Nhất Phẩm Tiên

Chương 4



Thẩm Thế An làm quan bấy nhiêu năm, vô cùng trân trọng cái danh thanh liêm của mình.

Hắn vốn dĩ chẳng đời nào chịu từ bỏ người thê tử tào khang, nay ta chủ động xin rời đi, sau ngần ấy năm chung sống, cuối cùng cũng có một việc mà cả hai cùng chung ý nguyện.

Chỉ là ta chẳng ngờ, cái người buồn bã nhất khi ta cùng Thẩm Thế An hòa ly, lại chính là hai nàng thông phòng của hắn.

Cả Cúc Thanh lẫn Lan Hương, hai người họ đều khóc lóc thảm thiết.

Họ nói: "Khó mà tìm được một người chủ mẫu nào rộng lượng được như người nữa, chỉ tiếc rằng chúng ta còn vướng bận con cái, nếu không, nhất định sẽ theo Diệu Diệu tỷ cùng rời đi."

Ta cười khan vài tiếng: "Các ngươi đừng có giễu cợt ta như thế, thật ra ta mới chính là kẻ hẹp hòi nhất."

Từ gia ta vốn giàu có, năm xưa ta mang của hồi môn đến cũng vô cùng hậu hĩnh.

Trong đó có hai bộ trang sức đầu mặt là quý giá nhất, bộ ngọc phỉ thúy thì ta để lại cho Cúc Thanh, bộ đá quý thì để lại cho Lan Hương.

Số còn lại, ta cho người thu dọn suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau, ta dẫn theo ba cỗ xe ngựa rời khỏi Thẩm phủ

Ta đến đây cùng cả gia quyến, rồi lại lẻ loi ra đi một mình.

Cánh cổng thành phía sau lưng ta giờ đã hóa thành một chấm đen nhỏ xíu, vó ngựa tung bay cát bụi mịt mù, ta vội dụi đôi mắt, thì cái chấm đen kia cũng đã khuất dạng.

Thành Thanh Châu, thành Thanh Châu, ta đã rời xa nơi này mấy năm rồi, "Nhất Phẩm Tiên" vẫn là "Nhất Phẩm Tiên" xưa kia, chỉ là dưới lầu đã chẳng còn bóng dáng chàng thiếu niên bày sạp viết thư nữa rồi.

Cha ta vẫn đen nhẻm, béo tròn, cái bụng phệ như quả dưa hấu, ôm khư khư hộp kẹo đậu mà ta thích nhất hồi nhỏ, đã đứng đợi ta trước cửa lầu từ sớm.

"Chính trực thường là kẻ đồ tể, bạc tình đa số là lũ thư sinh, ta đã nói với con từ lâu rồi, cái tên Thẩm Thế An đó không phải là người tử tế, giờ con quay về là tốt rồi."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cha ta vừa ôm lấy ta, vừa dẫn lên lầu hai, đẩy cánh cửa sổ nhỏ ra, ông hào hứng khoe khoang: "Xem này! Giang sơn mà cha đã gây dựng cho con đấy!"

Ngước mắt nhìn ra xa, dòng người trên phố đông đúc như mắc cửi, mấy đứa trẻ tinh nghịch đang nô đùa ríu rít, tiếng rao hàng của đám tiểu thương vang vọng không ngớt, hương hoa dành dành từ tiệm phấn son theo làn gió thoảng bay đến, khiến người ta nhồn nhột nơi cánh mũi.

Cha ta nhìn ta với vẻ mặt đầy mong đợi, hỏi: "Con thấy thế nào?"

"Rất náo nhiệt ạ."

"Còn gì nữa không?"

"…Rất đượm cái không khí đời thường?"

Cha ta liền vỗ mạnh vào đầu ta một cái.

"Con bé ngốc này, cả con phố này đều là cơ ngơi của Từ gia chúng ta đấy! Cha sẽ nuôi con cả đời!"

Ta: "???"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhớ lại cái thuở ban đầu mới về nhà chồng, ta từng ra sức khuyên nhủ cha, rằng gả cho Thẩm Thế An, "Nhất Phẩm Tiên" sẽ có ngày vươn mình ra khắp kinh thành.

Sau này khi Thẩm Thế An đã có quyền cao chức trọng, kẻ muốn nịnh bợ hắn nhiều vô kể, chỉ lo không tìm được đường vào. 

Để tránh điều tiếng thị phi, việc mở rộng tửu lầu đành phải gác lại.

Nào ngờ cha ta âm thầm lặng lẽ, vậy mà đã gây dựng được cả một con phố.

Trong lòng ta vừa cảm động, vừa có chút buồn man mác.

"Nhất Phẩm Tiên" rốt cuộc vẫn không thể đặt chân đến kinh thành.

Tính toán chi li, ta đã đánh đổi tám năm thanh xuân, còn mất đi hai bộ trang sức quý giá.

Ta đưa tay khẽ lau khóe mắt.

Haizz, cái chuyện gì thế này?

Giờ đây ta lại trở về làm đại tiểu thư Từ gia, mỗi ngày chỉ có ba việc.

Ăn, chơi, ngủ.

Cha ta chê Thẩm Thế An nuôi ta quá gầy gò.

Ta đã bao nhiêu năm rồi không được ai đó nâng niu, chiều chuộng, nên lần này đành ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên.

Ăn uống thỏa thuê, vui chơi hết mình, rồi lại ngủ một giấc thật sâu.

Cứ thế mà trôi qua hai tháng, cuối cùng ta cũng dần lấy lại được sức sống, ta nới lỏng vạt áo đã chật căng vì tăng cân, tay phe phẩy quạt mát đi tìm cha.

"Nhất Phẩm Tiên" vẫn tấp nập khách khứa, nhưng hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt hơn hẳn.

Từ đằng xa đã thấy một đám người vây kín trước cửa, trong đám đó có hai gã mặc đồ đen nổi bật hẳn lên, một gã tên A Đại, một gã tên A Nhị, đều là đám tay chân của "Nhất Phẩm Tiên", trừ phi có khách khứa nào gây sự, chứ bình thường chẳng bao giờ họ ló mặt ra cả.

A Đại cao lớn phi thường, hắn thấy ta đầu tiên, liền vội vã tiến lên một bước, cố gắng che giấu những thứ nằm dưới đất ra sau lưng.

"Toàn là đồ dơ dáy bẩn thỉu, đại tiểu thư đừng xem."

Nhưng trên mặt đất rõ ràng là đang nằm một gã say khướt, với hai con ngỗng trời đang thoi thóp, chỉ một mình A Đại, làm sao che hết được cơ chứ?

Gã này đến "Nhất Phẩm Tiên" để cầu thân.

Còn về đối tượng cầu thân thì...

Ta hơi nhấc vạt váy, thản nhiên bước qua người gã say kia.

Ừm, cộm chân quá đi, đúng là tội lỗi tội lỗi.