Nhất Phẩm Tiên

Chương 5



Trong gian phòng phía sân sau, những mảnh vỡ của chén trà vương vãi khắp nơi, cha ta đang giận đến mức giậm chân thình thịch.

Từ sau khi ta hòa ly trở về nhà, đám bà mối đến cầu thân gần như muốn đạp sập cả cánh cửa Từ gia, giờ đây lại còn kéo nhau đến tận "Nhất Phẩm Tiên" để làm loạn.

Lấy một nữ nhân đã qua một lần đò, vốn chẳng phải chuyện gì hay ho, nhưng không ngờ ta lại đắt khách đến thế.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì lạ, Từ gia ta giàu nứt đố đổ vách, lại chỉ có mỗi mụn con gái độc nhất là ta đây.

Đứa con gái độc nhất này đã tám năm trời không sinh được mụn con nào, nếu có tái giá, e là khó lòng mà có người nối dõi tông đường, nhưng "Nhất Phẩm Tiên" thì nhất định phải có người thừa kế.

Đến lúc đó cưới thêm vài cô thiếp phòng, sinh hạ mấy đứa con trai, thì chẳng phải "Nhất Phẩm Tiên" cùng với cả con phố này đều nằm gọn trong tay hiền tế mới hay sao?

Cái bàn tính nuốt trọn gia sản người khác của bọn họ lộ rõ mồn một trên mặt, cha ta tức đến mặt xanh mét, ông chửi rủa cái lũ người lòng lang dạ thú, cái thế đạo bạc bẽo, cái thứ yêu ma quỷ quái gì cũng dám mơ mộng đến con gái quý giá của ông.

Ta vỗ về lưng cha, cố gắng xoa dịu cơn giận của ông ấy: "Mấy kẻ tiểu nhân ấy, không đáng để cha phải nổi giận hại thân.” 

“Huống hồ, đều là bà con lối xóm cả, ngẩng đầu chạm mặt, không nên làm cho khó coi như vậy. Thật ra chuyện này giải quyết cũng dễ thôi mà."

"Ồ, con có cách gì sao?"

"Thật ra, con gái đã sớm có ý trung nhân rồi. Đã có ý trung nhân, đương nhiên phải chờ người ta đến cưới, sao có thể nghĩ đến chuyện tái giá?” 

“Còn mấy thúc bá bạn cũ gì đó, cha cứ việc từ chối khéo léo là được."

Cha ta nghe xong, mắt sáng rỡ, ông suy nghĩ một hồi rồi bật cười, khen ta là con bé ranh mãnh.

Chưa đầy nửa tháng sau, cả thành Thanh Châu đều hay tin, đại tiểu thư Từ gia sau khi hòa ly trở về, đã có một ý trung nhân thề non hẹn biển.

Nghe đồn, trên đường đại tiểu thư về Thanh Châu, không may lạc vào một hắc điếm, may mắn được một vị cao nhân cứu giúp.

Vị cao nhân đó cao lớn khôi ngô, tướng mạo đường đường, võ nghệ cao cường.

Nàng đại tiểu thư ấy vừa gặp đã đem lòng si mê, thề rằng không phải chàng thì không gả cho ai khác.

Cho dù có phải lấy người khác, nàng cũng muốn gặp lại ý trung nhân một lần, để hoàn thành tâm nguyện rồi mới tính tiếp.

Còn về vị cao nhân kia tên họ là gì, bởi vì gặp gỡ vội vàng, nên nhất thời chưa kịp hỏi rõ, chỉ nhớ rằng chàng dùng kiếm, trên chuôi kiếm có một chùm tua kiếm màu xanh mực đậm.

Về tướng mạo, nàng chỉ nhớ rằng dưới hàng mi chàng có một nốt ruồi đỏ, mày kiếm mắt sao, và lòng bàn tay phải cũng có một nốt ruồi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong giới giang hồ, người dùng kiếm thì nhiều, nhưng người vừa có nốt ruồi dưới mi, vừa có nốt ruồi trong lòng bàn tay thì lại hiếm hoi.

Như vậy, muốn mạo danh thay thế cũng không dễ dàng gì.

Vị cao nhân kia đã từng ghé qua Thanh Châu để làm việc, thì khi trở về hẳn cũng sẽ đi ngang qua đây.

Nàng đại tiểu thư quyết định sẽ chờ đợi.

Chờ đợi được gặp lại vị cao nhân ấy một lần.

Tin tức được lan truyền đi, những người đến cầu thân không ngớt cuối cùng cũng chịu yên ổn, ta có được những ngày tháng thanh tĩnh, ngày ngày chỉ việc ngồi gặm móng giò xốt.

Cứ thế trôi qua ba năm ngày, ta đang cho mời gánh hát về diễn tuồng, thì thấy A Hòa, người canh cổng chạy vào thở hồng hộc.

Vừa chạy, hắn vừa la lớn.

"Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

Ta đưa cho hắn một chén trà trên bàn, hỏi: "Tìm thấy cái gì?"

A Hòa uống cạn ngụm trà nóng, cuối cùng cũng thở đều lại được, hắn hớn hở nói: "Thưa đại tiểu thư, ân nhân cứu mạng của người đã tìm thấy rồi, người ta đã khiêng hắn đến tận ngoài cổng rồi ạ."

Bốp!

Miếng móng giò xốt đang đưa lên miệng ta, bỗng nhiên rơi xuống đất.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bên ngoài thành Thanh Châu, có một con sông tên là Thương, nước chảy xiết vô cùng.

Hôm ấy, dòng sông Thương cuộn trào trôi xuống một nam nhân, vừa vặn mắc kẹt trong chiếc lưới đánh cá của lão Chu.

Lão Chu mở lưới ra xem, thì thấy một nam nhân khôi ngô tuấn tú nằm gọn bên trong, tay nắm chặt một thanh kiếm, thân cao tám thước, tướng mạo đường đường, dưới mi và lòng bàn tay đều có nốt ruồi nhỏ.

Ồ, đây chẳng phải là ý trung nhân trong mộng của đại tiểu thư Từ gia hay sao? 

Tuy rằng thiếu mất chùm tua kiếm màu xanh mực, nhưng nước sông chảy xiết như vậy, có lẽ đã bị cuốn trôi đi mất rồi.

Thế là nam nhân này được khiêng đến phủ đệ Từ gia.

Trước đây, khi ta tung tin có ý trung nhân, cha ta sợ rằng tin tức truyền đi chưa đủ rộng rãi, thậm chí còn âm thầm mua chuộc mấy thương nhân địa phương để họ lan truyền tin đồn.

Giờ đây, tin tức đã được lan truyền rộng rãi khắp nơi, từ bà tam thẩm đến lục thẩm, từ thúc bá họ hàng đến bạn bè thân thiết, ai nấy đều nghe tin ý trung nhân của ta đã được tìm thấy, liền tìm đủ mọi cách để đến xem náo nhiệt.