Xung quanh vang lên những tiếng hít vào đầy kinh ngạc.
Cha ta liền cất giọng ra hiệu cho mọi người tản ra.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, bà con làng xóm ơi, phiền mọi người nhường đường một chút!”
“Cho con gái ta và ân công có chút thời gian riêng tư, phiền mọi người nhường đường, nhường đường..."
Ta hé mắt nhìn trộm, thì thấy rõ ràng trên mặt Cố Trường Phong hiện lên sáu chữ to đùng.
[Ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!]
Tội lỗi, tội lỗi quá.
Ta vội nhắm mắt lại, càng hôn hắn sâu hơn.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, Cố Trường Phong đã hoàn toàn thất sắc.
Khí huyết dồn lên não, hắn đã bị ta chọc tức đến ngất xỉu.
Cố Trường Phong bị thương rất nặng, một vết kiếm c.h.é.m sâu hoắm, xuyên qua lưng, may mà chỉ sượt qua tim.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cũng nhờ Từ gia ta giàu có, đủ loại dược liệu quý hiếm không thiếu thứ gì, chỉ sợ hắn không nuốt trôi thôi.
Vết thương của hắn bị ngâm nước, mất m.á.u quá nhiều, đêm đó hắn liền lên cơn sốt cao, ta phải thức trắng đêm để trông nom.
Đến khi tỉnh lại, trời đã rạng sáng ngày hôm sau.
Hắn khẽ động đậy tay, theo phản xạ liền sờ soạng dưới gối.
Ta liền lên tiếng: "Kiếm của chàng đã được cất giữ cẩn thận rồi, vỏ kiếm bị nước cuốn trôi mất rồi, ta đã cho người đi tìm. Nếu tìm không ra, chàng cứ vẽ lại kiểu dáng, ta sẽ tìm cách làm cho chàng một cái giống y hệt."
Ta phải cất kiếm đi, sợ hắn cầm kiếm lên mà c.h.é.m ta.
Người này vừa mới tỉnh, sức khỏe chưa hồi phục, nhưng khí thế vẫn ngút trời, hắn nửa tựa vào đầu giường, âm thầm quan sát ta: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
“Ta họ Từ, tên Từ Diệu Diệu. Nếu chàng nhất định muốn biết, thì tạm thời coi như ta là ân nhân cứu mạng của chàng... ừm, cả lão Chu người vớt chàng lên nữa, lát nữa chàng nhớ cảm ơn người ta đấy."
Lúc này, những người đến xem náo nhiệt trong phòng đều đã bị mời ra ngoài hết, không gian bỗng trở nên vắng vẻ lạ thường.
Ta xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì thức trắng đêm, bước đến bên bàn, mở hộp đựng thức ăn, bưng ra một bát canh gà vàng óng ánh, nghi ngút khói, rồi tự mình thong thả thưởng thức.
Ta là cục cưng bé bỏng của cha ta, thức cả đêm dài, đương nhiên phải bồi bổ cho lại sức.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng, ta vừa nhấm nháp canh, vừa từ tốn kể cho hắn nghe ngọn ngành câu chuyện.
Ta đã làm ảnh hưởng đến thanh danh của Cố Trường Phong, dựng lên một mối tình phong nguyệt giữa hai ta.
Nhưng ta cũng đã thực sự cứu sống hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xem như là đôi bên huề nhau.
Vài câu chuyện được kể xong, Cố Trường Phong im lặng rất lâu, chỉ chăm chú nhìn ta như đang suy tư.
A... chắc là bát canh gà của ta quá thơm.
Ta chột dạ ôm chặt bát canh, l.i.ế.m vội vệt dầu bóng loáng trên môi, rồi chỉ tay sang một bên.
"Không phải là ta tiếc không cho chàng ăn đâu, mà là lang trung kê đơn cho chàng dặn rằng, chàng bị thương nặng, phải ăn uống thanh đạm. Bát cháo kia ta đã đặc biệt để nguội bớt cho chàng rồi đấy."
Bên cửa sổ, có đặt một bát cháo trắng loãng thếch.
Bát canh gà của ta thì có thêm măng và nấm tùng nhung, so sánh hai bên, bát cháo trắng kia trông thật thảm hại.
Cố Trường Phong im lặng không nói gì.
Ta cười gượng gạo: "Nếu Cố công tử cảm thấy không hợp khẩu vị, hay là ta hát cho chàng nghe một khúc nhạc nho nhỏ để ăn cho ngon miệng nhé?"
Cố Trường Phong cười như không cười: "Từ tiểu thư làm sao biết được họ của tại hạ là Cố?"
Ta ư?
Ta từng nhìn thấy kẻ thế thân của hắn ở phủ Trưởng công chúa điện hạ, còn từng ăn cả nho do hắn bóc nữa.
Ta cười ha hả: "Ha ha, ta đoán mò thôi, quan trọng lắm sao?"
Cố Trường Phong cũng cười: "Ha ha, ta chỉ hỏi vu vơ thôi mà, không quan trọng."
Vì vết thương của hắn quá nặng, nên hắn đành phải ở lại dưỡng thương.
Ta vì muốn giữ cái lời nói dối "không phải quân thì không gả" với bên ngoài, nên ngày nào cũng đến thăm hắn.
Cái lời nói dối này thật kỳ lạ, ngoài ta, cha ta và Cố Trường Phong ra, không người thứ tư biết được.
Điều này dẫn đến một vài vấn đề rắc rối.
Dù sao ta cũng là một cô nương khuê các, đâu thể nào cứ ở riêng với một nam nhân mãi được, ngoài kia có cả một đám nha hoàn bà tử đứng hầu, thỉnh thoảng có lang trung đến bắt mạch, tiểu nhị đến đưa cơm, rồi lại có nha hoàn đến quét dọn.
Vừa giây trước Cố Trường Phong còn đang điều tức, thì giây sau đã bị ta nhét vào miệng một thìa cháo trắng, ta nhìn hắn trìu mến: "Ta đã dậy từ lúc trời chưa sáng để nấu cho chàng đấy, ân công nếm thử xem."
Vừa giây trước Cố Trường Phong còn đang chợp mắt nghỉ ngơi, thì giây sau ta đã nhảy phịch vào lòng hắn.
"Ân công ơi, chàng mở mắt ra nhìn Diệu Diệu một cái đi mà!"
Cố Trường Phong cúi đầu nhìn vết thương trước n.g.ự.c bị ta ấn đến rách toạc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu Từ tiểu thư thật sự có thù hằn gì với tại hạ, thì cứ cho ta một nhát cho xong chuyện đi."
Ta cầm khăn tay khóc thút thít, trong lòng vô cùng chột dạ.
"Ân công nói vậy, thật khiến Diệu Diệu đây đau lòng quá mà."