Bắc Yến tọa lạc ở phía bắc, cách kinh thành một trăm dặm. Thổ địa nơi đây không thích hợp canh tác, Hoàng thất bèn trưng dụng một vùng đất rộng lớn để trồng cỏ cây, nuôi thả rất nhiều hươu nai, dê và thỏ. Mỗi khi tiết thu đến, Hoàng đế sẽ mang theo quần thần đến nơi đây săn bắn.
Kỷ Hành đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho chuyến săn b.ắ.n lần này. Từ ban ngày đến đêm khuya, nội dung đã được sắp xếp vô cùng phong phú. Khi ở trong Hoàng cung, cơ hội để hắn và Điền Thất được ở một mình không thể quá nhiều, nếu không sẽ dễ dàng dẫn đến sự nghi ngờ của người khác. Trong cung, bọn họ luôn bị câu thúc, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều sợ bị những ánh mắt dòm ngó. Ra ngoài thì tự do hơn nhiều. Kỷ Hành quyết định cùng Điền Thất tận hưởng một thế giới chỉ có hai người.
Đầu tiên, phải tìm cách giữ chân Như Ý, kẻ vẫn luôn mè nheo đòi đi theo, ở nhà. Lý do là tiểu hoàng tử còn nhỏ tuổi, sợ bị ngựa giẫm đạp.
Kỷ Hành càng lúc càng cảm thấy tiểu tử Như Ý này thật chướng mắt. Thân hình còn chưa cao đủ ba tấc, đã vội đòi cưới vợ; đã vậy lại còn luôn chen ngang giữa hắn và Điền Thất. Tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.
Kỳ thực, Như Ý cũng có suy nghĩ tương tự. Nó cũng cảm thấy phụ hoàng mình thật chướng mắt. Nó cùng Điền Thất chơi đùa rất vui vẻ, nhưng phụ hoàng cứ luôn chen ngang, quả thực khiến người ta không thể chịu nổi.
Tiếp theo, Thịnh An Hoài cũng không thể được phép đi theo. Lý do mà Hoàng đế bệ hạ đưa ra là bệnh tình của Thịnh An Hoài cần được cẩn thận tĩnh dưỡng. Thánh thượng vốn thương xót nô tài, nên không để ông ta đi.
Ngay sau đó, Thịnh An Hoài liền "dứt khoát" mắc bệnh.
Hiện giờ, Kỷ Hành có chút e ngại Thịnh An Hoài, cảm thấy tên lão nô này chính là kẻ chuyên phá hoại không khí.
Giải quyết xong hai chướng ngại vật luôn cản trở, Kỷ Hành hăm hở dẫn theo Điền Thất thẳng tiến Bắc Yến. Với trí tưởng tượng có hạn của hắn, tuyệt nhiên không thể nào ngờ được phía trước đang chờ đợi mình là điều gì. Người xưa thường có câu “Thiên lự nhất thất”, kẻ trí nghĩ nghìn điều ắt có một sai sót; mà rất nhiều khi, cái “sót” này lại chẳng phải do mưu đồ, mà là ở nhân phẩm.
Bắc Yến dựa lưng vào núi Yến, phía trước trải dài một đồng cỏ rộng lớn. Dải đồng cỏ này được những cánh rừng phân tách thành từng mảnh nhỏ. Kỷ Hành dẫn theo Điền Thất, tự mình chiếm lĩnh một mảnh đồng cỏ, không cho phép bất kỳ ai khác tiếp cận.
Thời tiết hôm nay thật biết chiều lòng người, cuối thu trời trong xanh, vạn dặm không một áng mây. Bầu trời tựa hồ một khối ngọc bích không tì vết, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, chính là những tia nắng ấm áp dào dạt.
Gió thu vàng óng cuộn qua đại địa, cỏ cây khô héo nửa nọ nửa kia, trong tầm mắt chỉ thấy loang lổ xen lẫn, mênh m.ô.n.g bất tận. Trong sự cô tịch vẫn ánh lên chút hào hùng, khiến người ta muốn ngửa cổ cất tiếng thét dài để biểu đạt chí khí.
Trên đồng cỏ thường xuyên xuất hiện những loài động vật béo tốt, ngu ngơ khờ dại, thấy người cũng chẳng biết trốn tránh. Chúng cứ thế vô tư ăn cỏ, vui đùa, thản nhiên chờ đợi loài người đến săn bắt.
Điền Thất không khỏi cảm thán: “Sống gian nan, c.h.ế.t an lạc, người xưa quả nhiên không lừa ta.”
Giờ đây, nàng đang cùng Kỷ Hành cưỡi chung một con tuấn mã.
Điền Thất vốn không biết cưỡi ngựa, ngay cả việc leo lên lưng ngựa cũng chẳng biết làm. Nhưng hiện tại nàng dạng chân trên lưng tuấn mã, lưng tựa vào lòng Hoàng thượng, cũng coi như an ổn.
Kỷ Hành tâm tư chu toàn, khi rời đi cố tình dắt theo hai tuấn mã. Đợi đến khi hai người khuất khỏi tầm mắt kẻ khác, hắn mới tức khắc xua đi một tuấn mã, chỉ giữ lại con bạch mã do Ngự mã giám đích thân tuyển chọn cẩn trọng.
Con bạch mã này chẳng có gì thần kỳ, chỉ bởi dung mạo phi thường, tuyệt mỹ vô song. Kỷ Hành vừa thoáng trông thấy tuấn mã này, liền đoan chắc Điền Thất sẽ yêu thích không thôi.
Quả nhiên, mọi chuyện không hề nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hiện tại, Kỷ Hành yên tọa trên tuấn mã, trong lòng ôm ấp giai nhân, thưởng ngoạn dưới vòm trời xanh trong, đắm chìm trong làn gió thu hiu hiu, quả là một cảnh tượng vô cùng thích ý. Chàng khẽ tựa cằm vào hõm cổ Điền Thất, thỉnh thoảng lại đặt một nụ hôn nhẹ lên má nàng, nhìn thấy tiểu giai nhân ấy thẹn thùng đến mức vành tai ửng hồng, trong lòng hắn trỗi dậy niềm khoái hoạt khôn tả.
Tâm trí Điền Thất nhất thời trở nên xao động. Mỗi khi bị vị nam nhân phía sau khẽ hôn, nàng lại có cảm giác lâng lâng như muốn bay bổng. Tựa như đang ngự trên một đóa mây đường biết bay, phiêu diêu nhẹ nhàng mà ngọt lịm, mềm mại hương thơm, trong trẻo tinh khôi.
Nàng cúi đầu, trái tim đập loạn nhịp như trống giục. Khi cảm nhận được nụ hôn kế tiếp, nàng bỗng xoay đầu, ngẩng cằm đón lấy.
Điền Thất chủ động đáp lại nụ hôn khiến Kỷ Hành bất ngờ không thôi. Chàng khẽ sững sờ trong giây lát, song chợt bừng tỉnh, liền nâng mặt nàng lên, cùng nàng triền miên bất tận.
Điền Thất vươn tay ôm lấy cổ Kỷ Hành. Nàng bị hắn hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, tâm thần mê man, nàng cảm thấy dường như có điều gì đó đang đổi thay.
Nụ hôn vừa dứt, hơi thở của cả hai đều có chút dồn dập. Kỷ Hành vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục khẽ hôn lên má và cổ nàng. Điền Thất thoải mái nheo mắt, tựa như một chú mèo nhỏ đang được chủ nhân vuốt ve. Nàng hơi ngửa đầu, trong tầm mắt nàng là một khoảng trời xanh ngát, thăm thẳm và vô tận.
Chú ngựa bên dưới có lẽ biết bọn họ đang làm chuyện không nên làm, đã sớm dừng lại, cúi đầu gặm cỏ một cách thong thả.
Kỷ Hành đỡ nàng xuống lưng ngựa, hai người tay trong tay dạo bước trên thảm cỏ xanh mướt. Xung quanh có không ít con mồi tầm thường, nhưng Kỷ Hành chẳng buồn để mắt tới. Bởi vậy, cung tên vẫn đeo sau lưng, chẳng hề được chạm đến.
Chỉ là, trong lòng chàng vẫn mong phô bày tài năng trước mặt Điền Thất, mong đổi lấy chút ngưỡng mộ từ tiểu giai nhân kia.
Đúng lúc này, bầu trời vọng đến một tiếng nhạn kêu. Hai người ngửa đầu nhìn, quả nhiên thấy một đàn chim nhạn xếp thành hàng chữ "Nhân", lướt bay từ phương Bắc xuống phương Nam. Kỷ Hành giương cung lắp tên, kéo căng cung tựa vầng trăng mãn nguyện, nhắm vào bầy nhạn, sau đó buông tay. Mũi tên rời dây cung, mang theo tiếng vút ngắn ngủi xé toạc không khí, như một tia chớp lóe lên, lao thẳng về phía đàn nhạn.
Điền Thất ngửa đầu, đôi mắt không chớp lấy một cái, chăm chú dõi theo đường đi của mũi tên, cho đến khi trên không trung liên tiếp vang lên hai tiếng kêu than bi thiết của chim nhạn, thì nàng thấy hai bóng đen đột ngột rơi phịch xuống.
"Trúng rồi! Trúng rồi!" Điền Thất bỗng nhiên vô cùng hưng phấn, kéo tay Kỷ Hành mà nhảy cẫng lên: "Hoàng thượng, khả năng thiện xạ của ngài quả phi phàm, đúng là văn võ toàn tài!"
Kỷ Hành khẽ bật cười, nâng tay khẽ gõ nhẹ lên trán Điền Thất: "Ngươi đúng là kẻ nịnh hót."
Cả hai quyết định đi nhặt chiến lợi phẩm về. Bởi vì chim nhạn rơi xuống khu rừng cây, nên họ tay trong tay tiến vào. Điền Thất ghi nhớ vị trí chim nhạn rơi xuống, đi được một đoạn, nàng cảm thấy chắc hẳn không sai lệch là bao. Liền tìm kiếm quanh quẩn. Quả nhiên, không xa kia, t.h.i t.h.ể hai con chim nhạn đang nằm kề bên.
Nhưng quanh những con nhạn kia, lại có vô số con ruồi lớn vo ve bay lượn. Điền Thất thấy vô cùng kỳ lạ: "Hai con chim này vừa mới bỏ mạng, cớ sao ruồi nhặng đã kéo đến nhanh như vậy?"
Nàng vừa định bước tới xem xét, Hoàng thượng đã giữ nàng lại. Sắc mặt Hoàng thượng vô cùng nghiêm nghị, như thể vừa trông thấy điều gì kinh hoàng lắm: "Chạy!"
Điền Thất còn chưa kịp định thần, đã bị Kỷ Hành kéo nàng xoay người vội vã chạy đi. Điền Thất vô cùng khó hiểu: "Hoàng thượng, sao vậy?"
"Chúng ta đã chọc phải tổ ong vò vẽ."
"…"
Hóa ra những thứ kia nào phải ruồi nhặng, mà là ong! Điền Thất chợt rùng mình, toàn thân lạnh toát. Nhiều ong vò vẽ đến thế, nếu bị chúng đốt trúng thân thể… Nàng không dám nghĩ thêm nữa, liền vung chân cùng Hoàng thượng cuống cuồng chạy thục mạng.
Mặc dù đã dốc hết sức lực, nàng vẫn chạy chậm chạp. Kỷ Hành liền dứt khoát ôm lấy vai nàng, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất, cùng nàng phóng đi.
Bản thân Kỷ Hành khinh công cực kỳ cao cường, nếu một mình hắn, đương nhiên có thể dễ dàng thoát thân. Nhưng mang theo Điền Thất – một kẻ cồng kềnh – thì quả là khó khăn. Bên tai vang vọng tiếng vo ve phía sau ngày càng gần kề, Kỷ Hành dốc toàn lực chạy về phía bạch mã không xa, hòng kịp thời lên ngựa thoát khỏi kiếp nạn này. Nào ngờ, con bạch mã kia thấy bọn họ hoảng loạn, lại còn hoảng loạn hơn gấp bội, kinh hãi vung vẩy cương, quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Kỷ Hành: “…”
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn vẫn còn tâm tình cảm thán: "Trên đời này, quả lắm thứ nhìn bề ngoài thì tuyệt hảo, nhưng đến lúc dùng lại chẳng nên tích sự gì."
Tiếng vo ve phía sau đã cận kề bên tai, Kỷ Hành hiểu rõ hôm nay bọn họ khó lòng thoát được, đành phải kéo Điền Thất vào lòng, rồi cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Kỷ Hành hoàn toàn đè lên người Điền Thất, dùng thân mình che chắn cho nàng. Hắn giơ hai tay lên, lấy tay áo che kín đầu và mặt Điền Thất.
Cuối cùng, chàng cũng vùi mặt xuống, bất động.
"Cứ đến đây!"
Bầy ong như nghe thấu lời mời gọi thành tâm của Kỷ Hành, tranh nhau sà xuống, cong đuôi nhọn hoắt, lộ ra độc châm, ai bảo ngươi dám bỏ chạy!
Kỷ Hành thống khổ tột cùng, một tiếng rên cũng không thể thốt ra.
Nếu chưa từng đích thân trải qua, khó lòng tưởng tượng cảm giác này. Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Hành cảm thấy như có kẻ dùng xương rồng mà xoa bóp khắp châu thân hắn, từng gai nhọn xuyên thấu da thịt, quấy đảo tận xương tủy, từng đợt đau nhói bén sắc xuyên thấu xương thịt, ngấm sâu vào tủy sống, như muốn xé toạc từng thớ thần kinh của hắn. Hắn đau đến nỗi thái dương giật thon thót, khó chịu tựa như từng cây đinh đang ghim sâu vào tận huyệt đạo.
Đuôi ong vò vẽ chứa kịch độc, Kỷ Hành chỉ cảm thấy nơi bị độc châm đ.â.m trúng nóng ran từng hồi, quả thực tựa vô vàn kim sắt nung đỏ đang luồn lách đ.â.m chọc. Hắn đau đớn tột cùng, chỉ đành cắn chặt răng, song e ngại hàm răng sẽ nghiến nát, bèn dứt khoát cắn phập vào mu bàn tay.
Điền Thất biết Hoàng thượng đang che chở cho nàng, song lòng dạ nàng vô cùng lo lắng cho hắn, nàng muốn gượng dậy.
Kỷ Hành lại đè nàng càng thêm chặt, ghé sát tai nàng khẽ nói: “Đừng động, ngàn vạn lần đừng động…” Hắn đau đến nỗi thanh âm run rẩy, ngay cả hơi thở cũng theo đó mà run bần bật.
Điền Thất cúi thấp đầu, trước mắt tối đen như mực, nàng chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì. Nhưng nàng có thể nghe được tiếng Hoàng thượng rít lên từng tiếng đau đớn, cảm nhận được sự che chở mãnh liệt của hắn dành cho nàng. Nàng quả nhiên nghe lời, nằm sấp không dám nhúc nhích. Lồng n.g.ự.c nàng quặn thắt, khóe mắt nóng bừng, dòng lệ nóng hổi trào khỏi khóe mi, tí tách rơi xuống.
Kiếp nạn này thoạt tưởng ngắn ngủi song lại dài đằng đẵng, Điền Thất cảm thấy tựa như đã đợi chờ suốt cả một đêm trường. Đến khi bên tai trừ tiếng thở dốc của Hoàng thượng ra, vạn vật đều chìm vào tĩnh mịch thì nàng rụt rè ngóc đầu, nhẹ nhàng luồn ra từ dưới thân hắn.
Bầy ong đã bay đi, bốn bề lại chìm trong tĩnh mịch.
Hoàng thượng vì đau đớn tột cùng mà đã ngất lịm.
Điền Thất thổn thức vươn tay dò thử nhân trung hắn, may mắn thay, hơi thở vẫn còn phập phồng.
Nàng đỡ hắn đứng dậy. Thân thể hắn cao lớn hơn nàng rất nhiều, quá trình này nàng gặp đôi chút khó khăn. Hoàng thượng trong cơn hôn mê bất tỉnh nhân sự, chẳng thể tự mình bước đi, Điền Thất đỡ hắn ghé lên tấm lưng gầy của nàng, nàng lần tìm phương hướng mà lầm lũi từng bước đưa hắn quay về.
Đi được vài bước, Điền Thất bỗng sực nhớ ra một việc, sờ tay lên thắt lưng Hoàng thượng, rút ra một chiếc còi nhỏ. Chiếc còi này chuyên dùng để liên lạc với thị vệ quanh đó, chỉ là không biết liệu quanh đây có thị vệ nào chăng. Điền Thất phồng má thổi một hơi, thổi dứt lại tiếp tục tiến bước, đi được vài bước lại thổi thêm lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nàng vừa đi vừa thổn thức, lồng n.g.ự.c đau nhói từng cơn. Sức lực của nàng vốn hữu hạn, bị hắn đè chặt đến nỗi hai chân mềm nhũn, song nàng tạm thời quên đi tất thảy những điều đó. Nàng chỉ có một niệm, bất luận gian nan đến đâu cũng phải đưa hắn về nơi an toàn. Dẫu cho nàng cứ thế lầm lũi từng bước, đôi chân rã rời tan nát, nàng cũng quyết lòng đưa hắn trở về.
May mắn thay, vận khí của nàng, hay của hắn, đều không tệ, Điền Thất chưa đi đến trăm bước, liền thấy mấy thị vệ nghe tiếng còi mà chạy đến ứng cứu.
Hai tên thị vệ lập tức khiêng Hoàng thượng lên lưng ngựa, Điền Thất dặn dò bọn họ lưng Hoàng thượng bị thương nặng, cần hết sức cẩn trọng. Sau đó nàng cùng một thị vệ khác cưỡi cùng một chiến mã, cùng trở về Hành cung.
Sau khi trở về, Lâm Đại Việt liền được triệu cấp tốc tới hành cung. Lâm Đại Việt vừa nhìn thấy Hoàng thượng ngất lịm thảm hại như vậy, sợ e độc đã ngấm quá sâu khó lòng chịu đựng, trước hết châm vài kim châm để giữ tâm mạch, sau đó cầm nhíp nhỏ, dùng nhíp gắp từng chiếc độc châm ra. Vương Mạnh trợ thủ, thoa thuốc giải độc lên các vết châm và dùng nước thuốc tiêu sưng giảm đau.
Cả châu thân sưng vù đến mức đáng sợ, Điền Thất ở bên cạnh nhìn thì lòng nàng lại quặn thắt một nỗi đau khôn tả. Lâm Đại Việt và Vương Mạnh quen với việc chữa trị mọi loại bệnh tật, lúc này đều rất bình tĩnh, Lâm Đại Việt còn có thể vừa bận việc vừa hỏi Điền Thất rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Điền Thất chẳng dám nói ra sự thật, chỉ nói nàng và Hoàng thượng đi lạc mất nhau, khi tìm được Hoàng thượng thì thấy hắn đang nằm sấp trên mặt đất.
Cũng không biết Lâm Đại Việt có thực tin hay chỉ là giả vờ tin, tóm lại không hỏi thêm điều gì khác, mà chỉ nói: “Vết thương của Hoàng thượng đều ở phía sau lưng, hiển nhiên khi ấy hẳn là đã nằm im bất động. May mà hắn làm như vậy, nếu không hậu quả ắt càng không thể tưởng tượng nổi.”
Điền Thất cảm thấy đôi chút khó hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì ong vò vẽ càng dễ nhận biết kẻ hoặc vật di chuyển tốc độ cao, đối với hoàn cảnh yên tĩnh thì không quá linh mẫn. Nằm im bất động so với chạy loạn tốt hơn nhiều, trừ khi người có thể chạy thoát khỏi đàn ong vò vẽ.”
Điền Thất nghe xong, vừa mừng rỡ lại vừa có chút áy náy. Nếu không phải Hoàng thượng vì bảo vệ nàng, thì có lẽ đã kịp thoát khỏi đàn ong vò vẽ rồi…
Đêm khuya hôm đó, Kỷ Hành dần tỉnh lại. Hắn mở to mắt, thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là dung nhan đang say ngủ của Điền Thất. Nàng quỳ bên giường, vai và đầu gục xuống giường, hai tay đan vào nhau làm gối đỡ mặt, đôi mày liễu khẽ nhíu, hàng mi cong run rẩy khẽ động, lộ rõ vẻ ngủ chẳng hề an ổn.
Bởi vì khóc quá nhiều, đôi mắt Điền Thất sưng húp, vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt nàng, khóe mắt còn vương một giọt lệ chực trào mà chưa rơi xuống. Kỷ Hành vươn một tay qua, ngón trỏ khẽ chạm vào giọt lệ kia, giọt lệ liền lăn dài trên ngón tay hắn. Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt Điền Thất, khe khẽ cười: “Đứa trẻ mít ướt này!”
Kỷ Hành nhẹ nhàng lay bờ vai Điền Thất, đánh thức nàng dậy: “Đứng lên, dưới đất lạnh lẽo.”
Điền Thất thấy Thánh thượng đã tỉnh lại, mừng rỡ khôn xiết, vội vàng muốn đi tìm Lâm Đại Việt. Kỷ Hành lại giữ nàng lại: “Không cần, trẫm đã khỏe. Nàng lên đây, cùng trẫm trò chuyện.”
Dù nửa đêm tán gẫu có phần kỳ lạ, Điền Thất vẫn ngồi bên mép giường, cất lời: “Hoàng thượng, ngài muốn nói chuyện gì?”
Kỷ Hành xốc chăn mền lên một chút: “Lên đây.”
Điền Thất đành phải bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm nghiêng tựa hắn, sát bên nhau. Đêm thu vốn đã se lạnh, song trong chăn lại ấm áp lạ thường. Điền Thất nghiêng đầu, đối diện với Thánh thượng, lẳng lặng nhìn ngài, chẳng hề chớp mắt.
Kỷ Hành cũng nhìn thẳng vào Điền Thất.
Hai người giữ nguyên tư thế kỳ lạ đó rất lâu, không ai mở lời.
Điền Thất: “…”
Kỷ Hành: “…”
Cuối cùng, Điền Thất đỏ bừng mặt, cần cổ có chút mỏi nhừ nên khẽ vặn, lúc lại nhìn Kỷ Hành thì đôi mắt nàng đã rưng rưng.
Kỷ Hành ôn tồn hỏi: “Nàng bị dọa sợ rồi sao?”
Lời này lại khiến nước mắt Điền Thất tuôn rơi. Nàng quay mặt đi lau lệ, Kỷ Hành vươn tay xoa nhẹ đầu nàng.
“Là lỗi của ta,” Điền Thất nói.
Trong lòng Kỷ Hành tràn ngập mâu thuẫn. Một bên không nỡ nhìn Điền Thất rơi lệ, một bên lại thấy nàng khóc vì mình, trong lòng lại có chút hưởng thụ khó tả. Hắn từng chút vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nói: “Trẫm không muốn nghe lời như vậy.”
Điền Thất liền đáp: “Đa tạ.”
“Cái này cũng không cần.”
“Ngài còn đau không?”
Kỷ Hành tỉ mỉ cảm nhận vết thương trên người, đáp lời nàng: “Không đau, nhưng lại ngứa ngáy khôn tả.”
“Để ta đi thỉnh Thái y vậy.” Điền Thất vừa dứt lời, định đứng dậy.
“Không cần.” Kỷ Hành níu nàng lại, hắn khẽ cười: “Nếu nàng hôn trẫm một cái, sẽ không còn ngứa nữa.”
Ngài bị trọng thương mà vẫn còn không chịu giữ lễ nghi, Điền Thất kỳ thực vô cùng bội phục cái khí khái ngang ngược, bất cần đời của Thánh thượng. Nàng đỏ mặt, ban đầu định khước từ, nhưng nhìn thấy dung nhan ngài vì suy yếu mà có phần tái nhợt, lòng nàng lại mềm đi, liền khẽ gật đầu ưng thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là, Kỷ Hành lập tức cởi bỏ y phục.
Những vết sưng tấy trên lưng hắn vẫn chưa giảm bớt, chúng nổi lên chi chít như những ngọn đồi nhỏ xếp chồng. Điền Thất nhìn thấy mà lòng đau như cắt, nàng cẩn trọng dùng đầu ngón tay khẽ chạm, Kỷ Hành liền cất lời: “Đó là ngón tay, đừng tưởng trẫm không thấy mà dễ bề lừa gạt.”
Điền Thất rút ngón tay về, khẽ nghiêng mình tới, nàng nhắm mắt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết sưng đỏ, chẳng dám dùng sức, chỉ khẽ chạm rồi rời đi ngay. Kỷ Hành cảm giác như có một sợi lông chim trắng muốt lướt nhẹ qua, trên lưng chẳng còn ngứa, nhưng trong lòng lại râm ran ngứa ngáy.
Điền Thất lần lượt hôn lên từng vết, vô cùng nghiêm túc và thành kính. Bờ vai hắn rộng lớn, thon dần về phía eo, tựa như một hình tam giác. Làn da trên lưng căng mịn bóng loáng, trắng ngần như ngọc thạch. Hắn gập khuỷu tay chống đỡ thân thể, đôi vai nâng cao một khoảng nhất định, phần eo trở xuống thì chạm giường, từ vai đến eo, tạo thành một đường cong thoai thoải hơi lõm, đường nét lưu loát, tựa như tận cùng một dãy núi. Điền Thất nương theo đường nét này mà hôn dần từ trên xuống dưới. Hôn mãi, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên một ý nghĩ kinh người: Nàng mong mỗi tấc da thịt dưới đôi môi mình đều là của nàng, duy nhất thuộc về nàng.
Kỷ Hành thư thái nhắm mắt, như thể cảm nhận được tâm tình của nàng vậy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu có thể được Điền Thất đối đãi như thế này, thì dù toàn thân bị đốt sưng cũng đáng giá. Ngay đốt xương sống gần eo Kỷ Hành có một vết sưng đỏ rất lớn. Môi nàng khẽ di chuyển đến đó. Kỷ Hành khẽ run lên theo từng nụ hôn của nàng.
Điền Thất ngỡ Thánh thượng không thoải mái, nàng vươn đầu lưỡi, khẽ l.i.ế.m lên vết sưng đó. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng rên khẽ của Thánh thượng, tiếng rên phát ra từ lỗ mũi, như đang cố nén điều gì đó, âm cuối mang theo chút run rẩy, nghe như đang làm nũng khiến người ta chợt giật mình. Điền Thất không hiểu, nàng cúi đầu hôn thêm một cái.
Kỷ Hành vội vàng ngăn nàng lại: “Đừng, đừng hôn chỗ đó… Hiện giờ đừng hôn…” Khi ngài nói lời này, hơi thở có chút dồn dập. Điền Thất cuối cùng vẫn không yên tâm, giúp Thánh thượng đắp kín chăn xong, nàng bất chấp sự phản đối của ngài mà ra ngoài tìm Lâm Thái y.
Lâm Đại Việt đến bắt mạch cho Thánh thượng, ca ngợi thể chất cùng năng lực hồi phục của Thánh thượng một hồi, rồi nhân tiện nhắc nhở Thánh thượng gần đây nên kiêng kỵ sinh hoạt vợ chồng.
Kỷ Hành thẹn quá hóa giận đuổi Lâm thái y đi rồi, Điền Thất cuối cùng cũng rõ ràng phản ứng vừa nãy của ngài là có ý gì.
……
Ngày đầu tiên của buổi săn bắn, Hoàng đế bệ hạ bị thương, văn võ bá quan đành phải theo Hoàng đế trở về phủ.
Bị thương cũng có muôn vàn loại. Có người bị thương một cách anh dũng, có người bị thương lẫy lừng, có người bị thương bi tráng, nhưng đường đường là thiên tử mà lại bị ong vò vẽ đốt khắp mình đầy nốt sưng tấy, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài sẽ thành trò cười thiên hạ mất. Kỷ Hành vô cùng sáng suốt đã phong tỏa tin tức, đối ngoại tuyên bố mình bị thương là do giao đấu với mãnh hổ.
Dù cách nói này có phần vô sỉ, nhưng bất kể kẻ nào có biết nội tình hay không, cũng chẳng ai dám vạch trần Thánh thượng, há chẳng phải là không muốn sống nữa sao.
Thái hậu lại tin là thật, ngồi bên giường Kỷ Hành mà khóc nức nở. Kỷ Hành đành phải lén lút nói với người: “Con trai của người kỳ thực là bị ong chích.”
Thái hậu nhất thời cạn lời. Dẫu bị ong chích cũng rất đau, nhưng ong và hổ làm sao có thể sánh về mức độ nguy hiểm. Người khẽ thở phào, rồi bắt đầu quở trách Kỷ Hành.
Kỷ Hành không than trách nửa lời, cam chịu mọi lời quở mắng, nhân tiện trước mặt Thái hậu ca ngợi Điền Thất, tự nhận mình bị ong đốt đến hôn mê, may nhờ Điền Thất phát hiện kịp thời mà cứu được tính mạng về — đây là lời lẽ đã được hai người bàn bạc trước đó.
Thái hậu nghe xong thì vui mừng khôn xiết, ban thưởng hậu hĩnh cho Điền Thất. Điền công công vốn dĩ đã nhận vô số ân thưởng trong đời, song đây là lần đầu tiên y cảm thấy ngượng ngùng khi đón nhận. Sau đó Thái hậu căn dặn Điền Thất phải hết lòng chăm sóc Thánh thượng.
Vốn dĩ Thánh thượng thân thể ốm yếu, việc hầu hạ thuốc thang, dùng bữa, bôi thuốc hay các sinh hoạt thường nhật vốn dĩ phải do cung nữ phụ trách, những việc này lẽ ra không thuộc về phận sự của Điền Thất. Thế nhưng, thật lạ lùng thay, toàn bộ người trong Càn Thanh cung lại nhất tề đồng thuận, cho rằng y làm những việc ấy là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thế là Điền Thất nghiễm nhiên đảm nhiệm công việc thoa thuốc cho Hoàng thượng.
Kỷ Hành khẽ nhắm hờ mắt, hưởng thụ sự ôn nhu vuốt ve của Điền Thất sau lưng, thân thể y hoàn toàn thư giãn, mọi gân cốt đều thả lỏng, cảm thấy thư thái vô ngần.
Đang thoa thuốc thì Như Ý đến thăm phụ hoàng nàng. Kỷ Hành bảo người dẫn Như Ý vào tẩm cung.
Như Ý chỉ biết trên người phụ hoàng nàng không được khỏe, chẳng hề hay biết phụ hoàng mình rốt cuộc đã bị thương tổn ra sao. Nhũ mẫu cởi hài cho nàng, rồi bế nàng đặt lên long sàng của Kỷ Hành, Như Ý quỳ bên cạnh Điền Thất, thấy ngón tay y nhúng vào thứ mỡ trắng kỳ lạ, thoa lên tấm lưng trần của phụ hoàng.
Trên lưng phụ hoàng mọc lên những nốt sưng nhỏ li ti, chính giữa mỗi một nốt sưng đều có một chấm nhỏ, tựa hồ có vật gì đó đang muốn xuyên phá lớp da mà trồi ra ngoài.
Như Ý liền ngạc nhiên thốt lên: “Phụ hoàng, người muốn mọc nấm ư?”
Kỷ Hành nghe xong, một trận ghê tởm dâng lên trong lòng: “Đi ra ngoài!”
Nhũ mẫu vội vàng bế Như Ý rời đi. Như Ý không biết vì sao phụ hoàng không vui, nàng nằm rúc vào lòng nhũ mẫu, uất ức nhìn Điền Thất: “Điền Thất…”
Điền Thất hướng về Như Ý khẽ nháy mắt mấy cái, mỉm cười an ủi, lặng lẽ ra hiệu: Đừng lo, không có gì đáng ngại đâu.
Kỷ Hành lại không hài lòng, nhắc nhở Như Ý: “Điền Thất là người của trẫm.”
Như Ý nghe xong, càng thêm tủi thân, vùi đầu không muốn nhìn hai người họ, rất nhanh bị nhũ mẫu bế ra ngoài.
Sau khi Điền Thất thoa thuốc cho Kỷ Hành xong, đợi cho thuốc khô đi, Kỷ Hành mới khẽ nghiêng người, nằm ngửa xuống.
“Hoàng thượng…” Điền Thất nhíu mày, nằm như thế đè tới vết thương sau lưng thì làm sao cho được?
Kỷ Hành cười nói: “Không sao đâu… Cứ nằm sấp mãi, nằm mãi cũng muốn cứng người.”
Điền Thất cho rằng Hoàng thượng nói là lồng n.g.ự.c bị cấn, nào ngờ y lại kéo tay nàng, đặt vào giữa hai chân của mình: “Nơi này không thể chịu thiệt thòi.”
Điền Thất vội vã rụt tay về. Lúc này, bên ngoài có cung nữ cất tiếng báo: “Hoàng thượng, thuốc đã nấu xong.”
Đây là phép tắc mà Kỷ Hành vừa ban ra cho đám hạ nhân, bất kể việc lớn nhỏ, đều phải cất tiếng bẩm báo bên ngoài cửa, tuyệt đối không được tự tiện xông vào tẩm điện, thư phòng hay bất cứ nơi nào riêng tư của Hoàng thượng.
Kỷ Hành cho phép cung nữ kia bưng thuốc vào, Điền Thất đưa tay đón lấy, thử độ ấm của chén thuốc, thấy vừa phải mới dâng lên trước mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng, uống thuốc đi.”
Kỷ Hành nằm im bất động, cười nói: “Ngươi đút cho trẫm.”
Điền Thất liền dùng thìa ngọc nhỏ, múc một muỗng thuốc, đưa đến bờ môi Hoàng thượng.
Hắn lại không há mồm, mà chỉ cười mà không nói, mắt vẫn chăm chú nhìn Điền Thất, rồi dần chuyển ánh nhìn xuống bờ môi căng mọng của nàng.
Điền Thất cảm thấy, lần này Hoàng thượng nằm trên long sàng lại bỗng dưng sinh sự, đưa ra những thỉnh cầu kỳ quái đến khó hiểu, song, thương thế của y lại là vì nàng mà ra. Bởi lẽ đó, nàng không cách nào mãi cự tuyệt, đành cứ thế lùi bước dần, chẳng thể nào dừng lại được nữa.
Nàng cúi đầu, môi kề môi mớm thuốc cho Hoàng thượng. Hoàng thượng uống thuốc xong lại ấn gáy nàng, dây dưa hôn nàng một hồi, sau khi hôn xong, hắn khẽ thì thầm: “Điền Thất, mặc váy cho trẫm xem được không?”
“… Vâng.”
Kỷ Hành trong lòng có chút khuất tất, không muốn Điền Thất diện nữ trang trong cung cấm, liền dẫn nàng ra ngoài cung. Đương nhiên, chuyến xuất cung lần này của y không chỉ đơn thuần là để ngắm nhìn Điền Thất trong váy áo.
Điền Thất vẫn còn chút ưu lo về thương thế của Kỷ Hành, kỳ thực, vết thương của y đã thuyên giảm đi nhiều. Các châm độc đã được thanh lý triệt để, nọc độc cũng đã tiêu trừ, vết sưng tấy cũng tan biến. Lại thêm thể chất vốn cường kiện, năng lực phục hồi phi thường của y, cơ bản đã không còn điều gì đáng ngại. Chỉ là, Kỷ Hành yêu thích được Điền Thất chăm sóc, y cứ thế nằm ườn trên long sàng bệnh, hưởng thụ mọi sự trăm chiều thuận ý từ nàng, tựa hồ thỏa mãn một dục vọng thầm kín khó nói, thật tốt biết bao.
Y phục của Điền Thất do Kỷ Hành tự tay chọn, đó là một bộ tề ngực, váy ngắn tay màu đỏ thắm, thêu họa tiết hoa đào hồng nhạt, bên trong là áo tay dài bằng lụa trắng tinh, hài thêu cùng màu đỏ cũng được xỏ nơi chân; gam màu rực rỡ này tuy không được phép tùy tiện diện trong cung cấm, nhưng khi xuất cung thì lại chẳng có gì đáng ngại. Hôm nay nàng vẫn búi kiểu loa kế đơn giản nhất, chỉ khác là lần này có thêm một cây trâm vàng hình hoa đào cài trên tóc.
Lúc nàng đi đường thì vạt áo khẽ bay lượn, tà váy hờ hững phất phơ, cùng với dung nhan quốc sắc thiên hương ấy, khiến Kỷ Hành không khỏi ngẩn ngơ nhìn ngắm.
Không chỉ riêng y, khi hai người họ sánh bước trên phố, vô số ánh mắt của phái nam không ngừng đổ dồn về phía Điền Thất.
Kỷ Hành lòng dâng lên niềm kiêu hãnh khôn xiết, nhưng lại đặc biệt muốn giấu nàng đi, không muốn để kẻ nào khác nhìn ngắm nàng. Y đâu hay rằng, cũng có vô vàn ánh mắt nữ nhân đang say đắm dõi theo bóng dáng mình.
Khi Điền Thất khoác lên mình y phục nữ nhi, lòng nàng khôn xiết vui tươi. Kỷ Hành ngang nhiên nắm tay nàng dạo bước trên phố, nàng cũng không hề chối từ, thuận theo bước chân của hắn. Hôm ấy, hắn cũng diện một bộ cẩm bào đỏ thẫm, nom dung mạo hai người cùng xiêm y trên mình, quả thực xứng đôi đến lạ thường.
Kể từ khoảnh khắc hai người nắm tay nhau, ánh mắt của bao nam nhân xung quanh liền đổ dồn về phía Kỷ Hành. Trong đáy mắt họ, không khỏi hiện lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ, thậm chí còn phảng phất chút thù hận sâu sắc.
Kỷ Hành trong lòng mừng rỡ khôn nguôi.
Đôi giai nhân tài tử ấy dạo bước trên đường hồi lâu, rồi tìm đến một tửu lầu dùng bữa tối, sau đó trở về gian phòng tại khách điếm mà họ đã thuê trước đó. Chính từ nơi khách điếm này, Điền Thất vừa thay xiêm y mà ra.
Khi màn đêm buông rèm, những cuộc phong tình mờ ám cũng theo đó mà khởi màn.
Điền Thất nhẹ nhàng trút bỏ y phục của Kỷ Hành. Nàng đặt môi hôn lên dọc sống lưng hắn, quả nhiên nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập, đột ngột của hắn, xác thực đúng như nàng đã phỏng đoán.
Dường như nơi ấy có một huyệt vị bí ẩn. Chỉ cần khẽ chạm, nhẹ hôn, liền có thể khiến Hoàng thượng đạt đến cảnh giới hoan lạc tột cùng.
Điền Thất rất muốn khiến Hoàng thượng được thoải mái. Loại khát vọng ấy không phải vì tôn kính hay thần phục đối phương, mà chính là một khao khát sâu kín trong lòng nàng. Nàng khát vọng được ngắm nhìn hắn, vì sự chăm sóc của mình mà đạt đến cảnh giới phiêu diêu như tiên cảnh.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đến giờ nàng cũng đành phải đối mặt. Nàng đối với người nam nhân này đã mang những tơ tưởng không an phận. Nàng biết thân phận hai người cách biệt như núi cao biển rộng, nhưng nỗi tư niệm này lại luồn lách khắp nơi, chẳng thể nào kìm nén.
Chẳng dám nghĩ, không thể nghĩ, mà lại cứ đắm chìm trong suy tư.
Làn môi Điền Thất lần theo vòng eo Kỷ Hành, từ phía sau nhẹ nhàng chuyển đến phía trước. Nàng khẽ bóp nắn tiểu huynh đệ của hắn, rồi kín đáo quan sát biểu cảm của Kỷ Hành. Nàng đột nhiên cúi đầu, dè dặt đặt một nụ hôn khẽ khàng lên đỉnh tròn trịa ướt đẫm kia.
Cảnh tượng từng mơ ước ngàn vạn lần bỗng hiện hữu chân thực ngay trước mắt… Kinh hỉ đột ngột ập đến, Kỷ Hành đã kiêng khem bao ngày, đột nhiên nhận lấy thứ kích thích mãnh liệt đến nhường này, nhất thời khó kìm lòng, tinh quan thất thủ.
Điền Thất chưa kịp né tránh. Tinh hoa vương vãi khắp môi nàng, chảy tràn xuống cằm, rồi tí tách nhỏ giọt trên mặt giường.
Kỷ Hành từ trong khoái cảm tột độ đến hồn xiêu phách lạc bỗng hoàn hồn. Nhìn thấy Điền Thất chật vật thảm thương như thế, hắn cực kỳ lúng túng, mặt cũng đỏ bừng. Hắn vội vàng ghé lại giúp nàng lau sạch.
Nhưng mà, khi nhìn thấy tinh hoa của chính mình rơi trên đôi môi Điền Thất, trong lòng Kỷ Hành lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khôn tả, một thứ kỳ diệu khó diễn đạt thành lời. Thôi kệ đi, vốn dĩ hắn vẫn luôn là kẻ mâu thuẫn đến vậy.
Điền Thất ngoan ngoãn để Kỷ Hành lau miệng cho mình, nàng vẫn chẳng hề nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt Kỷ Hành hồi lâu, khẽ chớp mắt, rồi bất chợt lệ tuôn rơi.
Kỷ Hành càng thêm lúng túng: “Thật… thật sự xin lỗi…” Hắn cho rằng Điền Thất khóc là bởi vì hắn làm như thế quá sức phóng túng, kẻ nhỏ bé như nàng e rằng chẳng chịu nổi.
Điền Thất không đáp, mà đột nhiên vùi đầu vào lòng hắn, ôm chặt eo hắn mà bật khóc nức nở.
Kỷ Hành có chút bối rối luống cuống: “Đừng khóc, lần sau ta không như vậy… Rốt cuộc thì ngươi bị làm sao vậy?”
Ta làm sao ư? Ta thích một người không nên thích.
Điền Thất chẳng màng đến hắn, chỉ biết tự mình nức nở. Khóc xong, nàng bật người dậy, đoan chính ngồi thẳng, nói: “Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi?”
“Đêm nay chúng ta không trở về.”
“Nhưng mà…”
Kỷ Hành giải thích: “Không sao, bên trong cung ta đã dặn dò ổn thỏa. Ta còn đang tĩnh dưỡng thương thế, ngày mai cũng chẳng cần thiết phải lâm triều sớm.”
Điền Thất vẫn còn đôi phần do dự.
Kỷ Hành đột nhiên khẽ thở dài: “Ngươi có biết là ta tha thiết muốn ôm ngươi ngủ một giấc đến nhường nào không.”
Điền Thất cúi đầu không nói, n.g.ự.c lại có chút quặn thắt.
Hắn an ủi: “Ngươi yên tâm, không có sự đồng ý của ngươi, ta sẽ không làm gì ngươi.”
Điền Thất liền khẽ gật đầu. Phòng khi có điều bất trắc, hai người vẫn giữ nguyên y phục chỉnh tề, sau đó Điền Thất mới bằng lòng nằm vào trong lòng Kỷ Hành.
Kỳ thực, kinh nghiệm cho thấy, mọi lời hứa hẹn “không cởi xiêm y” của nam nhân đều nên nghe ngược lại mới phải.
Ngay từ đầu Kỷ Hành cũng không định làm gì Điền Thất, hắn thực lòng chỉ muốn ôm nàng ngủ một giấc. Nhưng mà hai người kề cận thân mật như thế, thân thể mềm mại ấm áp của người trong lòng liền ở ngay trong ngực, thì ý niệm kỳ quái kia lại bỗng trỗi dậy trong tâm trí hắn.
Điền Thất… Nếu như nàng là nữ nhân thì hay biết mấy…
Hay là… nàng chính là nữ nhân chăng?
Hắn cứ thế miên man suy nghĩ điệp điệp trùng trùng về vấn đề này, cho đến khi đêm khuya tĩnh mịch.
Điền Thất bất chợt xoay người, đối mặt với hắn. Nàng đã ngủ say, hơi thở đều đặn.
Kỷ Hành không biết có phải do bản thân mình nghĩ quá nhiều điều điên rồ hay không, mà hắn cứ cảm thấy trước n.g.ự.c mình giống như là bị hai vật căng đầy nào đó áp sát.
Hắn quả nhiên là đã phát điên rồi, cuối cùng cũng quyết định cởi ra nhìn thử một chút.
Bằng chứng trực tiếp nhất chính là nhìn xem vùng hạ thân của Điền Thất liệu có vết sẹo kia chăng. Chỉ cần thấy được, hắn cũng có thể dứt bỏ vọng tưởng.
Thế là Kỷ Hành không cởi y phục trên, mà trực tiếp vén quần dưới. Dù sao cũng là thừa lúc người ta không hay biết, làm loại chuyện này nhất định động tĩnh càng nhỏ càng hay. Cũng không biết lúc trước chọn chiếc váy áo này thì phải chăng tiềm thức đã mách bảo, chiếc váy này là loại tề ngực, chẳng có thắt lưng cố định, thành thử, quần ở phía dưới quả thực dễ cởi vô cùng.
Vén váy lên, nhẹ nhàng cởi bỏ dải lưng quần bên trong. Kỷ Hành nắm lấy cạp quần của Điền Thất, chậm rãi kéo xuống. So với trộm cắp, hắn còn khẩn trương hơn bội phần. Trái tim cơ hồ muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Suốt hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa từng trải qua giây phút nào khẩn trương đến nhường này.
Cuối cùng, chiếc quần cũng tuột hẳn. Trước mắt hiện lên một vùng cỏ rậm rạp khuất giữa hai vế đùi. Trong bụi cỏ rậm rạp ấy, chẳng có lấy một thứ gì.
Ừm, cái này cũng chẳng chứng minh được điều gì, lỡ như thật sự là cắt trụi sạch sẽ thì sao. Kỷ Hành trầm ngâm suy nghĩ, dùng ngón tay run rẩy, khẽ tách đám cỏ rậm ra hai bên mà nhìn kỹ.
Đôi môi hé mở, hạt ngọc phấn hồng khẽ lộ ra.
Đây, tuyệt, đối, không, phải, là, vết, sẹo!