Nhất Phẩm Tiên

Chương 8



Ta thực sự mong hắn mau chóng khỏe lại.

Thứ nhất, cái nơi như Vạn Kiếm Sơn Trang kia, "Nhất Phẩm Tiên" nhà ta không dám đắc tội đâu.

Thứ hai, với võ công cao cường của Cố Hoài, kẻ nào mà có thể làm hắn bị thương được cơ chứ, "Nhất Phẩm Tiên" nhà ta lại càng không dám dây vào.

Tiếc rằng chuyện này đã ầm ĩ quá lớn, cả thành Thanh Châu đều biết rằng Từ gia ta đang cưu mang Cố Trường Phong, nếu kẻ thù của hắn tìm đến, chỉ cần hỏi thăm vài câu là biết ngay.

Dân giang hồ khác với người thường, họ ra tay tàn độc, diệt cả gia tộc người ta cũng chẳng phải chuyện đùa.

Ta chỉ mong hắn mau chóng rời đi, nếu không, ta cũng chẳng rảnh rỗi mà đích thân chăm sóc vết thương cho hắn làm gì.

Hắn hôn mê bất tỉnh, ta liền ngồi bên cạnh ngân nga hát khe khẽ, tay thoăn thoắt nhặt rau.

Hắn tỉnh lại, uống cháo trắng nhạt nhẽo, ta liền ngồi bên cạnh gặm miếng móng giò xốt thơm lừng.

Nhưng Cố Trường Phong quả thực là lắm chuyện.

Hắn nhíu mày, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, từng chữ từng chữ hỏi: "Từ tiểu thư, ngươi có biết phép lịch sự là gì không?"

Ta cười ha hả, mở hộp đựng thức ăn, lấy ra một chiếc bát.

"Hôm nay khác rồi, hôm nay không phải cháo trắng đâu, đại phu nói chàng đã có thể ăn được những món khác rồi."

"Là món gì vậy?"

Ta mở nắp bát, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng, như mây khói lững lờ trôi.

Đây là một bát cháo táo tàu.

Cháo táo tàu, cháo táo tàu đấy.

Táo tàu bỏ hạt, sấy khô, nghiền thành bột, rồi thêm quế hoa và vỏ quýt trần bì, đun nhỏ lửa, ninh nhừ.

Khi mẹ còn sống, bà thích nhất là nấu món cháo táo tàu này.

Sau này, khi cha ta mở tửu lầu, mỗi bàn khách đều được tặng một bát cháo nhỏ thơm ngọt, coi như là món khai vị, giúp ấm bụng trước khi uống rượu.

Từ xưa đến nay, những người mở tửu lầu, có kẻ thì pha rượu với nước, có người thì dùng rượu cũ đựng trong bình mới, cũng có kẻ thì bán rượu ngon với giá cao ngất ngưởng, tất cả đều mong muốn khách hàng uống thật nhiều, để kiếm được thật nhiều tiền.

Thế nhưng "Nhất Phẩm Tiên" lại đi ngược lại, tặng cho khách một bát cháo nhỏ bình dị, khuyên khách hàng uống ít thôi, vì ở nhà vẫn còn người đang mong ngóng.

Mẹ ta đã cùng cha ta gây dựng sự nghiệp từ bát cháo này, và đổi lại được sự chung thủy của cha ta suốt đời.

Sau này, bát cháo ấy đến tay ta, lại bị Thẩm Thế An chê là thiếu chí lớn.

Nhưng ta vẫn thích nấu món cháo này, bởi nó mang hương vị của mẹ ta.

Cố Trường Phong mấy ngày liền chỉ toàn ăn cháo trắng nhạt nhẽo, hôm nay mới được nếm chút vị ngọt, tâm trạng hắn rốt cuộc cũng khá hơn đôi phần, chịu mở miệng nói chuyện với ta vài câu.

Hắn hỏi ta: "Ngươi đang ngân nga khúc gì vậy?"

Ta đáp: "Khúc Mộc Quế Anh thống soái."

Hắn gật gù: "Thảo nào nghe hùng tráng đến vậy."

Hắn lại hỏi: "Ngươi không ngân nga thì không được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nói: "Nếu không ngân nga, thì nhặt rau quả là việc nhàm chán đến nhường nào."

Cố Trường Phong nhẹ giọng nói: "Trên người có một huyệt đạo, chỉ cần ấn nhẹ vào là có thể khiến người ta câm lặng, ngươi lại đây chút ta chỉ cho."

Ta ư?

Ta liền nói: "Trùng hợp là cổ họng ta đang hơi đau, ta không ngân nga nữa vậy, lát nữa tìm ít quả đại hải mập mạp pha nước uống là được."

Ta ngồi xuống, cầm lấy cái kẹp đậu, bẻ mạnh một tiếng.

Hừ, Cố cẩu, đây chính là cái đầu chó của ngươi đó.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dưỡng thương là một việc vô cùng tẻ nhạt.

Ít nhất là trong mắt ta.

Ngày ngày chỉ ăn với ngủ trên giường, đến cả phơi đậu nành cũng phải lật qua lật lại mà.

Ta nói với Cố Trường Phong: "Chàng cứ thế này thì không ổn đâu, phải tìm việc gì đó mà làm thôi. Hay là, chàng cùng ta nhặt đậu que nhé?"

Cố Trường Phong nhìn ta với vẻ mặt như muốn nói "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không vậy?".

Ta đáp: "Nhất Phẩm Tiên không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Chàng mà nhặt đậu que, tối nay có đậu que ăn, chàng mà nhặt rau hẹ, tối nay có rau hẹ xào trứng mà ăn."

Cố Trường Phong liền sờ đến chuôi kiếm: "Ta thấy Từ tiểu thư hình như sống lâu quá rồi thì phải."

Ta ư?

Ta liền kéo ghế ra chỗ mà hắn không thể với tới để c.h.é.m ta.

Buổi tối, uống cháo trắng.

Buổi sáng ngày thứ hai, vẫn uống cháo trắng.

Buổi tối ngày thứ hai, tiếp tục uống cháo trắng.

Buổi sáng ngày thứ ba, Cố Trường Phong liền đưa tay ra cho ta: "Đậu que ở đâu?"

Thế là từ đó ta có thêm một người bạn đồng hành để nhặt rau.

Ngày nào ta cũng tám chuyện với hắn.

Ta nói: "Ông Vương viên ngoại ở thành Bắc, đã cưới đến bà thiếp thứ mười ba rồi đấy, nam nhân hễ có tiền là y như rằng sinh hư."

Cố Trường Phong đáp: "Trương chưởng môn của Thiết Chưởng Bang, mấy hôm trước bị tình nhân đầu độc mà chết, đúng là lòng dạ nữ nhân thâm độc nhất mà."

Ta nói: "Cái ông lính đứng trước phủ nha hô 'uy vũ' ấy, hôm nay nhà ông ấy mới sinh một ổ heo con."

Cố Trường Phong nói: "Nếu muốn học võ, có thể tìm một miếng thịt heo tươi treo lên để luyện dao."

Ta suy ngẫm.

Cố Trường Phong âm trầm nói: "Từ tiểu thư có phải sợ rồi không?"

Ta nói: "Hối hận không thôi. Lúc đó ta sao chỉ biết dùng chậu lớn hứng tiết heo, nếu không, g.i.ế.c sạch thiên hạ kẻ phụ bạc."

Cố Trường Phong im lặng nửa ngày, khen ta nữ trung hào kiệt.

Ta chắp tay cười: "Quá khen, quá khen."