Sau khi trở về Thập Tam sở, Điền Thất cẩn thận suy xét mọi chuyện thêm một lượt, cảm thấy có gì đó không đúng. Hoàng thượng đột nhiên tháo dây lưng của nàng xuống, điều này cho thấy ngài đã nhận được tin báo về bí mật trên dây lưng, mà trước đó nàng còn ngã xuống hồ nước, đây chẳng phải là chuyện giấu đầu lòi đuôi hay sao!
Nghĩ đến đây, tim Điền Thất lại như treo lơ lửng giữa không trung một lần nữa.
Sợ hãi run rẩy một lúc lâu, nàng cũng dần bình tâm trở lại. Dẫu sao Hoàng thượng đã cho nàng quay về, tạm thời vẫn xem như an toàn. Một khi ngài hồi tỉnh mà muốn tính sổ với nàng, thì nàng cũng chẳng có cách nào xoay chuyển cục diện. Sống c.h.ế.t có số, giàu sang do trời, nàng chỉ đành an phận mà chờ!
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, điều nàng chờ đợi đã đến.
May mắn thay, số nàng vận đỏ, cảm thấy trong phòng ấm áp nhưng lại có phần bức bối, bèn đẩy cửa sổ cho thông thoáng. Từ phía xa, nàng đã trông thấy một gã thái giám đang dẫn Thịnh An Hoài đi về phía này. Phía sau vị tổng quản còn có một người khác, vác theo một chiếc hòm gỗ nhỏ, dưới cằm lún phún chòm râu, chứng tỏ ông ta không phải là hoạn quan.
Đến cả Thịnh An Hoài cũng được phái đi, chẳng lẽ Hoàng thượng đã phát hiện ra bí mật, cho nên mới phái tâm phúc tới ban c.h.ế.t nàng? Điền Thất sợ hãi, đi đi lại lại vài vòng trong phòng, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài. Một giọng hỏi: “Là ở đây sao?” Một giọng khác đáp: ”Chính là nơi này, xin mời ngài đi lối này.” Sau đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Miệng tuy nói mặc cho số phận, nhưng ngồi chờ c.h.ế.t tuyệt nhiên không phải phong cách của Điền Thất. Nàng lách mình nhanh như chớp qua cửa sổ, cẩn thận khép lại, rồi ghé tai sát vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Thịnh An Hoài đập cửa một lúc, không thấy ai đáp lời liền đẩy cửa bước thẳng vào.
Trong phòng vắng tanh, không một bóng người. Thịnh An Hoài vốn rất cẩn trọng, ông ta đi tới trước giường của Điền Thất, thấy chăn gối còn hơi xộc xệch, sờ thử một cái, trên chăn vẫn còn hơi ấm vương lại.
Điều này chứng tỏ tên tiểu tử kia vừa mới rời đi.
Gã thái giám dẫn Thịnh An Hoài tới thấy vẻ mặt ông ta không vui, bèn cười cười nói: “Thịnh tổng quản đích thân tới thăm Điền Thất, đúng là phúc phận ba đời của tiểu tử kia. Nô tài vừa thấy hắn trở về, chắc lại đi ra ngoài rồi. Không biết ngài tới tìm hắn có việc gì sai bảo, chi bằng để nô tài chuyển lời giúp, kẻo lại làm lỡ việc của ngài. Bên cạnh Hoàng thượng còn nhiều chuyện cần xử lý, không nên để thằng nhóc vô danh kia làm ảnh hưởng. Chẳng may Hoàng thượng không tìm thấy ngài, trách phạt xuống, một trăm Điền Thất cũng không gánh nổi đâu.”
Sắc mặt Thịnh An Hoài hơi giãn ra, đáp: “Cũng không có gì. Tổ tiên Điền Thất tích nhiều công đức, Hoàng thượng đích thân hạ khẩu dụ phái thái y tới xem bệnh cho hắn. Ta vội dẫn người tới, thật không ngờ hắn lại không có ở đây.”
Điền Thất ghé tai bên cửa sổ, nghe đến đây, lặng lẽ vỗ n.g.ự.c mấy cái. May quá, may quá, không phải tới ban chết. Nhưng... Tuyệt đối không thể để thái y xem bệnh, một khi phát hiện nàng không phải là thái giám chân chính, thì cái mạng nhỏ này chẳng thể cứu nổi nữa rồi.
Trái tim vừa tụt xuống một chút lại treo lên cao. Điền Thất cảm thấy năm nay đúng là một năm đại hạn, vận rủi cứ trùng trùng mà tới, dồn dập không ngừng nghỉ. Mấy hôm nữa phải tìm một cái miếu đốt vài nén hương, xua đuổi vận xui mới được.
Trong phòng, Thịnh An Hoài cùng gã thái giám nói vài câu chuyện. Lại đợi một lúc lâu, không thấy ai trở về, ông ta cũng không dám ngồi lâu, đành để Thái y ngồi chờ, còn mình trở về Càn Thanh cung trước.
Điền Thất ngồi dưới chân tường suy nghĩ một hồi, đoạn đứng dậy trở về phòng. Vừa nhìn thấy Thái y, không đợi ông ta mở lời, nàng đã chủ động cắt ngang, hỏi ông ta ở đây làm gì.
Thái y kể lại mọi chuyện, hỏi nàng là ai, khi nào thì Điền Thất trở về.
“Ta là Vương Mãnh, Điền Thất vừa mới ra ngoài rồi. Ngươi cứ chờ ở đây, ta sẽ đi bắt tên kia về cho ngươi.”
Nói đoạn, nàng đi một mạch tới phòng của Vương Mãnh, dựng Vương Mãnh đang ngủ vùi trong chăn dậy lôi đi. Vương Mãnh dụi hai mắt, mơ mơ màng màng nhìn nàng.
Điền Thất nắm cổ áo hắn kéo đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta thấy sức khỏe của huynh yếu nhược như vậy nên đã tìm một Thái y tới xem bệnh cho huynh rồi. Lát nữa huynh đừng có nói gì, chỉ cần im lặng để người ta xem bệnh là được.”
“Ta là đại phu mà.”
“Câm miệng!”
Vương Mãnh là một người không biết cách từ chối, ngay cả lời khách khí của người khác hắn cũng nghe theo. Bây giờ Điền Thất chỉ hơi cứng rắn đôi chút, hắn lập tức câm nín.
Sau một hồi giục giã lôi kéo Vương Mãnh về phòng mình, vừa nhìn thấy Thái y, Điền Thất liền chỉ vào Vương Mãnh nói: “Đấy, người đây, ngài xem bệnh đi.”
Thái y cẩn thận bắt mạch cho Vương Mãnh, nhìn mắt cùng đầu lưỡi, lại ấn ấn mấy cái huyệt trên bụng hắn, cuối cùng lắc đầu nói: “Thận và tỳ tạng của ngươi đều không tốt, cơ thể trước đây thiếu dinh dưỡng, bây giờ đã trở thành chứng bệnh, phải từ từ điều trị, không thể vội vàng được. ”
Vương Mãnh cúi đầu nói: “Những điều ngài nói ta đều biết, nhưng không đủ tiền mua thuốc.”
Thái y thở dài: “Ta thấy cuộc đời ngươi cũng lắm truân chuyên, may thay đây lại là thánh dụ của Hoàng thượng. Ta sẽ kê cho ngươi vài loại thuốc bổ, cầm phương thuốc này đến Thái y viện mà lĩnh về dùng, chẳng cần tốn một xu đâu.”
Vương Mãnh trợn trắng hai mắt: “Ông bảo –”
Điền Thất kịp thời bịt kín miệng hắn lại, quay đầu nói với thái y: “Vậy làm phiền ngài kê nhiều một chút.”
Thái y suy nghĩ, cảm thấy kê nhiều quá e sẽ bị tra xét, không nên tự rước lấy phiền phức, bèn viết lượng thuốc đủ dùng trong hai tháng, lại dặn dò thêm: “Phương thuốc cụ thể là như vậy, sau khi dùng xong, hãy dựa vào tình trạng cơ thể mà tự biết tăng hoặc giảm lượng thuốc. Ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian để điều trị, qua mấy năm nữa thì có thể chữa khỏi hoàn toàn.”
Vương Mãnh bị Điền Thất bịt kín miệng, ú ớ không nói được lời nào, lại bị Điền Thất đập nhẹ một cái, hắn liền gật đầu lia lịa.
Sau khi tiễn Thái y về, Điền Thất thở phào vỗ ngực, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an. Mấy ngày nay quả thật kinh hoàng, ngày nào cũng như đi một vòng quanh địa phủ, trái tim nàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Mãnh lại vô cùng bực tức: “Chuyện quái gở gì vậy?”
Điền Thất nắm chặt bờ vai hắn: “Huynh đệ tốt phải đồng cam cộng khổ, tội khi quân, huynh có một phần, ta cũng có một phần.”
“Khi quân!” Vương Mãnh trợn to mắt.
“Đừng lo, trời biết đất biết huynh biết ta biết, đâu có gì to tát. Huynh còn được chút thuốc để uống, sao lại không làm chứ?” Nói xong, Điền Thất phẩy phẩy toa thuốc trong tay: “Chốc nữa ta sẽ đi lĩnh thuốc cho huynh.”
“Cứ cho là ta phải lên thuyền giặc đi, huynh cũng phải kể rõ mọi chuyện ra, ít nhất ta cũng phải biết ngọn ngành chứ.”
Điền Thất không còn cách nào khác đành kể vắn tắt một lần cho Vương Mãnh nghe.
Vương Mãnh nghi ngờ hỏi: “Thái y xem bệnh cho huynh là chuyện tốt, sao huynh lại không chịu xem?”
“Không phải là ta nghĩ cho huynh sao?” Điền Thất bịa chuyện đáp lời.
Vương Mãnh vẫn còn bán tín bán nghi.
Trong lòng Điền Thất có chút áy náy, bèn lục tung đống gia sản giấu kín ra, còn lại một trăm ba mươi bảy lượng bảy đồng bạc. Nàng đưa trọn cho Vương Mãnh một trăm lượng bạc.
Vương Mãnh nhìn chằm chằm con số trên ngân phiếu. Nói thật, không phải thái giám nào cũng giống như Điền Thất mà gom góp tiền bạc, mặc dù công việc của chính Vương Mãnh rất tốt nhưng tiền dư lại chẳng có bao nhiêu.
“Huynh có ý gì?” Vương Mãnh trả lại số ngân phiếu cho Điền Thất.
Điền Thất lại dúi trở lại: “Cầm về mà mua thuốc uống, thêm phần thuốc thái y kê cho nữa, chắc cũng đủ dùng trong một năm. Năm sau ta kiếm được nhiều tiền hơn sẽ mua loại thuốc tốt hơn cho huynh.”
Vương Mãnh hơi cay cay mũi: “Sao huynh lại đãi ta tử tế đến thế?”
“Huynh đã cứu ta. Hôm nay ta còn lợi dụng huynh, cho nên ta phải trả ơn, cũng là tạ lỗi với huynh. Số bạc mọn này, e rằng chưa đủ.” Điền Thất thành thật nói.
Sau một tháng ở phòng trực đánh canh, Điền Thất lại được trở về làm chức Giám Thừa tại Đô Tri Giám.
Đô Tri Giám là một trong hai mươi bốn “nha môn nhỏ”, vốn là một nơi chẳng có bổng lộc gì để mà mò mẫm, đây chính là nguyên nhân Điền Thất có thể dễ dàng thăng chức. Rất nhiều người tránh cái chốn này còn không kịp, nàng lại bất chấp tiến về phía trước, hệt như một con dê béo múp ngu si chủ động tiếp cận hổ dữ, tự mình hại mình thì còn có thể trách ai đây.
Thực ra trước đây Đô Tri Giám không phải như thế này, nha môn này đã từng quản một bộ phận chức trách mà bây giờ đã bị Tư Lễ Giám cùng Nội Quan Giám đoạt mất, từng có một thời kỳ vô cùng rực rỡ, thế nhưng tất cả những năm tháng huy hoàng ấy đều đã qua. Bây giờ công việc chủ yếu của Đô Tri Giám là Hoàng thượng ngự giá đến đâu thì khai đường dẹp lối đến đó.
Chỉ cần nơi nào có thánh giá đi qua, chắc chắn sẽ có hai hàng thái giám đi phía trước vỗ tay, ngầm cảnh báo người đi đường rằng: Hoàng thượng giá lâm, mau tránh ra!
Công việc của Điền Thất chính là như vậy.
Tuy đây cũng là cơ hội tốt để tiếp cận thánh giá nhưng xác suất xuất hiện trước mặt Hoàng thượng là vô cùng nhỏ bé. Ngươi có thể vì biết giải quyết mọi chuyện, hoặc là một cái miệng biết nịnh nọt mà được Hoàng thượng để ý đến, thế nhưng, ngươi có thấy ai vì vỗ tay to mà được Hoàng thượng liếc mắt tới bao giờ chưa?
Hơn nữa, trải qua mấy chuyện kinh khủng kia, bây giờ Điền Thất chẳng còn tâm tư leo cao nữa. Cho nên nàng vỗ tay không to cũng chẳng vang, chẳng khác mấy người xung quanh là bao.
Tuy vậy Kỷ Hành vẫn nhận ra bóng dáng nàng giữa đám đông.
Hôm nay thượng triều hơi lâu, lúc bãi triều bình minh đã rạng. Phía đông tràn ngập ráng mai đỏ ửng, điểm xuyết ánh vàng rực rỡ, hiện ra một bức tranh tràn đầy sức sống. Mặt trời giống như một khối lửa hồng vừa nung từ lò đúc, đỏ tươi nóng bỏng, tỏa hơi ấm xua tan cái lạnh giá của buổi sớm mai.
Toàn bộ thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp.
Thánh giá từ cửa Hoàng Cực quay về, vẫn hướng thẳng tới Tử Ninh cung. Kỷ Hành ngồi trên loan liễn, hệt như mang theo vầng thái dương vừa rạng đông mà tiến bước. Phía trước có một hàng thái giám vỗ tay mở đường.
Ánh mắt Kỷ Hành lướt qua phía trước, rồi dừng lại ở một nơi.
Áo đồng phục màu xanh, thân hình mảnh mai, đặc biệt tấm lưng nhỏ nhắn lại thẳng tắp; đầu hơi nghếch lên, nhẹ nhàng vỗ tay. Ngón tay cũng nhỏ bé, trắng nõn xinh xắn, ánh dương rọi qua kẽ tay, tựa hồ một vầng hào quang trắng muốt uốn lượn nơi đầu ngón, sáng lấp lánh đến chói mắt, khiến người ta khó lòng rời đi.
Việc đơn giản như thế, người lại làm vô cùng nghiêm cẩn, lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy. Trông hệt như một cành trúc xanh mảnh mai.
Trong đầu Kỷ Hành đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Một tiểu thái giám tốt như vậy, nhất định phải giữ lại bên ngự tiền.