Trong thư phòng, Kỷ Hành trầm ngâm ngồi đó, chăm chú nhìn chuỗi chuông nhỏ trong lòng bàn tay. Nếu bỏ qua những ám ảnh mà chuỗi chuông này mang lại, chỉ xét về hình dáng bên ngoài, nó quả thực tinh xảo, linh lung, đáng yêu vô ngần. Kỷ Hành chăm chú nhìn vào hoa văn trên chiếc chuông, trong lòng lại dấy lên một cảm giác quen thuộc mờ ảo khó nắm bắt. Thứ cảm giác ấy dường như là một ấn tượng đã rất lâu rồi, bị dòng chảy thời gian gột rửa mà nhạt nhòa đi, dần dần tựa hồ như đã tiêu tan dấu vết.
Nhưng sự liên hệ giữa hắn và nó, e rằng không chỉ đơn thuần là một thứ hoa văn.
Kỷ Hành trăm mối tơ vò vẫn chưa có lời giải, bèn triệu nữ quan Tú nghi[1] của Càn Thanh cung tới vấn: “Trẫm từng lệnh cho ngươi điều tra lai lịch loại hoa văn này, cớ sao ngươi lại chậm trễ không bẩm báo?”
[1] Nữ quan Tú nghi: Chức quan phụ trách các vật phẩm lễ nghi, thêu thùa trang trí trong cung.
Tú nghi khom người đáp: “Khải tấu Hoàng thượng, xin người thứ tội, nô tỳ đã tra soát khắp các vật phẩm trang sức trong hoàng cung mà vẫn chưa từng thấy qua loại hoa văn này. Duy có nghe một cung nữ ở Thượng y cục nhắc tới rằng, hoa văn này tựa hồ là một loại đường vân thịnh hành trong dân gian ở cố hương Cô Tô của nàng ta. Chẳng qua nàng ta cũng không dám chắc chắn lắm, nô tỳ đang xác thực nên chưa dám bẩm báo.”
Kỷ Hành lệnh cho Tú nghi lui xuống trước. Đúng lúc này, Thịnh An Hoài mới bước vào tâu: “Khải bẩm Hoàng thượng, Tống Hải cầu kiến, có chuyện muốn bẩm báo.”
“Truyền hắn vào.”
Tống Hải là một thám tử của Hình Bộ. Dưới trướng Hình Bộ có một Nha môn đặc biệt mang tên Trực Ngôn Thanh Lại[2], tuy danh nghĩa thuộc Hình Bộ nhưng lại trực tiếp chịu sự quản hạt của Hoàng đế. Tống Hải chính là thủ lĩnh của Nha môn Trực Ngôn Thanh Lại, đồng thời cũng là thống lĩnh mật thám. Nha môn Trực Ngôn Thanh Lại từng có một thời vang dội, đặc biệt là khi Trần Vô Dung hoành hành bá đạo, nơi này bị lão ta nắm giữ, chuyên dùng để bài trừ dị kỷ. Sau khi Kỷ Hành đăng cơ, hắn không mấy ưa thích nha môn này. Bản thân hắn cũng không quá bận tâm đến việc theo dõi dư luận dân gian và quan lại, mà cho rằng che đậy không bằng khai thông, bởi vậy nha môn Trực Ngôn Thanh Lại không còn sự huy hoàng như thuở trước.
[2] Trực Ngôn Thanh Lại: Nha môn chuyên trách việc nói thẳng can gián Hoàng thượng và thanh lọc quan lại.
Hai ngày trước, Kỷ Hành từng phái nha môn Trực Ngôn Thanh Lại đi điều tra Phương Tuấn. Một kẻ có võ công cao cường hơn cả thị vệ đại nội lại dám tiếp cận Điền Thất, điều này khiến Kỷ Hành không khỏi cảnh giác.
“Khải bẩm Hoàng thượng, thân phận của Phương Tuấn đã được xác định. Năm xưa, hắn chính là thủ lĩnh của Lục Đại Mật Thám thuộc Nha môn Trực Ngôn Thanh Lại, võ nghệ cao cường, từng vì Trần Vô Dung mà xả thân bán mạng. Kẻ này xuất quỷ nhập thần, ít ai có thể nhìn thấy chân dung của hắn. Sau này, Lục Đại Mật Thám bị phái đi Liêu Đông, rồi sau vụ án Quý Thanh Vân, tất cả đều bặt vô âm tín. Khi hắn một lần nữa xuất hiện, đầu Phương Tuấn bị thương nặng, ký ức đã hoàn toàn biến mất, song vũ lực vẫn không suy giảm. Sau này, hắn được Điền công công đưa đến tiệm Bảo Hòa làm thuê. Gần đây, trong một trận giao đấu, đầu hắn lại bị thương, trở nên ngờ nghệch không khác gì kẻ ngây dại.”
Kỷ Hành đối với ba chữ Trần Vô Dung vô cùng mẫn cảm, lúc này nghe Phương Tuấn từng là người của Trần Vô Dung, lập tức nghiêm mặt hỏi: “Há chẳng phải Phương Tuấn cố ý tiếp cận Điền Thất đó sao?”
“Vi thần vô năng, vẫn chưa tra ra động cơ gì cho việc Phương Tuấn lui tới Điền công công. Song, xem chừng Điền công công lại không hề ưa thích kẻ này.”
Kỷ Hành nhất thời có chút hoang mang. Xem ra giữa Điền Thất và Phương Tuấn dường như cũng chẳng có giao tình gì, vậy cớ sao Phương Tuấn lại xả thân cứu giúp Điền Thất? Chẳng lẽ hắn đang tơ tưởng Điền Thất hay sao?… Kỷ Hành khẽ híp mắt: “Tiếp tục điều tra, trông chừng hắn thật kỹ cho ta, đặc biệt là… Đừng để Điền Thất tiếp cận hắn.”
Tống Hải tuân mệnh.
Kỷ Hành lại dặn dò: “Kẻ này là nhân vật mấu chốt trong vụ án Quý Thanh Vân, không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng. Tốt nhất là phải khiến hắn khôi phục trí nhớ.”
Tống Hải lại tuân lệnh. Sau đó, hắn có chút do dự, dường như có lời muốn tấu.
Kỷ Hành bèn hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì muốn bẩm báo ư?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, người từng ban mệnh cho vi thần chú ý động thái của Ninh vương. Hiện tại Ninh vương điện hạ… đã rời khỏi Kinh thành.”
“Chẳng lẽ hắn du sơn ngoạn thủy ư?” Đương nhiên không thể là du sơn ngoạn thủy. Tiết đông lạnh giá, núi trọc sông băng, thực sự nào có gì để thưởng ngoạn. Vả lại, trong Kinh thành có Điền Thất, Kỷ Chinh há có thể bỏ đi được sao? Kỷ Hành nghĩ đến đây, trong lòng lại dâng lên một trận chua xót khó tả.
Tống Hải đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng, Ninh vương đi Liêu Đông.”
“Đã tra rõ mục đích hắn đến đó chưa?”
“Tạm thời chưa có tin tức, huynh đệ ở Sở Trực Ngôn sợ bị phát hiện nên không dám tiếp cận quá gần. Song hiện giờ, hắn đang dừng chân tại một nơi gọi là Điền Gia Truân ở Liêu Đông.”
Điền Gia Truân. Điền Thất. Ánh mắt Kỷ Hành chợt lóe, khẽ nheo lại. Kỷ Chinh kia quả nhiên đang tìm hiểu thân thế của Điền Thất!
Tống Hải lại chẳng mảy may liên tưởng đến điều này, chủ yếu vì hắn không thể đoán được, rốt cuộc một vị Vương gia tìm hiểu thân thế của một thái giám vì động cơ gì. Hắn cho rằng hành tung của một người khả nghi thông thường chỉ là có liên hệ với âm mưu quỷ kế. Tống Hải lấy một tấm bản đồ từ trong túi ra, được Kỷ Hành ngầm cho phép, bèn tiến đến trước bàn trải bản đồ ra, chỉ vào một chỗ nói: “Hoàng thượng, Điền Gia Truân ở nơi này.”
Chỉ tay này của Tống Hải, Kỷ Hành vừa nhìn liền hiểu ý hắn. Nơi gọi là Điền Gia Truân này, cách nơi xảy ra vụ án Quý Thanh Vân quá gần.
Quý Thanh Vân — Điền Gia Truân — Kỷ Chinh — Điền Thất.
Quý Thanh Vân — Phương Tuấn — Điền Thất.
Quý Thanh Vân — Trần Vô Dung — thái giám — Điền Thất.
Quý Thanh Vân — Điền Thất.
Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Hành chợt nối kết tất cả các đầu mối, cuối cùng rút ra một chân tướng kinh người: Quý Thanh Vân bị Trần Vô Dung ám toán, con gái của Quý Thanh Vân lưu lạc đến Điền Gia Truân, mượn danh Điền thị, giả thái giám nhập cung, muốn tìm cơ hội trả thù.
Kỷ Chinh đến Điền Gia Truân cũng là vì tra tìm quá khứ của Điền Thất.
Điền Thất thân là một bé gái, vì sao lại nhập cung? Vì sao lại bất ngờ bộc lộ phong thái học thức, lời nói, cử chỉ cùng cách ứng đối của nàng tuyệt nhiên không giống kẻ tầm thường được dạy dỗ? Vì sao nàng lại chán ghét Phương Tuấn đến vậy… Tất cả những điều này nay đã có lời giải đáp hợp tình hợp lý.
Lúc này, Kỷ Hành đã chín phần tin chắc, Điền Thất chính là con gái của Quý Thanh Vân.
Điền Thất rốt cuộc đã trải qua những gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hành không dám nghĩ. Một cô bé nhỏ mới mười tuổi, dưới sự thúc đẩy của huyết hải thâm thù đến cỡ nào, mới dám nhập cung hành thích? Y chẳng cần nghĩ cũng rõ. Y đột nhiên đau đớn đến nghẹt thở, lồng n.g.ự.c nặng trĩu. Điền Thất của y, y biết nàng nhất định có điều khó nói, song nào ngờ những gì nàng gánh chịu lại bi thảm đến vậy. Một con người thanh khiết như băng tuyết kia, ông trời sao lại bạc đãi nàng đến thế?
Kỷ Hành lại nghĩ tới, nếu đã như vậy, Quý tiên sinh cùng phu nhân e rằng đã…
Không, không chỉ có phu thê họ. Kỷ Hành nhớ tới, Quý tiên sinh hình như còn có một nhi tử. Vậy thì…?
Y vừa nhen nhóm chút hy vọng, suýt nữa đã kích động đứng bật dậy, nhưng rồi chợt khựng lại, thần sắc hoảng hốt, cuối cùng vô lực ngã phịch xuống long ỷ. Nếu đứa bé kia còn một đường sống, thì Điền Thất há có thể suốt bấy nhiêu năm trời không thăm hỏi gì về người thân duy nhất của mình?
Trong lòng Kỷ Hành dâng trào nỗi đau đớn khôn tả.
Đến nước này, y thà rằng mong chân tướng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Như vậy phu thê Quý tiên sinh cùng con trai của bọn họ, cũng sẽ còn một tia hy vọng sống sót trong lòng mọi người.
Kỷ Hành vẫy tay cho Tống Hải lui ra, một mình y ngồi thẫn thờ trước bàn sách.
Ánh mắt của y dừng lại trên chiếc chuông đồng kia. Lần này, khối sương mù trong tâm trí y dần dần tan biến, những hình ảnh bị chôn vùi bấy lâu cũng dần hiện rõ.
Năm đó y mới tám tuổi, vẫn chưa được sắc phong Thái tử. Tuy đang ở tuổi ham chơi, song bởi là trưởng tử của hoàng thất, nên gương mặt y luôn mang vẻ ổn trọng, già dặn hơn so với bạn đồng trang lứa. Đêm Nguyên tiêu, dân chúng toàn Kinh thành gần như đều ra ngoài đường xem pháo hoa, ai nấy nói cười rộn rã, hân hoan khôn tả. Kỷ Hành cũng muốn cùng phụ hoàng và mẫu hậu xuất cung du ngoạn, nhưng Phụ hoàng lại bận lòng chăm sóc Quý phi, để mẫu hậu một mình cô quạnh trong cung. Kỷ Hành ngồi hồi lâu trong Không Ninh Cung, mẫu hậu thấy y chán nản, không vui vẻ, bèn sai Thịnh An Hoài dẫn theo tùy tùng, đưa Điện hạ xuất cung chơi đùa.
Pháo hoa trên bầu trời vẫn không ngừng sáng rực, đèn đuốc rực rỡ thắp sáng khắp chốn như ban ngày, song lòng Kỷ Hành vẫn u ám khôn nguôi. Y chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, tựa như ôn thần đang tuần du nhân thế. Trên đường có không ít trẻ con cầm những cây pháo hoa nhỏ dài như chiếc đũa cười khúc khích đốt chơi. Thịnh An Hoài mua cho Kỷ Hành một bó, nhưng Kỷ Hành chẳng buồn chạm vào: “Ấu trĩ!”
Đi một hồi, Kỷ Hành thấy bên đường có một bé gái. Tiểu cô nương đứng dưới gốc cây, đang đốt thứ pháo hoa ấu trĩ kia. Gốc hòe đen sạm, trơ trụi, trên thân quấn vô số dải lụa đỏ rực rỡ, bên trên còn treo thêm hai chuỗi đèn lồng son. Bé gái nhiều lắm cũng chỉ chừng ba bốn tuổi, trông như búp bê tuyết vậy. Nàng mặc áo đỏ, cổ áo và cổ tay viền lông thỏ, trên đầu và khắp người đều cài những quả cầu lông nhỏ xinh. Nàng giơ pháo hoa trong tay, vung vẫy xoay tròn trong không trung. Thấy Kỷ Hành dừng chân nhìn mình, nàng cũng chẳng ngượng ngùng, bèn cầm pháo hoa tiến đến đưa cho Kỷ Hành: “Tặng ngươi, cùng chơi đi.” Nàng nói rất chậm, giọng nói ngọt ngào, ngây thơ, từng chữ từng chữ bật ra khe khẽ.
Cha mẹ của tiểu cô nương thực ra vẫn đứng dưới gốc cây dõi theo. Sau khi nhìn thấy là Kỷ Hành, bọn họ liền tiến lên phía trước, thỉnh an Điện hạ.
Kỷ Hành một tay cầm lấy cán pháo hoa đang cháy, một tay làm ra vẻ thâm trầm. Y nghiêm nghị gật đầu, đoạn hỏi han về thân phận của đối phương.
Quý Thanh Vân, Hàn Lâm Viện Thị Độc.
Hàn lâm viện vốn là một cơ quan đặc biệt, các quan viên tuy phẩm cấp không cao song đều là những bậc tài hoa học rộng, có tư cách được cất nhắc thăng tiến. Phần lớn những người làm việc tại Hàn lâm viện vài năm, khi rời đi đều có thể trực tiếp được thăng lên trọng chức.
Quý Thanh Vân vội kéo tiểu nữ nhi, đứa bé vốn dạn dĩ như quen thân từ lâu, lại gần, dặn dò nàng hành lễ với Kỷ Hành: “Mau khấu đầu thỉnh an Điện hạ.”
Bấy giờ là ngày Tết, Kỷ Hành chẳng màng những lễ nghi phiền phức, bèn khẽ nâng tay: “Miễn lễ.”
“Gọi Điện hạ đi con.” Quý Thanh Vân vỗ nhẹ đầu nữ nhi, dù sao cũng phải gọi một tiếng cho phải phép, kẻo không giữ được thể diện của người.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành, nhoẻn miệng cười an nhiên, đôi mắt ngời sáng tựa vì sao mùa hạ: “Ca ca.”
Trong lòng Kỷ Hành dấy lên một cỗ ấm áp. Hắn ném đi cây pháo hoa đã đốt hết trong tay, rồi khom người bế bổng tiểu cô nương lên.
Loảng xoảng một tiếng, có vật gì đó rơi xuống nền đất, va vào phiến đá xanh, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.
Quý Thanh Vân khom lưng nhặt vật kia lên, phủi đi lớp bụi mờ, đoạn cười nói: “Sao lại rơi rồi.” Vừa dứt lời, đã định đeo vào cổ tay tiểu cô nương.
Kỷ Hành định thần nhìn qua, đó là một chuỗi linh lung nhỏ. Chiếc chuông ẩn dưới bóng dáng hắn nên không thấy rõ lắm. Hoa văn mờ ảo trên chuông có vẻ kỳ lạ, song nhìn kỹ lại thấy vô cùng dễ chịu.
…...
Kỷ Hành bừng tỉnh khỏi hồi ức, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc linh lung duy nhất còn sót lại trước mắt.
Sau đó, hắn lại ngây ngốc lẽo đẽo theo cô nhóc cùng đốt pháo hoa, thậm chí còn mặt dày mày dạn quấn quýt bên cả nhà Quý Thanh Vân vui chơi. Quý Thanh Vân thấy thế cũng ngại ngùng không nỡ đuổi hắn đi.
Hắn cứ thế tự tại trải qua đêm Nguyên tiêu náo nhiệt mà cô độc, theo bản năng tìm cách tiếp cận với một sự ấm áp nào đó, dẫu nhìn thấy mà chẳng thể chạm tới.
Rồi sau nữa thì sao?
Hắn được lập làm Thái tử, phụ hoàng đặc cách cho hắn tự mình lựa chọn một số vị trí tại Chiêm sự phủ của Thái tử. Hắn bèn tuyển dụng hầu đọc Hàn lâm viện Quý Thanh Vân.
Thuở ban đầu, Quý Thanh Vân mới nhậm chức tại Chiêm sự phủ chỉ là chính lục phẩm phủ thừa. Sau này, y từng bước vươn lên thiếu chiêm sự, rồi đến chiêm sự. Tài hoa của y được thi triển nơi Chiêm sự phủ, khiến y dần trở thành tâm phúc số một của Thái tử, đồng thời cũng hóa thành cái gai trong mắt bè phái Trần Vô Dung.
[1]Chiêm sự phủ: đây là nơi phụ trách làm việc cho Thái tử, chiêm sự là người giúp việc chính của Thái tử.
Nói đi nói lại, Quý tiên sinh thực ra là bị hắn liên lụy.
Hốc mắt Kỷ Hành thoáng chút đau xót. Hắn nhắm nghiền mắt, đặt chiếc linh lung kia lên bờ môi, khẽ hôn.
“Quý Chiêu, Kỷ Hành ta xin chỉ trời đất mà thề. Suốt đời này, ta nguyện bảo vệ nàng trọn kiếp. Nếu không giữ lời thề, nguyện cho đời đời kiếp kiếp thân bằng quyến thuộc đều xa lánh, vạn tiễn xuyên tâm.”