Nhất Phẩm Tiên

Chương 6



Trà đã thay ba ấm, sâm thang cũng đã rót đến ba bát, vậy mà chẳng ai chịu rời đi.

Cái phủ đệ nhỏ bé của Từ gia, giờ đây đã chật ních người từ nửa thành Thanh Châu.

Cha ta ngơ ngác như người mất hồn.

Khuôn mặt ta thì tái mét như tro tàn.

Bốn mắt nhìn nhau, miệng cha ta há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, miệng ta cũng há to đến mức nửa ngày trời vẫn chưa khép lại được.

Cha ta chớp chớp mắt, ý là phải làm sao bây giờ đây?

Ta cũng chớp chớp mắt, ý là thôi rồi, xong thật rồi.

Điều mà cha ta không hề hay biết, đó là nam nhân đang nằm trên giường kia, ta biết rõ mười mươi.

Người này họ Cố tên Hoài, tự Trường Phong, năm nay hai mươi lăm tuổi, là người Giang Lăng.

Bên cạnh chốn quan trường, còn có giới giang hồ.

Mà trong giới giang hồ, Vạn Kiếm Sơn Trang là nơi được tôn sùng nhất.

Nam nhân này chính là vị thiếu chủ đời này của Vạn Kiếm Sơn Trang danh tiếng lẫy lừng.

Nghe đồn rằng, vào năm mười bảy tuổi, hắn từng thi cử đỗ đạt, một bước lên làm Thám Hoa Lang. 

Ấy vậy mà hắn lại chẳng màng công danh, ngay trên điện Kim Loan, hắn dâng lên một tờ sớ từ quan, khiến cho bệ hạ tức giận đến suýt ngất.

Vạn Kiếm Sơn Trang thế lực quá lớn, bệ hạ dù giận dữ cũng chẳng thể làm gì, đành phải để hắn phất áo ra đi.

Còn về lý do tại sao ta biết rõ tường tận đến vậy, thì câu chuyện này dài dòng lắm.

Thuở ta còn là dâu Thẩm gia, sống ở kinh thành, ta từng có mối giao hảo với Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa điện hạ nổi tiếng là người ham mê nam sắc, hễ gặp được người nào nàng ta ưng ý, nhưng không thể có được, thì nàng ta sẽ tìm một người có ngoại hình giống đến tám chín phần để làm kẻ thay thế, sủng ái. 

Phủ của công chúa điện hạ có vô số nam sủng, trong số đó, người được sủng ái nhất chính là Lý Trường Phong.

Dù sao cũng là nam sủng của công chúa điện hạ, ta cũng không tiện nhìn kỹ, chỉ lờ mờ nhớ được hình ảnh những lớp màn trướng đỏ rủ xuống, mái tóc đen nhánh của chàng trai được búi cao, để lại một dải lụa xanh mực với hoa văn tinh xảo khẽ lay động trong gió.

Điện hạ tùy ý nắm lấy dải lụa đang tung bay, quấn quýt si mê quấn quanh cổ tay, ngửa đầu uống cạn chén rượu ngọt mà Lý Trường Phong đưa tới.

Nhìn qua thì có vẻ nàng ta rất thích thú, nhưng khi Lý Trường Phong rời đi, nàng lại mang vẻ mặt thất thần, nói với ta rằng: "Dù sao cũng chỉ là hình thức giống nhau, thần thái lại khác biệt, chỉ có cái vỏ ngoài, chứ cốt cách thì chẳng thể nào sánh bằng. Giá mà Cố lang ở đây thì tốt biết bao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khung cảnh ấy quá mức ái muội, khiến ta nhớ mãi không quên.

Mà dải lụa xanh mực buộc tóc của Lý Trường Phong, và dải lụa đang buộc trên tóc của nam nhân trước mắt ta, thực sự không khác gì nhau.

Rõ ràng, Lý Trường Phong chính là kẻ thế thân cho người này.

Ai mà ngờ được lại có sự trùng hợp đến vậy, hắn lại vừa vặn có nốt ruồi nhỏ dưới mi và trong lòng bàn tay.

Giờ đây, ta thì biết rõ Cố Hoài, còn Cố Hoài thì chẳng hề hay biết về ta.

Ta có chút lo lắng, không biết vị thiếu chủ của Vạn Kiếm Sơn Trang này có tính khí như thế nào, nếu biết rằng mình bỗng dưng trở thành ý trung nhân của ta, liệu hắn có nổi giận mà vung kiếm c.h.é.m ta không?

Nhưng dù sao thì cũng có biết bao nhiêu là bà con lối xóm đang nhìn, uy tín bao năm buôn bán của cha ta cũng đặt cả vào đây.

Ta chỉ còn cách nhào tới ôm chầm lấy Cố Hoài, gào khóc một trận thật lớn, thật thảm thiết.

"Ân công ơi, chàng mà c.h.ế.t đi thì ta còn sống làm sao? Nếu chàng không tỉnh lại, Diệu Diệu đây cũng chỉ còn cách cùng chàng xuống hoàng tuyền, kiếp sau xin lấy thân báo đáp, nguyện kết tóc se duyên phu thê."

Rồi sau đó, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, nam nhân bất tỉnh nhân sự, mặt trắng bệch như tờ giấy kia, khẽ ho khan vài tiếng, rồi từ từ mở mắt.

Có lẽ Cố Trường Phong cũng không ngờ, khi tỉnh lại, lại rơi vào một cảnh tượng vạn người chú ý đến vậy.

Hắn hơi đảo mắt nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở cái đầu đang vùi trong n.g.ự.c mình.

Hắn hỏi ta: "Ngươi là ai?"

Ta lau vội hàng nước mắt vừa mới nặn ra: "Ân công, chàng không nhớ Diệu Diệu sao?"

"Không nhớ."

Ta không kìm được lòng mà bật khóc nức nở.

"Chết rồi, ân công mất trí nhớ rồi."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta vừa khóc thút thít, vừa vô tình ấn mạnh tay hơn vào n.g.ự.c hắn.

"Bến đò Phong Lâm, bên ngoài quán trọ Hắc Phong, ân công, chúng ta đã gặp nhau ở đó mà."

Cố Trường Phong im lặng một lát, có lẽ đang cố gắng nhớ lại, nhưng rõ ràng là hắn chẳng thể nào nhớ ra được chuyện chưa từng xảy ra.

Vì vậy, vẻ mặt của hắn dần trở nên mất kiên nhẫn.

"Ngươi mau xuống khỏi người ta..."

Ta thấy hắn sắp nổi giận, nhưng cả nửa thành Thanh Châu đang ở đây, ta liền cân nhắc lợi hại, nhắm mắt lại, hung hăng nhào tới, bịt kín miệng hắn.