Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 7



 

Khi nghe tin ta bị điều tới ngự tiền, Điền Thất quả thật không tài nào tin nổi. Ta không nhờ cậy ai, cũng chẳng hao tốn một đồng, gần đây nhất còn vừa rước họa vào thân, thế mà lại đột nhiên có lộc trời bất ngờ giáng xuống đầu. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là tự hỏi, lộc này có ẩn chứa độc dược hay chăng.

 

Song, Thịnh An Hoài lại cất lời: “Đây là Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, thái giám trong ngự tiền nhiều như vậy, hiếm hoi lắm mới có kẻ được hưởng vinh dự này. Ngươi tiểu tử này còn chưa mau lĩnh chỉ tạ ơn, mau mau theo ta.”

 

Điền Thất vội cười xòa đáp: “Tiểu nhân xin tạ chủ long ân... Đa tạ Thịnh gia gia.”

 

Thịnh An Hoài tuổi đã ngoài bốn mươi, song vì trên mặt không có râu mép nên thoạt nhìn chỉ như mới hơn ba mươi. Rất nhiều thái giám trong cung, hòng nịnh bợ, đều gọi y là gia gia. Điền Thất năm nay mười tám tuổi thấy vậy đã không lấy làm lạ, không ít kẻ ba mươi tám tuổi vẫn mặt dày xưng con cháu. Chẳng qua, chỉ vì vị này là thủ lĩnh thái giám ngự tiền, nên chúng không thể không tìm cách lấy lòng.

 

Bởi vậy, dẫu bị Điền Thất gọi một tiếng “Gia Gia”, Thịnh An Hoài cũng chẳng thấy có gì không ổn. Y cầm cây phất trần khẽ gõ vài cái vào đầu Điền Thất, cười nói: “Ngươi tiểu tử này, cũng có chút bản lĩnh đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đâu dám, đâu dám, chẳng qua do may mắn được sư phụ dạy dỗ, lại có ngài đây chỉ giáo.” Điền Thất gãi gãi đầu, đoạn lại hỏi: “Cái ấy... Nô tài mạo muội hỏi một câu, sao Hoàng thượng người lại muốn điều nô tài tới ngự tiền làm vậy ạ?”

 

Thịnh An Hoài thấy lạ: “Ngươi không hay biết ư?”

 

Điền Thất lắc đầu, thấy Thịnh An Hoài nghi hoặc nhìn mình, nàng vội vàng giải thích: “Cái này… nô tài làm gì có năng lực mà qua mắt ngài diện kiến Hoàng thượng được sao? Cứ cho là nô tài trong ngự tiền có thể truyền đạt đôi lời tới Hoàng thượng, song ngài ở trước thánh nhan vẫn luôn là người như thế này.” Nói đoạn, nàng giơ ngón cái lên: “Chẳng lẽ ngài còn không rõ ư?”

 

Mấy lời tâng bốc này quả thật vô cùng xuôi tai, Thịnh An Hoài tạm gác nghi hoặc trong lòng, dặn dò nàng vài câu, rồi dẫn nàng tới Càn Thanh cung.

 

Bởi vì không dò hỏi được gì từ Điền Thất, mà Hoàng thượng cũng không nói rõ ràng, Thịnh An Hoài không biết nên an bài Điền Thất làm công việc gì. Y đành dứt khoát đặt nàng trong phòng trực an nhàn đợi lệnh trước, chờ chỉ dụ phía trên rồi sẽ sắp xếp sau. Nếu Hoàng thượng đột nhiên nhớ tới nàng, muốn làm gì cũng dễ bề sai bảo.