Chúng tôi cuối cùng cũng sẽ mỗi người một ngả.
Đêm trước kỳ thi đại học, lớp tổ chức tiệc liên hoan, họ nói: "Cạn ly vì ba năm tình đồng môn, cạn ly vì ba năm tình thầy trò."
Những điều này không phải là thứ tôi muốn. Đêm hôm đó tôi chỉ uống một ly rượu, nâng ly vì Khương Dịch Bình.
Ánh đèn đỏ xanh đan xen mờ ảo, một tia sáng trắng xen lẫn xuyên qua giữa đôi lông mày và khóe mắt hắn, đôi mắt vốn trong veo ấy vào khoảnh khắc đó càng trở nên rực rỡ và sáng ngời hơn.
"Khương Dịch Bình, trong mắt cậu có những vì sao." Tôi nói như vậy.
Hắn nói hắn không tin.
"Sau kỳ thi đại học chúng ta còn gặp lại không?"
Vấn đề này đã đè nặng trong lòng tôi hơn một tháng, cuối cùng tôi vẫn không kìm được mà mở lời.
Hắn xoa xoa tóc một cách lả lơi, chăm chú nhìn tôi đánh giá hồi lâu: "Hai đứa mình đều nửa vời cả thôi, kẻ tám lạng người nửa cân, biết đâu lại thi vào cùng một chỗ."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi không nói gì, chỉ lắc đầu.
Chiếc ly rượu đỏ trong tay hắn lay động khẽ, sau khi ngửa cổ uống cạn, tôi thấy một vệt hồng nhạt len lén bò lên gò má hắn. Tôi cười hắn, tửu lượng của hắn chỉ có thế thôi sao.
Khương Dịch Bình tức giận, buổi liên hoan mới diễn ra được nửa chừng hắn đã kéo tôi về trường. Hắn ôm một cuốn từ điển Anh-Hán dày cộp, mở ra trước mặt tôi: "Nước đến chân mới nhảy. Ngay bây giờ, cậu không học thuộc hết thì tối nay đừng về."
Tôi vội vàng xua tay nói không được. Hắn khoanh tay nhìn xuống tôi, không khí dường như cũng ngừng lại trong khoảnh khắc đó, cho đến khi hắn đột nhiên bật cười thành tiếng: "Cậu cũng chỉ có thế thôi à."
Bầu không khí tốt đẹp, đều bị câu nói "chỉ có thế thôi à" của hắn phá tan tành.
Tôi hít hít mũi, giả vờ như không có chuyện gì mà gật đầu: "Đúng, tôi chỉ có thế thôi."
Chúng tôi lẻn về lúc tám giờ tối.
Còn tôi ôm sách cặm cụi đến mười một giờ đã không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi bị bạn cùng phòng gọi dậy, tôi vẫn không tài nào nhớ ra mình đã về bằng cách nào.
Bạn cùng phòng trêu tôi: "Hôm qua mười một rưỡi Khương Dịch Bình kéo cậu về đấy, hắn bảo sợ cậu ngủ trong lớp bị chó tha đi mất."
Tôi phun nước bọt, mắng thẳng hắn không phải người.
Nhưng khi hoàn hồn lại, trên đường đến phòng thi, tôi vẫn không kìm được mà ướt khóe mi.
Tôi không phủ nhận mình là một kẻ yếu đuối, tôi không thể tưởng tượng được nếu cuộc sống thật sự không còn cái đuôi bám theo này nữa, liệu tôi có bị đánh bật trở lại điểm xuất phát, rơi xuống vực sâu không.
Tôi tham lam vẫn muốn nhiều hơn nữa.
Xe dừng lại, xe của Khương Dịch Bình đang ở phía sau, vẫn chưa đến.
Vô tình tôi liếc mắt thấy một cọng cỏ đuôi chó lạc lõng mọc lên giữa khóm hoa rực rỡ trong bồn hoa bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cọng cỏ đuôi chó đó giống hệt như tôi.
Tôi chầm chậm bước tới hái nó xuống, ngay khoảnh khắc ấy, những suy nghĩ điên rồ trong đầu tôi cứ thúc giục: Nói đi, nói hết những lời đang đè nặng trong lòng ra, biến tất cả những lời cảm ơn khắc cốt ghi tâm như một nỗi ám ảnh thành một câu nguyên thủy, đơn giản nhất...
Tôi đã làm, đã cố tình làm.
Khi mọi người đều bận rộn vào phòng thi, chỉ riêng tôi đứng lại ở cuối hàng. Khương Dịch Bình nhìn thấy tôi từ xa, hắn đang bước về phía tôi.
Cọng cỏ đuôi chó được tôi dâng lên bằng đôi tay thành kính, khoảnh khắc đó, tôi còn dâng hiến cả trái tim chân thành của mình.
"Khương Dịch Bình, cậu đợi tôi."
Tay hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt thay đổi liên tục, từ kinh ngạc đến bàng hoàng, cuối cùng dừng lại ở sự thờ ơ.
Tôi không biết vào khoảnh khắc đó, trong một hai giây ngắn ngủi ấy, tâm trạng hắn rốt cuộc đã trôi dạt về đâu, đã nghĩ gì.
Tôi chỉ biết, hắn hờ hững cầm lấy cọng cỏ đuôi chó, dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất nói:
"Đi thôi, đến giờ vào phòng thi rồi."
Động tác hắn ném cọng cỏ đó vào thùng rác quen thuộc như thể vứt rác tùy tiện.
Hắn không quay đầu lại.
Tôi lơ mơ bước vào phòng thi.
Tiết thi đầu tiên, vì tôi cứ suy nghĩ lung tung mà lại phát bệnh. Xe cấp cứu 120 đến rất nhanh, trước khi ngất đi, trong mơ hồ tôi thấy có người ôm tôi lên, lớn tiếng kêu cứu.
Mùi hương trên người hắn rất quen thuộc.
Khi tỉnh lại, Khương Dịch Bình ở bên cạnh tôi, cha tôi ở ngoài phòng bệnh.
"Cậu nghĩ làm thế này tôi sẽ coi thường cậu à! Tôi sớm chịu hết nổi cậu rồi, cậu đúng là đồ điên!"
"Dẹp cái thứ cảm xúc vô nghĩa của cậu đi, tôi ghét cậu, chán ghét cậu!"
"Coi như tôi cầu xin cậu, từ nay về sau, chúng ta không còn dây dưa gì nữa, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Trông hắn tiều tụy vô cùng, nhưng những lời hắn nói ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, từng lời sắc như d.a.o cứa.
Hắn vừa dứt lời liền định rời đi, tôi nắm chặt lấy ống tay áo hắn.
Lần đó, tôi khóc lóc nói với hắn: "Khương Dịch Bình, coi như tớ cầu xin cậu, tớ van xin cậu, đừng rời bỏ tớ."
Khương Dịch Bình giật mạnh tay tôi ra, tôi bị hắn đẩy mạnh văng trở lại giường bệnh.
Khoảnh khắc đó hắn dường như có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ là chớp mắt, rồi hắn ánh mắt đầy ghét bỏ nói:
"Cút!"