cổ mình. Vóc dáng người vốn cao lớn, Như Ý ngồi ở vị trí cao như vậy, quả thực có thể nhìn thấy mọi vật không sót gì. Đám thị vệ ẩn mình trong dòng người, bảo vệ thánh giá, nhìn cảnh này mà đôi mắt đều trợn tròn kinh ngạc.

 

Điền Thất bình tĩnh hơn đám thị vệ nhiều phần, nàng cũng thích xem phun lửa, bởi vậy cũng rướn cổ kiễng chân ngắm nhìn. Kỷ Hành thấy Điền Thất vất vả như vậy, bèn dứt khoát kéo nàng chen vào, chen lấn đến tận nơi sát bên trong nhất, sau đó lại kéo nàng đến trước mặt mình, lồng n.g.ự.c áp sát vào lưng nàng. Một tay Kỷ Hành đỡ lấy bàn chân nhỏ của Như Ý, tay kia nhẹ nhàng đặt lên bờ vai Điền Thất. Điền Thất cảm nhận được bàn tay trên vai, cùng hơi ấm từ phía sau lưng truyền đến, thậm chí cả hơi thở đều đặn của Hoàng thượng cũng phảng phất bên tai. Nàng nhất thời có chút hoảng loạn, xem biểu diễn cũng không còn chuyên tâm như trước.

 

Bởi vì Kỷ Hành vóc dáng cao lớn, lại còn công kênh một đứa bé, nên nhất thời đã chắn mất một mảng lớn tầm nhìn của những người phía sau. Không ít kẻ chỉ trỏ vào lưng hắn mà xì xào. Nhưng bên tai Kỷ Hành lúc này chỉ tràn ngập tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của Như Ý, trong mắt hắn lại chỉ chứa đựng vành tai cùng chiếc cổ đỏ ửng của Điền Thất ngay trước mặt, bởi vậy hắn đối với những lời bất mãn phía sau đều làm ngơ như không nghe thấy, vẫn cứ thản nhiên đứng yên ở đó mà chẳng chút ngại ngùng.

 

Đám thị vệ càng nhìn càng cảm thấy đau đầu, đặc biệt muốn bắt hết mấy kẻ dám mắng chửi Hoàng thượng mà đánh cho một trận. Đáng tiếc, trước đó Hoàng thượng đã dặn dò, không cho phép tùy tiện ức h.i.ế.p dân chúng. Trước khi làm việc phải nhìn sắc mặt của người. Người luyện võ vốn ngay thẳng, Hoàng thượng nói một là một, bởi vậy bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe từng trận quở trách đủ hình đủ kiểu của dân chúng. Nhưng mà nói thật, Hoàng thượng làm như vậy quả thực là không mấy phúc hậu…

 

Xem diễn xong xuôi, Hoàng thượng lại cõng Như Ý dạo bước trên phố, còn mua cho tiểu hoàng tử vài món quà vặt cùng đồ tiêu khiển. Thân thể Như Ý cao quý, Điền Thất sợ nó ăn trúng đồ không sạch sẽ bên ngoài rồi về cung lại bị tiêu tả, bởi vậy cực kỳ can gián không để nó ăn mấy thứ làm bằng đường linh tinh. Nàng nói trở về sẽ đưa cho nó những thứ càng ngon miệng hơn. Như Ý tuy thèm thuồng đến ứa nước miếng đầy khóe môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

 

Hoàng thượng lại một lần nữa thở than, nếu Điền Thất là nữ nhân, để nàng làm nương của Như Ý thì tốt biết mấy. Kẻ làm Hoàng đế, người trong chốn thâm cung tranh đấu quyền mưu, thấu tỏ lòng người, ai đối đãi chân tình, ai lại giả dối, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấu.

 

Hắn lại nghĩ, nếu Điền Thất thực sự là nữ nhân, vậy thì chưa chắc đã có thể đối tốt với Như Ý giống như hiện tại. Nghĩ như thế Hoàng thượng lại không còn thấy tiếc nuối gì nữa. Lúc này ba người cùng nhau sum vầy hòa hợp, há chẳng phải là một điều tốt đẹp sao? Kẻ làm người, cốt ở chỗ biết đủ.

 

Mấy người dạo bước, dạo ra một con phố sầm uất, phồn hoa. Hoàng thượng liền muốn đi vào xem xét. Nàng lại giữ chặt hắn.

 

Hoàng thượng nghi hoặc: "Nơi này có hổ dữ hay sao?"

 

Điền Thất đành đoạn gạt bỏ e thẹn mà giải thích với hắn, chỉ cất lời: "Hoàng thượng, người hãy nhìn kỹ một chút xem."

 

Hắn lại hướng nơi đó nhìn. Hai bên con đường không phải là cửa hàng, mà là thanh lâu, trang hoàng lộng lẫy, sắc màu rực rỡ. Trên lầu, một hai nữ tử dựa lan can, phong tình vạn chủng ngắm nhìn tứ phía, đôi khi còn vẫy khăn lụa trêu ghẹo những nam nhân qua lại.

 

... Thì ra là hẻm hoa nguyệt. Hoàng thượng có chút ngượng nghịu, sau lại nghi hoặc nhìn Điền Thất: "Ngươi đã từng đến chốn này sao?"

 

Điền Thất vội vàng lắc đầu: "Không có, không có, không có... Nô tài nhàn rỗi vô sự thường ở trong kinh thành lang thang, nên mới hay biết nơi này."

 

Thần sắc Hoàng thượng dịu lại: "Có cho bạc ngươi cũng không dám."

 

Lúc này, có hai nữ tử dời băng ghế đi đến đầu ngõ, ngồi ở một góc tối dưới mái hiên, vừa cắn hạt dưa vừa thì thầm to nhỏ tán gẫu. Việc làm ăn nơi này đêm về náo nhiệt, ngày lại vắng tanh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Hoàng thượng không nhận ra. Bọn nữ tử cũng có lúc đứng ở đầu ngõ vẫy khách. Lúc này nhìn thấy trước mắt có người đi qua nhưng dừng lại. Lại còn là hai nam nhân mang một đứa bé, nhìn kiểu nào cũng thấy quái dị, không giống như là người có thể chiếu cố đến việc làm ăn của các nàng, bởi vậy cũng không bận tâm, mà tiếp tục trò chuyện với nhau.

 

Hắn vốn chẳng mảy may hứng thú với chuyện này, đang định cùng Điền Thất rời đi, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ tử kia. Một người đang khoe khoang với người còn lại, một tiếng "Điền Văn Hào", hai tiếng "Điền Văn Hào", không ngừng nhắc đến.

 

Hoàng thượng nheo mắt nhìn Điền Thất. "Điền Văn Hào" không phải là hiệu của tiểu yêu nghiệt này sao... Lần trước Tôn Tòng Thụy tìm hắn cáo trạng thì hắn liền hay biết.

 

Điền Thất bị nội dung trò chuyện của hai nữ tử kia khiến cho vừa thẹn vừa sợ: "Hoàng thượng, chúng ta mau rời đi!"

 

"Hả?"

 

"Không phải, ý nô tài là... Chúng ta mau đi đi..."

 

Hoàng thượng còn muốn nghe thêm chút nữa. Điền Thất lại đột nhiên nắm lấy tay hắn, khẽ kéo hắn tiến về phía trước. Hoàng thượng cúi đầu nhìn tay hai người. Hắn cười cười, chợt nắm lấy tay nàng, cố tình chậm rãi bước đi, mặc cho nàng kéo hắn.

 

Như Ý ngồi trên cổ phụ hoàng, thấy được hai người đều chưa chú ý đến mình, liền lén lút mút cây kẹo đường hình con heo trong tay một chút.

 

Thẳng đường về Hoàng cung, Điền Thất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã hết phiên, liền tạm biệt phụ tử hai người, mà trở lại chỗ ở của mình. Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế cho qua, chẳng ngờ đến bữa tối, nàng lại được Hoàng thượng triệu kiến, nói có chuyện trọng đại.

 

Rốt cuộc có "chuyện trọng đại" đến nhường nào, nàng chẳng thể nào dò xét. Nàng chỉ biết trước mặt Hoàng thượng dọn sẵn một bàn rượu thịt thịnh soạn, chư tỳ quanh đó đều bị lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, khí tức vô cùng trang trọng.

 

Hoàng thượng thấy nàng tới, mỉm cười hòa nhã, cất giọng trầm ấm: "Điền Thất, ngươi tới đây."

 

Điền Thất cẩn trọng tiến lại, đứng bên cạnh Hoàng thượng: "Bệ hạ, người có gì dặn dò?"

 

Hoàng thượng nhấc hồ rượu, rót vào chén ngọc.

 

Điền Thất vội vàng đưa tay đỡ: "Làm sao dám để Bệ hạ đích thân rót rượu? Xin để nô tài hầu hạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn khẽ ngăn Điền Thất lại, ánh mắt hướng về chiếc ghế bên cạnh ra hiệu: "Ngồi xuống."

 

"Nô tài không dám đâu." Làm sao có thể cùng ngồi cùng bàn với Hoàng thượng chứ.

 

"Trẫm bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi." Hoàng thượng nói, tiếp tục rót rượu.

 

Điền Thất đành phải nghe lời mà định an tọa.

 

Hắn vừa rót rượu, vừa hững hờ hỏi: "Ngươi có hay biết 'trò sờ da cốc' nghĩa là gì không?"

 

Điền Thất đành an tọa trên mặt đất. (Tội cô bé =)))

 

Hoàng thượng đã rót đầy rượu nho vào trong chén lưu ly dạ quang. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Điền Thất đang ngồi dưới đất, khẽ nhíu mày, nở nụ cười: "Hôm nay là lần đầu tiên trẫm nghe đến từ ngữ này. Ngươi giúp trẫm giải thích chút đi?"

 

"Nô, nô tài không biết..." Điền Thất xấu hổ muốn chết, chuyện này biết giải thích thế nào đây!

 

"Ngươi vậy mà không hay biết?" Hoàng thượng cố tình ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng: "Trẫm nghe nói ngươi cùng với đám kỹ nữ chơi trò này rất thành thạo, làm sao lại không hay biết chứ? Ngươi dám khi quân sao?"

 

"Hoàng thượng..." Điền Thất uất ức đến sắp bật khóc: "Nô tài thực sự chưa từng làm chuyện này, chỉ là bọn họ đồn đại lung tung mà thôi."

 

"À, thì ra là vậy," Hoàng thượng giật mình gật đầu tỏ vẻ đã tường: "Trẫm chẳng tin lời ngươi."

 

Kỷ Hành ngắm nhìn dung nhan Điền Thất ửng hồng, đôi mắt ngập nước do vội vàng cùng tủi thân. Hắn khẽ cười, cất lời cùng nàng: "Ngươi hãy thị phạm cho trẫm xem cái gọi là kính rượu, trẫm liền tin tưởng ngươi, thế nào?"

 

"..." Điền Thất tuyệt nhiên không tài nào tìm ra mối liên hệ nhân quả giữa hai việc này. Vả lại, cái trò kính rượu kia quả thực khiến nàng thẹn đến c.h.ế.t đi được, nàng không làm nổi.

 

"Chẳng muốn ư? Vậy thì trẫm cũng không giúp được ngươi. Ngươi hãy tự mình đi lĩnh đòn đi, đừng quên nói với kẻ hành hình rằng ngươi phạm tội khi quân, chúng sẽ tự biết phải đánh thế nào cho ra lẽ."

 

"..." Vì mạng sống, Điền Thất đành phải từ trên đất đứng dậy, khẽ khàng đáp: "Nô tài, nô tài cam nguyện kính ngài."

 

Kỷ Hành hài lòng nâng chén rượu đưa tới trước mặt Điền Thất.

 

Điền Thất cúi đầu nhìn xuống, trong chén dạ quang rực rỡ sắc màu, xanh biếc ướt át, sóng sánh thứ rượu nho đỏ tươi tựa máu. Chén rượu hơi lạnh, hiển nhiên đã được ướp bằng băng tuyết, khí lạnh ngưng kết thành một tầng hơi nước mỏng manh bao quanh vành chén. Điền Thất khẽ nuốt nước bọt, lén liếc nhìn Hoàng thượng, phát hiện người cũng đang nuốt nước bọt, hơn nữa đôi mắt còn ánh lên vẻ sáng rỡ.

 

Điền Thất cắn răng, uống một ngụm rượu. Vị rượu ngọt dịu, mát lạnh thấm đẫm đầu lưỡi, quả thực là tuyệt hảo. Hương rượu lượn lờ trong khoang miệng nàng một chốc, liền bị nàng nuốt xuống cổ họng. Sau khi uống xong, nàng còn bất giác l.i.ế.m nhẹ khóe môi, hương vị vẫn còn vương vấn.

 

Kỷ Hành: "..."

 

Điền Thất cũng đôi phần lúng túng. Nàng lại hớp một ngụm lớn hơn, lần này cố gắng ghi nhớ không được nuốt. Đáng tiếc vì uống quá nhiều, đôi má nàng phồng lên, rượu đã chực trào ra nơi khóe môi chỉ chực chạm khẽ. Nàng đành phải nuốt xuống lần nữa. Sau khi rượu đã trôi, nàng không khỏi thầm than rằng, quả đúng là "bách nghệ có chuyên gia", thì ra cái trò kính rượu này không chỉ đòi hỏi da mặt dày, mà còn phải có kỹ xảo cao siêu.

 

Kỷ Hành đầy mong đợi dõi theo Điền Thất uống hai lần, lòng vừa bực vừa buồn cười. Hắn kéo nàng ngồi xuống ghế, đoạn phán: "Ngươi quả là vô dụng! Để trẫm làm!" Nói rồi, hắn đoạt lấy chén rượu, dốc toàn bộ số rượu còn lại vào miệng mình. Tiếp đó, hắn kéo Điền Thất lại, khẽ nhéo cằm nàng buộc nàng hé môi, dùng môi mình khẽ áp lên môi nàng, từng chút một mớm rượu vào miệng nàng.

 

Thiên phú quả là đáng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Kỷ Hành mớm rượu người khác theo cách này, vậy mà chẳng chút rượu nào lãng phí, tất cả đều rót trọn vào khoang miệng Điền Thất.

 

Điền Thất nuốt xuống chất lỏng ngọt ngào, đầu lưỡi nàng bất giác khẽ động theo, vừa vặn hợp ý Kỷ Hành. Hắn bèn mở rộng đôi môi, câu lấy đầu lưỡi nàng, dùng sức mút hôn cuồng nhiệt, l.i.ế.m sạch từng giọt rượu còn sót lại trong khoang miệng. Liếm xong vẫn chưa thôi, hắn tiếp tục hung hăng dây dưa nụ hôn nơi cánh môi nàng.

 

Môi răng hai người vấn vít hương rượu nho ngọt ngào say đắm, hơi thở nóng bỏng quấn giao không ngừng. Trái tim Kỷ Hành đập càng lúc càng dồn dập, từng dòng huyết dịch nóng hổi cuộn trào theo nhịp đập mạnh mẽ ấy, một nửa dâng lên đại não, khiến tình cảm trong lòng hắn bỗng hóa một mảng rực cháy; nửa còn lại thì... xuôi chảy xuống phía dưới. "Tiểu huynh đệ" của hắn tựa như bị hơi nóng đánh thức, khẽ ngẩng đầu, muốn dò xét náo nhiệt bên ngoài.

 

Điền Thất sớm đã bị nụ hôn làm cho đầu óc choáng váng. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng tay vừa vươn tới lại bị hắn bắt lấy, đặt lên một vật cứng rắn đang căng trướng. Điền Thất vẫn chưa kịp nhận ra bàn tay mình rốt cuộc đang chạm vào đâu. Ban đầu, nàng còn ngỡ vật cứng rắn kia là một thỏi bạc nén, trong lòng lấy làm lạ vì sao Hoàng thượng lại vô cớ giấu một thỏi bạc lớn như vậy trong người. Nàng bị buộc chạm khẽ, rồi lại ấn nhẹ hai cái, liền cảm thấy thỏi bạc này nóng rực, mơ hồ còn giật giật, hệt như một vật sống. Điền Thất chợt rờn rợn, vội vàng rụt tay về.

 

Chết rồi, rụt tay về không được...

 

Kỷ Hành buông tha đôi môi Điền Thất, khẽ hôn mơn trớn nơi khóe miệng nàng, giọng nói đầy ám muội: "Điền Thất, giúp ta một việc, được chứ?"

 

Điền Thất chẳng nghe rõ Kỷ Hành nói gì, đầu óc nàng vẫn còn đang mơ màng như trong mộng ảo, mọi chú ý đều dồn cả vào vật thể kỳ quái dưới bàn tay. Nàng bất giác cất lời hỏi: "Đây rốt cuộc là yêu vật gì vậy?"

 

Kỷ Hành vừa hôn vừa bật cười. Nàng 'tiểu biến thái' này sao lại đáng yêu đến vậy chứ? Hắn một tay cởi bỏ đai lưng, khẽ cười nói: "Liếc nhìn một cái chẳng phải sẽ rõ sao?"