Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 9: Làm bia đỡ đạn nhưng thân tàn chí kiên



Nói hết lời hệ thống mới đồng ý ứng trước cho cậu một triệu nếu nhiệm vụ sắp tới thành công.

Có được lời hứa này, Diệp Mãn yên tâm hơn phần nào.

"Nhưng cậu phải cho tôi biết cậu cần số tiền này làm gì."

Hệ thống không quan tâm đến chút tiền còm này, tiền chỉ là con số đối với nó mà thôi. Nhưng nó lục tung cốt truyện vẫn không tìm được chỗ nào cần Diệp Mãn bỏ ra nhiều tiền như vậy, ký chủ của mình có chuyện giấu giếm khiến hệ thống vừa khó chịu vừa tò mò. Diệp Mãn luôn mang đến cho nó cảm giác mơ hồ khó đoán. Nhưng ngẫm lại hình như nó nghĩ nhiều quá rồi, dù sao Diệp Mãn cũng chỉ là một thiếu niên xuất thân bần hàn, học hành dở dang, kiến thức ít ỏi mà thôi.

"Được, chỉ cần bạn chịu......" Diệp Mãn giơ hai ngón tay lên, đôi mắt xinh đẹp nheo lại như chú cáo ranh mãnh, đàm phán với hệ thống, "Kể chuyện cho tôi nghe hai tiếng trước khi ngủ thì sẽ nói cho bạn biết."

Hệ thống cảm thấy Diệp Mãn đang cố ý chơi khăm mình. Kể chuyện hai tiếng trước khi ngủ? Giao dịch kiểu gì vậy? Nó không tin Diệp Mãn chỉ cần chút "lợi ích" cỏn con này. Với lại đây sao gọi là lợi ích được?

Nhưng sau khi suy nghĩ, nó vẫn đi tìm một đống truyện cổ tích thiếu nhi, truyện cổ tích sinh động thú vị qua giọng kể máy móc vô cảm của hệ thống chỉ khiến người ta buồn ngủ.

Nhưng Diệp Mãn lại hài lòng chui vào chăn, có tiếng của hệ thống, cho dù là giọng người máy thì một mình cậu ngủ trên giường lớn cũng không sợ.

Nếu không cậu sẽ luôn nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm bên tai, phải rúc vào nơi tối tăm chật hẹp mới ngủ được.

Chất lượng giấc ngủ của Diệp Mãn rất kém, ban đêm luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc. Có lúc cậu thấy mình đứng trong bóng tối ở cổng chung cư, ngoài cổng là ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát ở một thế giới khác chỉ cách cậu một bước chân.

Cậu nghe người lớn xì xào bàn tán cái gì mà "đột nhập", "trộm cướp", "nghi phạm", "chưa bắt được", "không thấy rõ mặt". Hành lang phía sau tối om, đèn cảm ứng nhiều năm rồi chưa sửa, ban đêm một tia sáng cũng không có, đen kịt như thể có một con quái vật dữ tợn đang bò tới sau lưng.

Cậu không dám ngoái đầu nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt tiến lại gần, bàn tay ma quái kia đang vươn tới lưng cậu.

Chỉ cần đi tới phía trước là cậu có thể bước vào thế giới rực rỡ bên ngoài. Nhưng cậu chỉ đứng đó nhìn, không nói một lời, khuôn mặt non nớt hờ hững chết lặng, ngay cả khi bàn tay kia chộp lấy vai cậu, cậu vẫn không hề nhúc nhích.

Càng lúc càng có nhiều bàn tay túm lấy tay cậu, chân cậu, cổ cậu, cuối cùng một bàn tay khổng lồ nhầy nhụa hôi thối phủ lên mặt cậu.

Diệp Mãn nhìn ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát khuất xa, từ từ bị khí lạnh sâu hun hút nuốt chửng, nhưng cậu vẫn không phát ra âm thanh nào.

Có lúc cậu mơ thấy một đám chủ nợ bao vây mình, chặn hết mọi tia sáng.

Cậu luôn gặp đủ thứ ác mộng kỳ quái, cứ đến nửa đêm lại toát mồ hôi bừng tỉnh. Mở mắt ra là căn phòng trống trải đen như mực, tim đập nhanh đến mức không tài nào ngủ được. Hôm sau còn phải đi làm, tinh thần sa sút dễ mắc lỗi nên Diệp Mãn nghĩ ra một cách, đó là chui vào tủ ngủ.

Phòng trong nhà họ Trì rộng hơn, giường cũng to hơn, cậu nằm một mình trên giường, khi đèn tắt hết, cậu cứ cảm thấy xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn mình lom lom. Cậu sợ quá nên đành phải tạm biệt chiếc giường lớn êm ái để tiếp tục ngủ trong tủ.

Nhưng giờ đã có tiếng của hệ thống, trong phòng có hơi người nên cậu không sợ nữa mà đắc ý nằm xoài giữa giường.

Cậu kéo chăn lên dưới mắt, che kín mũi, chóp mũi cọ tới cọ lui, sảng khoái đến nỗi muốn thổi bong bóng.

Nhớ lại chuyện ban ngày, Diệp Mãn âm thầm giơ tay lên sờ đầu. Dường như trên đó vẫn còn đọng lại hơi ấm của bàn tay ôm gáy cậu.

Cậu xòe tay ra đo thử, tay cụ tổ sống to hơn cậu rất nhiều.

Khác với bàn tay ma quái lạnh lẽo đáng sợ trong mơ, bàn tay kia chẳng đáng sợ chút nào mà rất ấm áp, khiến người ta vô cùng an tâm.

Trong lòng Diệp Mãn hơi do dự.

Nếu...... nếu ngủ mà được bàn tay kia xoa đầu như lúc ban ngày thì những bàn tay trong mơ có đỡ đáng sợ hơn không? Nếu vậy ác mộng cũng đỡ kinh khủng hơn, chắc cậu sẽ ngủ ngon hơn nhỉ?

Nghĩ là làm!

Cậu vụng về bắt chước động tác của Từ Hòe Đình xoa đầu mình, giả bộ như đối phương đang xoa, cùng với tiếng đọc thuộc lòng của hệ thống, cậu tập trung ru mình ngủ.

Trong cơn mơ màng, cậu nghĩ thầm hình như cụ tổ sống cũng không đáng sợ lắm.

Ban ngày anh còn bảo vệ cậu nữa, tốt thế còn gì!

......

Nửa tháng tiếp theo trôi qua nhanh chóng, Diệp Mãn đã quen với hoàn cảnh trong nhà cũng như cách sử dụng gậy dò đường.

Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp bia đỡ đạn độc ác bị mù, mỗi lần thấy Diệp Mãn dò dẫm bước đi thì nhịn không được xem lại cốt truyện sắp bị lật nhàu.

Nghĩ đến Diệp Mãn đã bị thế này mà vẫn chăm chỉ gây sự, nhìn từ góc độ nào đó, người ta không khỏi sinh lòng kính nể.

Đúng là điển hình của thân tàn chí kiên.

Nhưng lại không đi theo hướng tích cực.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật chung cho hai cậu chủ thật giả của nhà họ Trì.

Tên trên thẻ căn cước của Diệp Mãn được đổi sang họ Trì, vì từ nhỏ cậu đã quen với cái tên Diệp Mãn này nên dứt khoát thêm họ Trì vào trước tên hiện tại của mình, bình thường mọi người vẫn gọi cậu là Diệp Mãn, thế nên cậu cũng không cần làm quen với tên mới.

Đúng như hệ thống nói, Mạnh Diệu tặng cho Trì Giác một món quà cực kỳ đắt tiền.

Tiệc sinh nhật của cậu chủ nhà họ Trì có không ít gia tộc danh giá ở Bắc Kinh đến dự. Trước mặt nhiều người như vậy, Trì Giác không tiện làm bẽ mặt Mạnh Diệu, mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh nhưng Trì Giác vẫn nhận quà.

Nhà họ Mạnh rất trọng lễ nghĩa nên tất nhiên Diệp Mãn cũng được Mạnh Diệu tặng quà, nhưng so với món quà Trì Giác nhận được thì quà của Diệp Mãn chẳng là gì cả.

Những sự kiện thế này không thể thiếu giao tế.

Trong cốt truyện, Diệp Mãn không hài lòng vì Trì Giác chiếm hết spotlight nên cố chen đến cạnh cha mẹ Trì, trắng trợn khoe khoang thân phận cậu chủ nhà họ Trì của mình, ngấm ngầm bắt nạt chế giễu Trì Giác, thậm chí còn cố ý đổ rượu lên người mình rồi vu oan cho Trì Giác.

Trong hiện thực, Diệp Mãn cầm gậy dò đường gõ cộc cộc cộc.......

"Bên trái có người kìa!"

Cộc cộc cộc......

"A a a! Coi chừng cái ly!"

Cộc cộc......

Hệ thống hồi hộp đến nỗi muốn thở bình oxy.

"Coi chừng! Diệp Mãn!"

"Á!"

Đám đông nhìn thấy bốn người nhà họ Trì đang cụng ly xã giao đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trì Nhạn đặt ly rượu xuống rồi đi nhanh tới: "Sao vậy?"

Diệp Mãn ôm bụng, nước mắt trào ra: "Bụng em va trúng góc bàn ạ."

Theo kinh nghiệm của cậu, chắc chắn là bị bầm xanh rồi.

Trì Nhạn nhíu mày: "Chẳng phải anh đã dặn em ở chỗ nghỉ ngơi đừng đi lung tung rồi sao?"

Buổi tiệc rất đông, Diệp Mãn dùng gậy dò đường chưa rành nên Trì Nhạn dành riêng một chỗ nghỉ ngơi kín đáo cho cậu, còn chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống cậu thích, dẫn cậu dạo quanh một vòng xem như ra mắt, sau đó đưa cậu đến chỗ nghỉ ngơi rồi dặn cậu cần gì thì gọi người chứ đừng đi lung tung.

Lần trước đi lung tung đã đụng phải cậu Ba Sở, cả người đầy thương tích. Mới đây Trì Giác dẫn cậu đi chơi, cậu lại đi lung tung, còn đắc tội với người cầm quyền nhà họ Từ, vì vậy lần này Trì Nhạn cử người trông coi Diệp Mãn, ai ngờ cậu vẫn chạy ra ngoài.

Hắn nhìn chằm chằm cậu em ngoan ngoãn của mình, lông mày nhíu chặt.

Thật không thể nào hiểu được.

Trì Nhạn gặp phải trở ngại lớn nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ.

Hắn cứ tưởng em trai cũng hiểu chuyện như Trì Giác, rõ ràng nhìn Diệp Mãn rất ngoan cơ mà.

Diệp Mãn nghe lời vâng dạ, nhưng bắt cậu đừng đi lung tung là không thể nào.

Làm bia đỡ đạn độc ác, thỉnh thoảng cậu phải nhảy nhót làm người ta khó chịu mới được.

Bụng bị va đập rất mạnh, nhưng thật ra Diệp Mãn không hề thấy đau.

Lúc nãy cậu kêu lên vì sợ đồ trên bàn bị đụng rơi mà thôi.

Cũng không phải cậu giỏi chịu đau, trái lại Diệp Mãn chịu đau rất kém, nhưng cậu đã quen phớt lờ những tổn thương của mình.

Nếu không lờ đi thì biết làm gì đây?

Dù có khóc cũng chẳng ai đến dỗ cậu cả.

Khóc lóc làm Diệp Quốc Văn nổi nóng còn bị đánh thêm nữa.

Sau này mẹ Diệp qua đời, Diệp Quốc Văn bỏ đi biền biệt, một mình cậu xông pha lăn lộn, càng không thể gây phiền toái cho người khác, thế là dần học được cách lờ đi những tổn thương của mình.

Diệp Mãn cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát nên vẫn giữ ý định gây sự với Trì Giác.

Cậu lập tức nhập vai, tội nghiệp nói với Trì Nhạn: "Em sợ ở một mình lắm, chung quanh chẳng có ai quen hết, anh cả bảo anh Trì Giác đi với em được không?"

Trong sự kiện xã giao quan trọng này, không cho Trì Giác giao thiệp mở rộng quan hệ mà bắt y đi theo một người mù vô dụng như cậu, quả là xấu xa!

Chỉ có hai người với nhau, chẳng phải cậu muốn bắt nạt đối phương thế nào thì bắt nạt thế ấy sao?

Trì Giác sẽ trở thành kẻ đáng thương lọt vào tay bia đỡ đạn độc ác, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Cậu đúng là thông minh lanh lợi mà.

Trong lòng Diệp Mãn dương dương đắc ý chờ được khen.

Nhiệm vụ này hoàn thành chắc rồi!

Trì Nhạn im lặng một giây, lông mày nhíu chặt giãn ra.

Thư ký Lý đứng cạnh trông thấy Trì tổng xưa nay luôn lạnh lùng cao ngạo nghe em trai nũng nịu thì âm thầm quay mặt đi.

"Anh biết rồi."

"Xin lỗi." Trì tổng lạnh nhạt xoa đầu em trai.

Trì Giác ở gần đó nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa hai người, đi tới nắm chặt tay Diệp Mãn: "Xin lỗi Tiểu Mãn, là lỗi của anh."

Diệp Mãn chớp mắt.

Cậu ngang ngược bắt y đi chung với mình, sao y không tức giận mà còn xin lỗi cậu nữa chứ?