Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất

Chương 98



 

Tống Hải mang tới tin tức mà Kỷ Hành chẳng muốn nghe chút nào:

 

“Bệ hạ, theo vi thần điều tra được, năm đó quả thật có một tổ chức sát thủ khả năng đã tham gia vào vụ án của Quý Thanh Vân. Sau đó, tổ chức này liền mai danh ẩn tích trên giang hồ. Mấy ngày trước đây, vi thần tình cờ bắt được một thủ hạ cũ của chúng, trải qua một trận khảo tra, kẻ này đã cung khai.”

 

“Kẻ đó đã khai gì?” Sắc mặt Kỷ Hành trấn định, song đôi tay lại vô thức nắm chặt.

 

“Hắn nói, năm đó bọn chúng quả thực đã từng ám sát Quý Thanh Vân. Thân phận của vị khách kia vô cùng hiển hách, lại ra giá ngất trời, bọn chúng hoàn thành đơn hàng này liền kiếm đủ tiền để an hưởng cả đời, thế nên tất cả đều rửa tay gác kiếm, mỗi người một ngả. Tổ chức sát thủ này cũng theo đó mà tự tan rã, bặt vô âm tín trên chốn giang hồ.”

 

“Thân phận hiển hách đến nhường nào?”

 

“Có khả năng là… Tiên đế.”

 

Kỷ Hành hít sâu một hơi, ngữ khí tức khắc trở nên lạnh lẽo: “Thế nào là ‘có khả năng’? Xác suất có bao nhiêu phần?”

 

Tống Hải lấy từ trong lòng ra một tờ giấy gấp gọn, dâng lên cho Kỷ Hành: “Hoàng thượng, đây là họa sư dựa theo miêu tả của tên sát thủ kia mà phác họa, đây chính là kẻ đã liên hệ với đám sát thủ năm đó.”

 

Kỷ Hành cầm lấy tay, mở ra xem xong, trái tim vẫn luôn lơ lửng bấy lâu, giờ đây như bị một lực mạnh đập xuống, cuối cùng cũng an vị trở lại lồng ngực. Người trong tranh hắn biết, dù nét vẽ chưa thực sự tinh xảo, song từ mặt mày, chòm râu mép cùng nốt ruồi trên mặt, có thể nhận ra đó là quốc cữu của ngài, tức là cậu ruột của Tiên đế. Năm đó dù tôn quý là quốc cữu, song chức quan chẳng hề hiển hách, chỉ là một hoàng thân nhàn tản, không màng thế sự. Người này trước giờ chẳng hề can dự vào phân tranh trữ vị, cũng không hề nể mặt Trần Vô Dung, bởi là bậc trưởng bối của Tiên đế nên vẫn thường xuyên qua lại với ngài, vì vậy Trần Vô Dung cũng không dám làm gì ông ta. Nếu như Tiên đế muốn giấu Trần Vô Dung để làm gì đó, thì người này chính là tâm phúc đáng tin cậy nhất.

 

“Ngoài ra còn có…” Tống Hải tiếp tục nói: “Vi thần thẩm tra tình hình xuất nhập vàng bạc trong tư khố của Tiên đế, phát hiện trước và sau khi Quý Thanh Vân bị hãm hại, có hai khoản kim ngân khổng lồ được xuất ra, không rõ hạ lạc.”

 

Có thể khiến cho tổ chức sát thủ kiếm đủ để rửa tay gác kiếm, thiên hạ này có thể có được mấy người có khoản chi khổng lồ đến vậy? Như thế xem ra, chân tướng của sự việc này đã mười phần xác đáng. Kẻ giật dây phía sau màn này quả nhiên là Tiên đế. Người muốn đoạt mạng Quý Thanh Vân, lại không thể để Trần Vô Dung hay biết, bèn không phái thị vệ trong cung, mà phải hao tốn vô số kim ngân cùng bao nhiêu trắc trở để mời một đám sát thủ bên ngoài hành sự. Sự việc này quả thực khiến người ta không còn chút sức lực nào để bàn luận. Một vị Hoàng đế, lại bị một tên thái giám kiềm kẹp đến nhường ấy, muốn làm chuyện gì cũng phải lén lút như chuột, thật không biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thiên hạ này.

 

Nhưng Kỷ Hành lại cảm thấy chuyện này vô cùng phi lý. Vì sao phụ hoàng của trẫm lại muốn đoạt mạng Quý tiên sinh? Hơn nữa lại tất yếu phải giấu Trần Vô Dung, còn cố tình ra tay ngay trước mắt Trần Vô Dung? Phần lớn là do người đã biết được mục đích của Trần Vô Dung.

 

Nói cách khác, phụ hoàng của trẫm đã biết chuyện trẫm trù hoạch đoạt cung, ít nhất cũng là sinh nghi.

 

Nhưng phụ hoàng chẳng nói một lời, người vẫn cố giả vờ không hay biết gì. Không chỉ vậy, người còn dốc sức giúp trẫm che giấu chuyện này, vì nó mà không tiếc hao hết tâm tư mua sát thủ diệt khẩu.

 

Kỷ Hành chợt cảm thấy bản thân mình có chút xa lạ với vị phụ hoàng nổi tiếng là hôn quân này.

 

Trẫm đã từng cho rằng phụ hoàng ghét bỏ trẫm, một lòng muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho A Chinh. Trẫm thậm chí còn vì chuyện này mà oán hận phụ thân của mình. Chẳng phân biệt được trung hay gian, cũng chẳng phân rõ đích hay thứ. Nếu không phải Hoàng đế tận lực dung túng, thì lũ gian hoạn cùng sủng phi làm sao dám kiêu ngạo đến nông nỗi đó? Nhưng đến khi cơ hội tốt để thu dọn trẫm bày ra trước mắt, phụ hoàng lại cố ý chặt đứt đi cơ hội này. Lòng dạ của một vị Hoàng đế phải quảng đại đến nhường nào, mới có thể coi thường chuyện con trai mình đã từng cố gắng muốn bức vua thoái vị?

 

Biết rõ mười mươi, lại không truy cứu, hơn nữa còn dốc hết sức chôn sâu chuyện này xuống lòng đất. Bởi một khi tội danh mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế này được chứng thực, con trai của người sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

 

Trong lòng Kỷ Hành cực kỳ phiền muộn, hốc mắt cay xè. Phụ hoàng là một hôn quân được thiên hạ công nhận, rất nhiều cách làm việc của người khiến trẫm cảm thấy phi lý. Bao năm tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên Kỷ Hành phát hiện, phụ hoàng của hắn so với trong tưởng tượng của hắn, lại càng để ý đến đứa con trai là hắn đây.

 

Nhưng mà Quý tiên sinh thì sao? Quý tiên sinh xứng đáng phải bỏ mạng ư?

 

Không, tuyệt đối không phải như vậy. Quý tiên sinh đối với trẫm mà nói, vừa là thầy vừa là cha, là người trẫm kính trọng nhất. Trẫm làm sao có thể vì bảo toàn tính mạng của mình mà lại khiến cả nhà Quý tiên sinh gặp họa? Chuyện này tuy không phải do trẫm làm, nhưng quả thực là do trẫm mà ra.

 

Trẫm đã hại c.h.ế.t Quý tiên sinh. Quả nhiên là trẫm đã hại c.h.ế.t Quý tiên sinh!

 

Ý niệm này khiến Kỷ Hành thống khổ khôn cùng. Hắn chợt nhận ra thế gian này quả thực vô cùng hoang đường. Chuyện hắn đã khổ sở cay đắng truy xét đến tám năm ròng, cuối cùng tất cả oan nghiệt lại đều quay về chính bản thân hắn.

 

Ha ha, ha ha ha ha! Cái thế gian khốn nạn này!!!

 

“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”

 

Tống Hải thấy Hoàng thượng hồi lâu không cất lời, bèn nhịn không được ngẩng đầu nhìn người, lại phát hiện Hoàng thượng đang cười, song nét mặt lại đầy khổ đau, trong ánh mắt ấy ngập tràn thê lương và vẻ điên cuồng. Hắn lấy hết dũng khí mà nói: “Tên sát thủ kia nên xử trí ra sao, cúi xin Hoàng thượng hạ lệnh.”

 

Kỷ Hành bị Tống Hải đánh thức khỏi dòng suy nghĩ. Hắn nhìn Tống Hải một cái, hỏi: “Đã từng tra hỏi ra hài cốt của Quý tiên sinh ở nơi nào chưa?”

 

“Hắn đã khai nhận, song vi thần chưa phái người đi tìm.”

 

“Trước hết hãy tìm được hài cốt rồi tính.”

 

“Vâng.”

 

Sau khi Tống Hải rời đi, trong lòng Kỷ Hành phiền muộn không nguôi, hắn định đứng dậy ra ngoài dạo một lát, ngay khi vừa đứng lên, trước mắt hắn bỗng hóa một màu đen kịt, bước chân lảo đảo muốn ngã.

 

Kỷ Hành định thần lại, bưng chén trà bên cạnh lên, chẳng cần biết nóng lạnh, nuốt vội nửa chén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đặt chén trà xuống, đôi mắt hắn trống rỗng, bước chân khoan thai rời khỏi thư phòng.

 

Giờ phút này, hắn chỉ muốn tìm A Chiêu, kể cho nàng nghe hết thảy mọi chuyện, nói với nàng thế sự này có biết bao điều nực cười, còn hắn thì đáng hận đến nhường nào.

 

Nhưng hắn không thể. Kỷ Hành chợt dừng bước, hắn không thể nói việc này cho A Chiêu. Tâm niệm lớn nhất đời A Chiêu chính là mối thù diệt môn, nếu để nàng hay biết phụ thân của hắn là kẻ thù g.i.ế.c cha nàng, vả lại mọi chuyện đều do hắn mà ra, thì nàng sẽ thế nào?

 

Nàng nhất định sẽ căm hận hắn, rồi rời bỏ hắn.

 

Kỷ Hành đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

 

Không, hắn tuyệt nhiên không thể chấp nhận hậu quả ấy. Hắn cùng A Chiêu nhất định phải ân ái không rời, vĩnh viễn bên nhau. Hắn đã định cả đời này sẽ cùng nàng chung sống. Ai cũng không thể chia rẽ bọn hắn, tuyệt đối không thể!

 

Nhưng hắn nên làm sao đây? Hắn có thể làm gì đây? Dẫu hắn có thuật xoay trời chuyển đất đi chăng nữa, cũng không thể nào thay đổi chuyện quá khứ.

 

Một cảm giác bất lực chưa từng có dâng lên trong lòng hắn.

 

Cuối cùng, Kỷ Hành vẫn đi tìm Quý Chiêu.

 

Quý Chiêu thấy thần sắc hắn hốt hoảng, diện mạo tiều tụy, không rõ đã xảy ra biến cố gì động trời. Nàng hỏi hắn, hắn chỉ lắc đầu.

 

Nàng ngỡ là vì chuyện của nàng mà hắn và Thái hậu lại nổi lên xung đột, bởi vậy lòng nàng vô cùng bất an.

 

Kỷ Hành tựa vào bờ vai nàng, cụp mí mắt nhìn những cánh hoa mai đỏ như m.á.u điểm xuyết bay lả tả xuống, không nói một lời.

 

Quý Chiêu thực lòng đau lòng cho hắn: “Nếu không… ừm, ta không làm Hoàng hậu cũng chẳng sao.” Không cần thiết phải khiến mẫu tử bất hòa đến vậy.

 

Kỷ Hành khẽ nhắm mắt, giọng thì thầm: “A Chiêu, nếu ta làm ra một vài chuyện không thể cứu vãn, nàng có tha thứ cho ta không?”

 

“Vậy còn phải xem là chuyện gì… Chàng sẽ không sủng hạnh nữ nhân khác chứ?”

 

“… Không có.”

 

“À, vậy thì tốt. Ta nói thật cho chàng biết, ta không phải là người hiền lành gì đâu. Nếu như chàng cùng nữ nhân khác có chút xíu chạm phải, ta tuyệt đối không thể vui vẻ được. Vậy nên chàng có thể đừng làm như thế được không?”

 

“Nàng yên tâm, cả đời này của ta chỉ yêu mình nàng. Ta chỉ mong… nàng cam lòng để ta yêu nàng trọn đời.”

 

Quý Chiêu bật cười: “Ta dĩ nhiên là bằng lòng rồi.”

 

“Nàng có thể đồng ý với ta không, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng vĩnh viễn không rời khỏi ta?”

 

“Ừ, ta đồng ý với chàng.”

 

Kỷ Hành cười khẽ, nhưng nụ cười kia ẩn chứa một tia cay đắng. Hắn không mở mắt, hơi thở đều đều, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.

 

Quý Chiêu biết hắn không ngủ, bàn tay nàng bị hắn nắm có chút đau. Nàng trở tay nắm lấy tay hắn, cùng mười ngón quấn chặt vào nhau. Dẫu biết bí mật lớn nhất của hắn, nhưng hiện giờ nàng vẫn giả vờ như chẳng hay biết gì. Nàng là người thông minh, có những chuyện nên quên đi thì dẫu một lời cũng không nên nhắc, bởi nói ra cũng chẳng lợi ích gì cho ai. Nàng biết hắn đi được tới hôm nay cũng không hề dễ dàng, dù đã là Hoàng đế, thì cũng chẳng phải thần tiên tiêu dao, mà có lắm nỗi khó xử. Mấy ngày gần đây hắn vì nàng mà hao tâm tổn trí, nàng thật sự không muốn thấy hắn cứ vậy thêm phần khó xử.

 

“A Hành, nếu không thì thôi vậy, ta chỉ cần chàng một lòng đối tốt với ta là được rồi.” Nàng khuyên nhủ.

 

A Chiêu của ta tốt như vậy, ta lại hại c.h.ế.t phụ thân nàng. Kỷ Hành thầm nghĩ.

 

“Nếu nói ta không muốn làm Hoàng hậu chút nào, vậy thì khẳng định là lời giả dối. Nhưng mà… Chàng như vậy, ta thực sự đau lòng hết sức.” Quý Chiêu hiếm khi nào nói loại lời mật ngọt này, mặt nàng có chút hồng, lặng lẽ xoay đi.

 

Ta là con trai kẻ thù g.i.ế.c cha của nàng. Hắn thầm nghĩ.

 

Thấy hắn không đáp lại, Quý Chiêu cắn răng, lại nói: “Cho dù thế nào đi nữa, ta vẫn là thích chàng như cũ, thật ra cũng chẳng có gì khác biệt. Ta, ta muốn cùng chàng tương thân tương ái trọn đời, không xa không rời.” Nói tới đây, mặt nàng đã nóng bừng.

 

Kỷ Hành vẫn không đáp lời nàng. Nàng có chút thất vọng, vừa định tìm kiếm lời lẽ khác, lại chợt cảm thấy trên mu bàn tay có chút nóng. Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy nơi ấy đọng lại một vệt nước nhỏ. Nàng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Hắn vẫn khép kín đôi mắt, nhưng khóe mắt cũng đã ướt đẫm. Dưới hàng mi đen đặc cong cong, là hai hàng lệ châu rõ ràng. Một cánh hoa mai nhỏ như móng tay bị gió thổi đưa tới, đậu trên hàng mi, nằm gọn trên dòng lệ, đỏ tươi rực rỡ, hệt như lệ huyết tuôn ra từ bi thống.