Nhiệm Vụ Công Lược Thất Bại

Chương 4



Đó là thứ anh leo đủ chín mươi chín bậc thang để xin cho tôi khi còn nhỏ, nên tôi luôn giữ bên người.

 

Đồng tử Sở Uyên co lại, dường như hơi sững sờ:

 

“Em… vẫn còn giữ sao?”

 

Anh ta chạm vào chiếc bùa đã sờn mép, ánh mắt thoáng động:

 

“Chỉ cần Ngữ Tình khỏi bệnh, anh sẽ thả em rời đi.”

 

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đáp:

 

“Sở Uyên, nếu em c.h.ế.t rồi, hãy rải tro cốt em xuống biển.”

 

Tôi không muốn chôn ở nơi nào dính dáng đến họ.

 

Tôi sợ sẽ làm bẩn vòng luân hồi của chính mình.

 

Gương mặt Sở Uyên thoáng hiện vẻ khinh bỉ:

 

“Lại muốn giả vờ đáng thương để lấy lòng chắc?”

 

“Tôi nói rồi, có tôi ở đây sẽ không sao!”

 

“Huống hồ hệ thống sẽ để cô c.h.ế.t chắc?”

 

Vừa dứt lời, Sở Uyên lập tức nhận ra mình đã lỡ miệng.O mai d.a.o Muoi

 

Anh ta đâu có lý do gì để nhớ đến hệ thống nếu như thật sự đã mất trí?

 

Anh quay đi, đầy tức giận và xấu hổ:

 

“Đã vậy thì… tùy cô!”

 

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, nhẹ giọng nói:

 

“Tạm biệt, Tiểu Uyên.”

 

Thuốc mê bắt đầu phát tác, ý thức tôi dần dần mờ đi.

 

Trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy tiếng máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu:

 

[Đã hủy bỏ quan hệ giữa ký chủ và mục tiêu công lược Sở Uyên.]

 

5

 

Âm thanh hỗn loạn như hàng ngàn chiếc kim nhọn, dữ dội đ.â.m thẳng vào não tôi, kéo tôi tỉnh dậy từ cơn mê man.

 

Tôi khó nhọc mở mắt, ánh đèn phẫu thuật chói lòa khiến đầu óc choáng váng quay cuồng.

 

Còn chưa kịp hoàn hồn, vợ chồng nhà họ Hạ đã vội vã xông vào phòng phẫu thuật.

 

Trên gương mặt họ không còn chút hiền hậu như trước, chỉ còn lại lo lắng... và lạnh lùng.

 

Ông Hạ cầm trong tay một xấp giấy tờ, đưa tới trước mặt tôi:

 

“Ký vào đây.”

 

Là một bản thỏa thuận.

 

Yêu cầu tôi phải liên tục cung cấp tủy xương cho Hạ Ngữ Tình cho đến khi cô ta khỏi bệnh.

 

Và để tránh việc Ngữ Tình thể trạng yếu không thể sinh nở, tôi phải thay cô ta sinh con.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trái tim tôi chùng xuống, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

 

Vợ chồng họ Hạ từng là mục tiêu công lược đầu tiên của tôi.

 

Vì con gái ruột bị thất lạc từ nhỏ, họ từng coi tôi như con gái ruột mà yêu thương hết mực.

 

Tôi luôn mang ơn, cũng một lòng hiếu thuận với họ như cha mẹ ruột.

 

Từng nghĩ, cho dù nhiệm vụ không thành công, tôi vẫn muốn ở lại Hạ gia, bên cạnh họ.

 

Nhưng từ sau khi Hạ Ngữ Tình trở về, mọi thứ đều thay đổi.

 

Chỉ vì cô ta nói một câu:

 

“Em thật ghen tỵ với chị, được ở bên bố mẹ suốt bao năm qua.”

 

Họ liền cho rằng tôi đã chiếm đoạt tình yêu thương vốn thuộc về Ngữ Tình, thái độ với tôi lập tức trở mặt.

 

Tôi từng nghĩ họ chỉ là đang cố bù đắp cho con gái ruột sau bao năm thất lạc, nên mới lơ là tôi…

 

Dù sao, trước đây họ từng yêu thương tôi biết bao.

 

Lúc tôi sốt cao, mẹ Hạ thức trắng đêm chăm sóc, chỉ mong tôi sớm khỏe lại.

 

Lúc xe mất lái, cha Hạ xô tôi ra khỏi đường, còn bản thân thì gãy xương.

 

Nhưng tôi chưa từng ngờ, khi bị Thẩm Kính Châu đuổi khỏi lễ cưới, chính họ đã đẩy tôi ra khỏi cửa.

 

Thậm chí tát tôi một cái, tuyên bố thẳng thừng “nhà này không có đứa con gái nào như mày”.

 

Hai người từng nâng tôi như bảo vật, giờ lại xem tôi như kẻ thù.O mai Dao muoi

 

Thậm chí coi tôi là kẻ ngu để dắt mũi.

 

Tôi để mặc họ lấy tay tôi, ấn xuống bảng mực, điểm chỉ vào bản thỏa thuận.

 

Ký xong, mẹ Hạ quay đầu lại, dịu dàng dặn dò Sở Uyên đang đứng bên cạnh:

 

“Tiểu Uyên, nhớ đừng làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng đấy.”

 

“Đợi sinh ra rồi thì giao cho Ngữ Tình nuôi, để con bé khỏi phải chịu khổ vì mang thai.”

 

Sở Uyên khẽ gật đầu:

 

“Thể trạng của Duyệt Ca vẫn luôn rất tốt, chỉ cần rút một chút tủy thôi, chắc chắn không sao cả.”

 

Mẹ Hạ mỉm cười gật đầu, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi:

 

“Ngữ Tình mà biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng!”

 

Những lời nói đó như từng nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi.

 

Tôi giãy giụa tránh xa đôi tay lạnh lẽo như rắn độc của bà ta.

 

Trong lúc vùng vẫy, tờ đơn ly hôn rơi xuống đất.

 

Cha Hạ cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy chữ ký trên đó, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng:

 

“Cuối cùng thì Kính Châu cũng ly hôn với mày rồi!”

 

“Vậy là Ngữ Tình có thể danh chính ngôn thuận gả cho nó, không ai còn gọi con bé là ‘tiểu tam’ nữa.”

 

Tôi cười thê lương thì ra, tất cả mọi thứ từ lâu đã là một âm mưu được sắp đặt sẵn.