Sau này ta và Thẩm Thế An thành thân, Thẩm gia nghèo rớt mồng tơi, đến sính lễ cũng chẳng có nổi một xu.
Ta thấy khuôn mặt mập mạp của cha ta đã tím tái như gan heo vì giận, chỉ đành nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cha nghĩ mà xem, Thẩm Thế An là người như thế nào chứ! Chữ nghĩa hơn người, văn chương đầy bụng, phong thái ngời ngời. Người như vậy, sao có thể cam chịu làm vật trong ao?”
“Coi như con đánh cược một phen, biết đâu hai mươi năm sau, 'Nhất Phẩm Tiên' sẽ phủ sóng khắp kinh thành."
Quả nhiên, ta đã nhìn thấu được Thẩm Thế An.
Nhưng ta lại chẳng thể nào sưởi ấm được trái tim băng giá của hắn.
Giờ nghĩ lại mới thấy, cái cuộc hôn nhân này, người ta thì chẳng mặn mà, nhà ta thì chẳng ưng thuận, chỉ có một mình ta là tự nguyện.
Thật đúng là cái gánh củi, đầu nóng có một bên.
Với cái khởi đầu éo le như vậy, sao chúng ta có thể có một kết cục viên mãn cơ chứ?
Thẩm Thế An cưới ta, vốn dĩ là do bị người ta tính kế.
Dù rằng ta không phải là kẻ chủ mưu, nhưng cái nguyên nhân sâu xa là do ta đem lòng ái mộ hắn, nên mới dẫn đến cái kết quả nên duyên phu thê.
Ta vẫn luôn mang nặng nỗi niềm áy náy với hắn.
Bấy nhiêu năm thành thân, hắn đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt, ta vẫn luôn tươi cười đón nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có chăng đôi chút tủi hờn, thì chỉ cần một giấc ngủ say, mọi chuyện đều sẽ tan biến.
Ta vẫn luôn tự nhủ lòng, ta nợ hắn.
Có lẽ chỉ cần ta nhẫn nhịn thêm chút nữa thì mọi chuyện sẽ qua, hoặc biết đâu chờ đợi thêm một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ khởi sắc hơn.
Thẩm nương đầu làng có khuyên nhủ ta rằng: "Chỉ cần con sống sao cho trở thành thói quen của nam nhân, thì dù có Lâm muội muội từ trên trời giáng xuống, hắn cũng sẽ không thể nào rời xa con, chứ không phải con không thể rời xa hắn."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta đã nghĩ như vậy, và cũng đã cố gắng hành động như vậy.
Nhưng đời người vốn dĩ chẳng bao giờ được như ý nguyện, vòng đi vòng lại, thì vẫn chỉ có một mình ta là kẻ ôm mối tình đơn phương, cái gánh củi đầu nóng có một bên.
Cái ngày ta ngỏ lời muốn hòa ly với Thẩm Thế An, vốn dĩ là một ngày yên ả, không chút sóng gió.
Ta vào căn bếp nhỏ, cặm cụi hầm một nồi cháo táo tàu thơm lừng, khi đi ngang qua thư phòng của Thẩm Thế An, thì vô tình bắt gặp Lý Mộ Dao đang ở bên trong.
Nàng đang tỉ mẩn làm cho hắn một đĩa bánh hoa đào.
Thẩm Thế An liền cất lời khen ngợi nàng khéo tay.
Nhớ lại chuyện năm xưa, Lý Mộ Dao được gia đình cưng chiều như công chúa, đến cả hạt đậu phộng cũng lười bóc, vậy mà giờ đây khi làm thê tử người ta, lại trở nên đảm đang, hiền thục, biết cách chăm sóc người khác đến vậy.
Ta vô tình nghe lỏm được vài câu chuyện sau bức tường, lúc trở về phòng tắm, thì bỗng dưng nhớ lại một chuyện cũ.
Cái thời Thẩm Thế An còn chật vật nơi quan trường, bị cái tên Huyện thừa Tùng Sơn kia hết lần này đến lần khác gây khó dễ, ta thấy hắn ngày càng tiều tụy, liền tìm đủ mọi cách trèo cây hái trứng chim về tẩm bổ cho hắn.
Ta thân mang đầy vết bầm tím, chỉ mong sao hắn được ăn ngon miệng, da dẻ hồng hào.
Ta thường hay la cà nói chuyện với mấy thẩm nương trong làng, nghe được đủ thứ chuyện tiếu lâm, cốt là muốn về kể lại cho hắn vui cửa vui nhà.
Vậy mà hắn vừa ăn trứng chim, vừa nhíu mày trách móc ta: "Nàng đường đường là người có học, sao cứ suốt ngày lẩn quẩn nơi bếp núc thế? Nhìn mấy bà cô đầu làng mà xem, ăn nói thô tục hết sức, ta nên giữ gìn chút tự trọng, bớt qua lại với họ thì hơn."
Rõ ràng ta và Lý Mộ Dao đều cùng nhau vào bếp.
Đó chính là cái gọi là "tru tâm".
Không phải chuyện nàng là hoa hồng trắng, mà hắn lại say đắm khóm lựu đỏ ở phương xa.
Mà là chuyện hắn tìm về một nhành trà núi còn đọng sương mai.
Hai người giống nhau đến chín phần, cùng làm một việc, vậy mà hắn chỉ muốn có nàng, ruồng rẫy phũ phàng.
Đó mới gọi là "tru tâm".
Thế là ta chẳng buồn lau khô mái tóc còn ướt, tìm đến Thẩm Thế An, dứt khoát viết một tờ giấy hòa ly trước mặt hắn.
Câu cuối cùng ta nói với hắn là: "Thẩm Thế An, bao nhiêu năm nay, ta thật sự đã chăm chàng quá đủ rồi."